Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đây là lần đầu tiên Đường Hành nghe được từ miệng anh nói ba chữ —— quên tôi đi.
Không phải là "Kết thúc rồi", hay "Em cút đi", mà là —— quên tôi đi. Cậu biết đây chỉ là một cách nói tu từ, có lẽ là để cậu buông tay với dĩ vãng xưa —— quên anh đi sao? Đường Hành đờ đẫn ngước lên nhìn vào đôi mắt Lý Nguyệt Trì một cách chăm chú: "Suýt chút nữa em đã thật sự quên anh."
Lý Nguyệt Trì nói: "Vậy thì tốt."
"Không...... Không tốt," Đường Hành ho khan cách khó nhọc, cảm thấy như có một gọng kìm đâm xuống yết hầu cậu, âm thanh bị kéo dài ra từng hồi, "Em nói 'quên anh' là thật sự "quên" theo nghĩa đen.
Lý Nguyệt Trì sững sờ một lúc, sắc mặt thay đổi.
"Nghĩa là, em không nhớ được anh, anh hiểu không?" Đường Hành cúi đầu nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay tái nhợt của mình, "Có một ngày, em ngủ một giấc tỉnh lại thì không còn nhớ anh. Em cũng không nhớ là mình biết đánh đàn ghi-ta vì những vết chai trên đầu ngón tay đã không còn nữa, em không biết trường đại học mình học là trường gì, cũng không nhớ địa chỉ nhà em ở đâu...... Lý Nguyệt Trì, suýt nữa thì em cũng quên mất tên anh."
Lý Nguyệt Trì siết chặt lấy vai Đường Hành, vẻ mặt thực đáng sợ: "Có chuyện gì với em?!"
"Họ nói đó là một căn bệnh," Đường Hành hoảng hốt nhớ lại tình huống lúc đó, "Nhưng em không tin."
Người bác sĩ tóc vàng đó nói đây là một căn bệnh. Đường Hành không nhớ nổi đó là nam hay nữ, trí nhớ còn sót lại là ánh sáng vàng lóa mắt. Trong phòng bệnh yên ắng, cậu né ánh mắt của đối phương, cứ nhìn mãi vào màu vàng rực đó nói: "Tôi không tin."
Cậu không tin đó là bệnh. Cụ thể hơn là bệnh BPD (*):
Borderline Personality Disorder, Wikipedia định nghĩa là một căn bệnh rối loạn nhân cách ranh giới.
(*) BPD = Borderline Personality Disorder = Rối loạn nhân cách ranh giới là bệnh rối loạn tâm thần đặc trưng bởi tâm trạng, suy nghĩ và hành vi không ổn định. Tình trạng này ảnh hưởng đến cách bạn nhìn nhận bản thân, người khác và các tình huống trong cuộc sống. Những người bị rối loạn nhân cách ranh giới thường xuyên có những thay đổi nhanh về cảm xúc khiến họ nhầm lẫn và không rõ cần phải làm gì. Chính vì sự nhầm lẫn này nên bệnh nhân cực kỳ nhạy cảm, có xu hướng đả kích hoặc phản ứng dữ dội. Khi cảm xúc mãnh liệt, họ rất khó suy nghĩ thấu đáo và giữ bình tĩnh nên có thể làm những việc nguy hiểm và tổn thương chính mình cũng như những người xung quanh.
Tang, cậu cần phải uống thuốc.
—— uống thuốc có hết bệnh không?
Tôi mong là vậy.
—— hết bệnh rồi tôi sẽ quên được anh ấy sao?
Cậu sẽ không còn phải đau khổ.
—— Tôi đau khổ không phải vì bệnh.
Vậy thì vì cái gì?
—— vì anh ấy.
Cậu từ chối uống thuốc, bắt đầu hút thuốc một cách điên loạn mỗi khi mất tập trung, đã vậy còn đến siêu thị châu Á mua một con dao bỏ túi —— một con dao gập gọt trái cây, cán dao màu bạc, vẻ bề ngoài bình thường. Cậu vẫn còn nhớ rõ cảm giác ấy, có lẽ nhà sản xuất không tính đến một công dụng nào khác ngoài gọt trái cây nên mũi dao rất dày và cùn, khi dùng nó cứa vào lòng bàn tay, một cảm giác lạnh lẽo và đau đớn truyền đến, chậm rãi, thấm sâu từng chút một. Cậu cầm dao rạch theo đường chỉ tay trên lòng bàn tay mình, máu tươi tuôn ào ạt. Một khoảng thời gian lâu sau, cậu dẫn Phó Lệ Linh đi du lịch ở núi Phổ Đà, một thầy bói tướng số ngồi ven đường ngăn cậu lại, đoạn bắt lấy tay cậu, cảm thán: "Đường sinh mệnh ngay ngắn rõ ràng như vậy, cậu sẽ sống khỏe mạnh ít nhất tới 80 tuổi." Cậu cười cười, cho đối phương 200 tệ: "Vậy xin mượn lời tốt lành của ông."
Cậu đã dùng con dao kia để lại những dấu vết này trong rất nhiều đêm khuya. Đường sinh mệnh? Khi đó cậu chỉ mong mình mau chết đi.
"Đường Hành!" Lý Nguyệt Trì siết chặt vai cậu, lực mạnh đến mức khiến cậu cau mày, "Bệnh em nói là bệnh gì?!"
"Là một căn bệnh......" Phải diễn tả như thế nào mới đúng nhỉ? Trầm cảm kéo dài, tự làm hại mình, cảm xúc mất kiểm soát, thậm chí còn có ý định tự sát? Không, những thứ này không phải là điều đáng sợ nhất, "Một căn bệnh làm em mất trí nhớ."
Cho đến một buổi chiều hôm ấy, cậu mơ màng mở mắt ra, cảm thấy đầu óc đờ đẫn, quên sạch mọi thứ.
Cậu biết mình đã quên đi một vài điều vô cùng quan trọng, nhưng lại không thể nhớ nổi —— ý trên mặt chữ "không thể nhớ nổi".
Cậu bắt đầu uống thuốc.
Những viên thuốc trắng nuốt vào cổ họng, cũng chẳng cần phải uống nước làm gì. Có chút đắng, có chút vô vị, cũng có chút ngọt ngọt đọng lại.
Cậu mua một cuốn lịch thật dày để ở vị trí nổi bật nhất trên bàn làm việc, bên cạnh dán một tờ giấy sticker màu vàng, trên đó chỉ viết một chữ: Xé
Cậu làm như vậy để nhắc mình mỗi ngày phải xé một tờ lịch, để nhớ được ngày hiện tại. Chứ không phải là năm đó, cũng không phải là ngày ấy, mà là hiện tại, theo giờ Luân Đôn.
Đường Hành nói: "Anh cũng đừng lo quá, hồi đó em có uống thuốc, khá hơn nhiều rồi."
Lý Nguyệt Trì sợ hãi nói: "Rốt cuộc em bị làm sao!"
Đường Hành không trả lời chỉ lo nói với chính mình "Vì em không muốn quên mất anh."
Cậu thà rằng mình hận anh khi tỉnh táo, yêu anh khi phát bệnh, còn hơn sẽ quên mất anh vào một ngày nào đó.
Trên mặt Lý Nguyệt Trì không còn vẻ lạnh băng nữa, nhìn thẳng vào mắt Đường Hành, vội vàng gọi: "Đường Hành?!"
Đường Hành lắc lắc đầu: "Anh...... Anh cho em ở một mình một lúc."
"Không được ——"
"Em không làm gì hết," Đường Hành gượng cười, "Thật mà, anh đừng sợ."
Trong phòng chỉ còn lại Đường Hành.
Cậu ngồi trên cái giường đơn nhỏ hẹp, tay nắm chặt chiếc chăn bông mềm mại —— do dùng sức quá mạnh mà gân xanh nổi đầy trên cánh tay. Cậu và Lý Nguyệt Trì xa nhau 6 năm, cậu chống chọi với căn bệnh này trong 6 năm, cũng tự thấy bản thân là người từng trải, đủ mạnh mẽ kiên cường.
Thời điểm suy sụp nhất, cơ thể cậu điêu tàn, tinh thần rã rời, ăn uống cũng trở nên khó khăn. Vào những buổi chiều hoàng hôn, cậu dùng cánh tay gầy trơ xương của mình cầm lấy ống nghe, liên tục gọi vào số điện thoại của Lý Nguyệt Trì.
Chờ đợi cậu luôn là tắt máy, cứ như sóng điện từ truyền đến một vùng hoang vu. Trong cơn hoảng hốt cậu ngỡ mình thấy được dáng vẻ của tử thần lướt qua trần nhà, rực rỡ tựa non sông nước biếc.
Sau đó cậu bắt đầu uống thuốc và điều trị từ từ, thời gian đủ dài, thuốc uống cũng nhiều, tình hình dần chuyển biến tốt đẹp hơn. Năm cuối học tiến sĩ, sau khi được bác sĩ chẩn đoán cậu mới ngưng uống thuốc.
Sau đó nữa thì tới Macao, thỉnh thoảng cậu vẫn thấy hụt hẫng và trống rỗng nhưng không còn khổ sở như trước nữa. Những lúc tâm trạng không tốt, cậu sẽ hút hai điếu thuốc, hoặc đến sân vận động của trường để bơi. Cậu nghĩ mình đã kiểm soát lại được cảm xúc của bản thân, cậu không cho phép mình phát điên thì sẽ không nổi điên, cậu không cho phép mình sụp đổ thì sẽ không sụp đổ.
