Khoảnh Khắc Cậu Mỉm Cười

Ngọc chợt sững người, mất mấy giây cô hiểu những gì Hương nói. Từ lúc Hải Ninh đi Nhật, hình tượng “Hải Ninh ca ca” trong lòng Hương đã sụp đổ. Hương vì thương cô nên rất giận Hải Ninh. Những năm qua, Hương luôn khuyên cô phải từ bỏ, tội tình gì mà phải lấy thanh xuân của mình chờ đợi người ta trong vô vọng như vậy cơ chứ? Vì chuyện này mà hai người từng nhiều lần cãi nhau. Nhưng cuối cùng, vì cô quá cố chấp nên Hương cũng mệt mỏi, không thèm cản cô nữa.

Ngọc lặng lẽ cúi đầu, tay vân vê cốc nước, không nói gì. Hương nhìn dáng vẻ đó của cô, trong lòng thực sự rất khó chịu, không kìm được mà lại nói tiếp:

-Cậu định chờ cậu ta tới bao giờ? Tới khi cậu già ư? Cậu ta nếu biết được sẽ cảm kích cậu ư? Hay là cười nhạo cậu? 

Hương bản tính vốn hiền lành nhưng một khi đã tức giận sẽ nói những lời khiến đối phương thốn tận tâm can. Thật ra cô không nỡ khiến Ngọc đau lòng, nhưng mà cô ấy cố chấp như vậy năm năm là đã quá đủ rồi. Phàm là con người sẽ đều cảm thấy mệt mỏi, Ngọc cũng không phải Thánh thần, Hương lại càng không phải.

-Ở bên kia biết đâu cậu ta đã có vợ rồi không chừng, có khi con cậu ta đã học mẫu giáo rồi! Ngọc à, Hải Ninh cũng có cuộc sống riêng của mình, cậu đâu thể chờ cậu ta cả đời, cũng đâu thể từ bỏ tất cả mà đi qua bên Nhật, đúng không?

Những lời của Hương như những mũi tên nhọn, mũi nào cũng trúng đích, cắm sâu vào trái tim cô. Hai tay Ngọc nắm chặt vào nhau, cô hít một hơi thật sâu, thở hắt ra rồi nói nhỏ:

-Hải Ninh… cậu ấy đã về nước rồi!


Hương ngạc nhiên trong giây lát, nhưng rồi cô chỉ hững hờ hỏi lại:

-Về rồi ư? Cậu ta có dẫn vợ con về không?

Nghe giọng điệu chanh chua đó, không hiểu sao Ngọc lại bật cười:

-Cậu nghĩ đi đâu vậy! Cậu ấy còn chưa có vợ mà!

-Vậy còn bạn gái?

Ngọc lại cúi đầu, lòng cô có chút dao động. Cô như một kẻ phạm tội đang bị cảnh sát hỏi cung, máy móc trả lời:

-Tớ không biết! Nhưng nghe Xuân Trúc nói thì hình như là chưa!

-“Không biết”, “hình như”, rốt cuộc thì cậu biết cái gì về cậu ta chứ?

Câu hỏi này có vẻ dễ dàng hơn, Ngọc không cần suy nghĩ, đáp:

-Tớ biết rõ, cậu ấy yêu tớ, cậu ấy nhất định còn yêu tớ! Như vậy là đủ rồi!

-Cậu…cậu-Hương dường như đã hét lên, thấy mọi người nhìn sang, cô mới dịu giọng hơn- Sao cậu lại có thể cố chấp một cách mù quáng như vậy cơ chứ? Cậu ta về nước rồi thì sao? Cậu nghĩ hai người có thể trở lại à? Rồi cậu ta cũng sẽ trở lại Nhật, rồi cậu lại chờ cậu ta quay về, cậu định cứ như vậy cả đời đúng không?

Hương cứ tưởng Ngọc sẽ nói lời cố chấp nào đó, không ngờ lại thấy cô bình tĩnh đáp:


-Không, lần này tớ sẽ dứt khoát. Nếu tớ không thể giữ Hải Ninh lại, tớ sẽ để cậu ấy đi.

Rồi cô lại cười hì hì:

-Cậu cứ yên tâm, cậu đã quên tớ muốn dành cả cuộc đời để cống hiến cho khoa học rồi sao? Tớ sẽ trở nên mạnh mẽ, đại dương mênh mông ngoài kia còn đang chờ bọn tớ khám phá. Tớ sẽ không đẽ dàng gục ngã như vậy đâu!

Hương nhìn cô cười nhưng trong lòng vẫn không thể yên tâm. Trong những cuốn tiểu thuyết cô từng đọc, hai người yêu nhau đi hết một vòng rồi sẽ lại trở về bên nhau, nhưng đó chỉ là tiểu thuyết thôi, thực tế khắc nghiệt hơn rất nhiều. Khúc mắc giữa hai người họ khó lòng mà hóa giải, gương vỡ sẽ lại lành ư?

Cô đang định nói tiếp thì phục vụ bê thức ăn lên. Ngọc vui vẻ đón lấy rồi ăn ngon lành. Cô khẽ thở dài, hiện tại ai mới là người nên đau khổ đây? Nếu như Ngọc ngồi đó khóc, ít ra cô còn có thể dỗ dành, an ủi, đằng này…

Ngọc vừa ăn vừa khen ngon rồi liên tục gắp thức ăn cho vào trong bát của Hương. Hương cầm đũa lên, cô cũng không muốn khiến Ngọc đau lòng nữa. Chợt nhớ ra chuyện gì, cô cười nói:

-Hôm nào cậu sang nhà tớ đi, tớ đảm bảo cậu không nhận ra Mimi, cũng không bế nổi nó đâu!

Ngọc ngạc nhiên nhìn cô, có chút lo lắng:

-Sao thế? Cậu ngược đãi nó à? Lần trước tớ về nó còn bình thường mà.


Hương huơ huơ ngón trỏ trước mặt cô:

-No, no, no! Không hề nhé! Là thế này, bố tớ mua cho bà ngoại tớ mấy hộp sữa, bà thấy sữa đó khó uống nên đem cho Mimi hết! Và giờ thì nó suốt ngày nằm ì trên sofa cứ như bà hoàng ấy, cũng chẳng thèm đi ra ngoài chơi nữa.

-Vậy thì cậu phải cảm ơn Mimi rồi!

-Tại sao?

-Nếu không có Mimi, biết đâu số sữa đó đã đến với cậu rồi! Cũng khó nói lắm nha, nếu vậy thì đến Duy Huy cũng không nhận ra cậu đâu!

-Ừ nhỉ!

Hai cô gái tạm thời quên đi những tâm sự trong lòng, vui vẻ cười nói với nhau tựa như những ngày tháng êm đềm xưa kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận