Chương có nội dung bằng hình ảnh
An Vân nói xong thì rời đi, sau cơn mưa, hẻm nhỏ vô cùng yên ắng, khắp nơi là những vũng nước đọng, cái sâu cái cạn. Đường Hành vẫn còn đang nghĩ về vấn đề trợ giảng, Lý Nguyệt Trì bật đèn pin điện thoại lên, nói: "Đi thôi."
Một tay anh cầm điện thoại chiếu sáng, một tay nắm lấy tay Đường Hành. Trong hẻm nhỏ rất tối, lại vắng vẻ, đèn pin điện thoại chỉ có thể chiếu sáng được một khoảng không nhỏ, đường phía trước vẫn tối om, Đường Hành có ảo giác họ sắp đi vào một thế giới vô hình.
Họ cứ đi như thế, chân vẫn cất bước, chẳng biết phía trước là nơi nào.
"Có phải anh đã làm gì sai không?" Lý Nguyệt Trì đột nhiên hỏi.
"Hả?" Đường Hành không hiểu nói, "Sao cơ?"
"Làm trợ giảng ấy."
"Không có......" Đường Hành nghĩ nghĩ, "Lúc ấy vì nhóm đề án không ghi tên anh nên bác mới cho anh làm trợ giảng, đúng không?"
"Ừ."
"Em thấy có thể bác em muốn tránh bị nghi ngờ," Đường Hành bước qua một vũng nước đọng, "Nếu chỉ cho mỗi anh làm trợ giảng thì không được hay cho lắm nên mới giúp luôn cả Điền Tiểu Thấm."
"Điền Tiểu Thấm cũng cần tiền. Cô ấy nói gia đình đi vay tiền để cô ấy học cao học."
"À......"
"Có thể thầy Đường đường muốn giúp đỡ bọn anh."
Đường Hành nghĩ thầm, thật ra cậu không nghe bác mình nhắc đến chuyện này, nhưng mà với bác cậu thì đây chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.
"Anh cũng đừng nghĩ nữa," Đường Hành nói, "Mai em đi hỏi An Vân một chút."
Lý Nguyệt Trì im lặng một lúc rồi chợt nhiên nói: "Anh có làm phiền em không?"
"Vì sao?"
"Anh và cháu trai của thầy hướng dẫn yêu nhau."
"À ——" Đường Hành ra vẻ như thật nói, "Nếu vậy thì là kiểu 'Nam sinh đáng thương chịu quy tắc ngầm để được đi học' đúng không?"
Lý Nguyệt Trì cười cười, Đường Hành nhận ra tâm trạng anh đang rất tốt.
Tới khi bước ra khỏi chốn đông người như "Trường Ái" họ mới nhận ra chút se lạnh trong không khí. Có lẽ do trời mưa —— thì ra Vũ Hán đã trở nên lạnh lẽo, Đường Hành bất ngờ phát hiện, ngày mai là tháng 11 rồi.
Đi hết con hẻm nhỏ ẩm ướt, đến đầu hẻm, dưới ánh đèn đường màu vàng cam, họ lặng lẽ buông tay nhau ra.
"Anh ăn tối chưa?" Đường Hành hỏi.
"Vẫn chưa," Lý Nguyệt Trì nói, "Mình ăn mì đi."
"Để em mua." Đường Hành nói xong liền đi trước, bay vào một quán ăn nhỏ, không cần nhìn thực đơn gọi luôn: "Ông chủ ơi, cho hai tô mì thịt bò lớn, một tô bỏ ít ớt, và hai ly rượu gạo!"
Ông chủ quán chậm chạp trả lời: "Các cậu ngồi vô bàn trước nhé."
Tiệm mì trong những con hẻm lớn nhỏ ở Vũ Hán đều là mì thịt bò Tương Dương, tên quán nào cũng đều là 5 chữ này, cũng giống như đồ ăn vặt Sa Huyện (*) phổ biến khắp cả nước vậy. Quán này gần "Trường Ái" nhất, thỉnh thoảng khi Hồ Sĩ Thoát diễn xong, ai nấy đều đói bụng nên hay tới đây ăn tô mì thịt bò.