Vì thế tình hình hiện tại làm cậu bỡ ngỡ không biết phải làm sao. Lúc này không có thuốc cũng không có dao, cậu cố gắng hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn lồng ngực mình dâng lên rồi hạ xuống, cậu hy vọng mình có thể từ từ loại bỏ được cảm giác mất kiểm soát kia ra khỏi cơ thể —— nhưng dường như vô ích.
Từ đêm cậu tới Quý Châu, mọi sự đều vượt khỏi tầm kiểm soát.
Đường Hành rũ vãi xuống, một lúc sau đành từ bỏ.
Ít nhất bây giờ cậu sẽ không quên Lý Nguyệt Trì.
Hai cánh tay cậu run rẩy, tim đập dồn dập, cậu nghĩ, sẽ thật tốt nếu mình có thể khóc một trận thật to, nhưng mà không khóc được. Lời Lý Nguyệt Trì cứ vang lên trong đầu cậu —— Em cảm thấy tôi nên nói cho em biết như thế nào đây. Cứ vậy thôi. Thật khó coi. Quên tôi đi.
Cậu nghĩ cuối cùng thì cậu đã hiểu vì sao Lý Nguyệt Trì chưa bao giờ liên hệ với cậu trong 6 năm qua, không phải không thể, chỉ là anh buông tay. Thời điểm bệnh tình của cậu trở nên nghiêm trọng nhất, cậu thao thức đối diện với hư không, lặp đi lặp lại những câu hỏi: Vì sao lại gạt em? Vì sao lại vứt bỏ em? Vì sao em trao đi hết thảy mà vẫn không có được tình yêu của anh? Dao cứa vào tay cũng không đau đớn bằng nỗi đau này —— là đau đớn khôn nguôi. Cậu biết Lý Nguyệt Trì đã chịu nỗi đau còn dữ dội hơn nhiều, cho đến tận bây giờ anh vẫn đang chịu đựng nó —— hóa ra Lý Nguyệt Trì yêu cậu, nhưng anh lại buông tay.
Sao anh có thể đem lòng yêu một người thật nhiều nhưng lại tự tay buông bỏ hết mọi cơ hội được ở bên người đó.
Anh sẽ nhớ người anh yêu sao, là nỗi nhớ thương từng ngày, và trong những năm tháng đằng đẵng chia xa, mỗi ngày trôi qua sẽ gợi lại những ký ức ngắn ngủi. Thời gian bị chia làm hai loại, một là những giây phút được ở bên nhau, hai là quãng đời còn lại. Thời gian bên nhau đã qua đi, và năm tháng về sau chỉ như một nắm cát khô cằn xám xịt, kết thúc một ngày, tay rơi đi một hạt cát, khi bắt đầu một ngày mới, lại nhặt lên một hạt khác, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Anh cũng cảm thấy như vậy đúng không? Lý Nguyệt Trì.
Đường Hành ngã ra giường, cảm thấy thân xác rã rời, cơ thể cậu như cái thùng rỗng, như túi da nát vụn, gắng gượng 6 năm qua giờ phút này đã bị đâm thủng, cả cơ thể bẹp dúm lại, tinh thần và thể xác hoang tàn.
Trong lúc hoảng hốt, cậu thấy một hình bóng lẻ loi xuất hiện bên giường.
Đường Hành cố gắng chớp chớp mắt, khàn giọng hỏi: "Anh là thật sao?"
Hình bóng kia trả lời: "Là thật."
Đường Hành nói: "Em không tin."
Anh cúi người nắm lấy tay Đường Hành đưa lên chạm vào mặt mình, từ bên tóc mai ướt đẫm mồ hôi đến khóe mắt hồng hồng, đến chiếc cằm lún phún râu, đến một dòng lệ nóng —— chảy từ mùa hạ năm 2012 đến mùa xuân năm 2018. Anh cắn đầu ngón tay ướt át của Đường Hành, cắn mạnh, Đường Hành nói: "Đau."
"Tin chưa?"
"......"
"Vẫn chưa tin?"
"Cứ mỗi lần em nghĩ anh là thật, thì khi em nhắm mắt rồi mở ra lại không thấy anh đâu nữa."
Lý Nguyệt Trì nói: "Lần này sẽ không như vậy."
Đường Hành nói: "Nhưng em không dám thử."
Lý Nguyệt Trì nói: "Vì sao?"
Đường Hành nói: "Lần này quá thật, em không nỡ."
Đôi mắt Lý Nguyệt Trì đỏ hoe nhìn cậu, một lát sau anh nói: "Chúng ta làm đi."
--------- HẾT --------