(*) đây là một thương hiệu đồ ăn nổi tiếng. 沙县小吃 dịch nghĩa đen là những món ăn vặt ở 沙县 (Sa Huyện/Huyện Sa), nhưng mà vì sự đặc sắc của ẩm thực khu vực này nên đã thành một tên gọi chỉ chung luôn. Hiện nay, đồ ăn vặt Sa Huyện thơm ngon giá rẻ đã trở thành "món ngon phổ biến" trong lòng nhiều người Trung Quốc.
Một tô mì thịt bò lớn có giá 10 tệ, 1 ly rượu gạo là 2 tệ 5 hào. Đường Hành đặt tờ 50 tệ lên bàn thu ngân, nói: "Ăn xong thì thối tiền cũng được ạ."
Bà chủ quán đang xem TV, xoay người lại thu tiền, cười nói: "Cũng không gấp mà, khi nào cậu ăn xong tôi thu tiền cũng được."
Đường Hành lắc đầu nói: "Không sao."
Thật ra những lúc ăn ở đây cùng Tưởng Á và An Vân đều ăn xong rồi mới tính tiền. Diễn xong ai cũng vừa đói vừa mệt, ăn no xong ba người họ đều lười biếng ngồi lỳ trên bàn, đùn đẩy người còn lại đi trả tiền.
Nhưng ở bên Lý Nguyệt Trì thì khác. Đường Hành hoàn toàn không thể cho anh tiền, thậm chí muốn nạp tiền điện thoại cho anh cũng không được —— cho nên đành phải tìm mọi cách, mua thuốc lá, mua tô mì, những khoản nho nhỏ ấy cậu sẽ trả. Cậu sợ Lý Nguyệt Trì đi tính tiền nên muốn trả tiền ăn trước cho chủ quán.
Trước đây cậu chưa bao giờ phải để tâm đến những việc này, ai trả, khi nào trả, làm cách nào để trả tiền một cách tự nhiên...... Đường Hành quay đầu, thấy Lý Nguyệt Trì đã ngồi xuống bàn, anh sắn tay áo sơ mi lên lộ ra cánh tay săn chắc thon dài với làn da ngăm ngăm. Ánh mắt hai người chạm nhau, anh khẽ cười với cậu.
Chủ quán mang đồ ăn lên rất nhanh, vài miếng thịt bò xắt mỏng tang xếp lên sợi mì trắng tinh, bên cạnh là một ít hành lá thái nhỏ và một trái trứng kho xì dầu. Nước lèo có lớp dầu đỏ, một mùi cay xộc lên. Đường Hành không ăn được cay quá nhiều nên mới nói người bán cho ít ớt lại. Mà Lý Nguyệt Trì thì khác, anh mở nắp hủ ớt trên bàn, múc hai muỗng ớt khô cho vào tô.
Quán ăn nhỏ chỉ có hai người họ, ông bà chủ thì ngồi xem TV, tiếng hát ồn ào vang lên trong quán, không biết là đang hát bài gì. Bên ngoài quán, chỉ đi vài bước là tới đường Lạc Du đông đúc xe cộ qua lại.
Khói bốc lên mờ mờ, Lý Nguyệt Trì trộn đều ớt trong tô rồi mới gắp lên một đũa to ăn. Chắc chắn là anh rất đói, ăn rất nhanh, không nói chuyện. Đường Hành lặng lẽ nhìn anh, cảm thấy thực kỳ diệu, mặc dù anh đang ăn ngấu nghiến, lúc hút sợi mì vào miệng còn phát ra tiếng "sụt sụt" nhưng vẫn không làm người ta thấy bất lịch sự. Sóng mũi anh lấm tấm mồ hôi, khóe môi có dính vết dầu, đôi mắt đẹp nhìn xuống, chăm chú nhìn đồ ăn trước mặt mình.
Anh vớt hết thịt bò trong tô, ngay cả một sợi mì ngắn cũng gắp hết sạch sẽ, một tô mì thịt bò Tương Dương chỉ còn lại mỗi nước lèo, trong vắt như phản chiếu cả trái tim của Đường Hành.
"Em tự nhiên nhớ lại một chuyện," Đường Hành thoải mái nói, "Lúc xét tuyển lên cao học, sao anh lại quyết định chọn khoa Xã hội học?"
"Để được quen em."
"......"
"Giỡn thôi," khóe miệng Lý Nguyệt Trì cong lên, "Năm ba đại học anh có nghe qua bài giảng của thầy Đường về xóa đói giảm nghèo."
"Ở trường anh à?"
"Ừ, nghe xong thấy rất ý nghĩa nên đi tìm vài quyển xã hội học đọc."
Đường Hành gắp một đũa mì: "Đọc thấy rất chán đúng không?"
"Cũng được."
"Em cứ nghĩ anh học toán nên không có hứng thú gì với khoa học xã hội."
"Đa phần là vậy, nhưng," anh dừng một chút, có chút ngập ngừng cũng có chút xấu hổ, "Anh rất thích triết."
"Vậy à?" Đường Hành nhướng mày, "Chuyên ngành của em cũng liên quan rất nhiều đến triết học, trong khoa còn có một nhóm tên là 'Lý luận xã hội học' đó —— à, vậy lúc học đại học anh có từng học môn triết không?"
"Anh từng tham gia câu lạc bộ triết học."
"Hả ——" tay cầm đũa của Đường Hành khựng lại, vẻ mặt cứng lại, nhưng chỉ trong nháy mắt, "Triết học Trung Quốc hay triết học phương tây?"
"Triết học phương tây."
"Ba em hồi đó cũng nghiên cứu cái này."
"Anh không được coi là nghiên cứu," Lý Nguyệt Trì nhìn chằm chằm ly rượu gạo trong tay, hơi xấu hổ nói, "Chỉ là thấy thích."
Ăn xong mì hai người ra khỏi quán. Lúc này đã hơn 10:30, trời có gió nhẹ. Hai người đi trên đường Lạc Du, không thể nào cầm tay nhau, Lý Nguyệt Trì châm một điếu thuốc đi bên cạnh Đường Hành. Cửa hàng McDonald's ở lối vào ga tàu điện ngầm có lẽ tổ chức một hoạt động nào đó, vài lá cờ vàng rực rỡ dựng trước cửa tiệm bị dính nước mưa, lại có gió thổi đến đung đưa qua lại, trông rất uể oải chán chường. Đường Hành nghiêng đầu nhìn Lý Nguyệt Trì, thật ra chiếc áo sơmi anh mặc cũng không vừa lắm, vạt áo không đủ dài, tay áo lại quá rộng, gió thổi làm tay áo bay về đằng sau lộ ra đường nét cánh tay anh. Làn khói thuốc trắng cũng từ trên những ngón tay anh bay ngược ra phía sau, lập tức tan đi, hòa vào màn đêm.
Đường Hành đi đằng sau cách anh hai bước, nhịn không được duỗi hai tay dài ra, lòng bàn tay hướng về phía gió như thể bằng cách này cậu có thể giữ lại được làn khói thuốc ấy. Trong khoảnh khắc này, Đường Hành không biết bản thân đang nghĩ gì.
Đêm lạnh như nước, Lý Nguyệt Trì quay đầu, cười nhẹ hỏi: "Đây cũng được coi là cầm tay đúng không?"
Đường Hành hơi sửng sốt, bên tai chợt vang lên lời bài hát kia, Gió thổi, nâng lên mái tóc đen của anh...... Hóa ra, không phải vì gió đang thổi, cũng không phải thì khói đang bay. Kinh Phật nói đúng, chỉ là con tim cậu đang xao xuyến.
Bạn gái cũ thì là bạn gái cũ thôi. Đường Hành nghĩ, nếu cậu là Ngô Tự, là Triệu Tuyết Lan, hoặc là bất kỳ cô gái nào khác —— chắc sẽ đều yêu Lý Nguyệt Trì. Cậu thừa nhận.
Họ đi vào cổng nam của Hán đại, đi vào trường rồi dừng lại trước khu giảng dạy. Thật lòng thì Đường Hành rất muốn đi cùng Lý Nguyệt Trì đến cổng ký túc xá, dù sao cậu cũng ở nhà riêng, không có ai quản việc ra vào. Nhưng hai tên con trai cứ đi chung với nhau thì quá gây sự chú ý cho nên từ trước đến nay họ đều tách nhau ra ở lầu giảng dạy.
Đường Hành nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Mai gặp."
"Ừ," Lý Nguyệt Trì đút tay vào túi quần, "Thuốc lá bao nhiêu?"
Đường Hành lắc đầu nói: "Cho anh."
"Quá mắc."
"Thì người yêu với nhau mà."
"Vậy anh có thể cho em cái gì?"
Cậu hơi nhíu mày, có vẻ đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Đầu óc Đường Hành nóng lên, nói: "Không thì đêm nay anh đừng về ký túc xá nữa."
--------HẾT-------