Ngay sau đó mọi người nhanh chóng làm các thủ tục an ninh và lên máy bay.
Theo như địa điểm được ghi thì máy bay sẽ bay từ thành phố S đến nước Pháp.
Nhắc đến nước Pháp là chúng ta không thể nào không ngừng tán dương về đất nước xinh đẹp và cổ kính với những công trình kiến trúc đồ sộ, những địa danh hùng vỹ và một nền ẩm thực mang đậm tinh hoa văn hóa truyền thống.
Cùng với những địa điểm nổi tiếng như tháp Eiffel - niềm tự hào của người dân nước Pháp, hay là Bordeaux – Thủ phủ rượu vang trên thế giới, hoặc là vẻ đẹp hùng vĩ của hẻm núi Gorge du Verdon,...và rất nhiều địa điểm đáng để ghé qua khi chúng ta đến đất nước xinh đẹp này.
Hứa hẹn rằng nơi đây sẽ là một địa điểm mới trong chuyến đi lần này, thật đáng để mong đợi đây mà.
Sau bốn tiếng ngồi trên máy bay thì cuối cùng máy bay cũng đã hạ cánh tại sân bay nước Pháp, bắt đầu từ bây giờ camera cũng đã bắt đầu được khởi động.
Quáy may sẽ ghi hình lại chuyến đi từ đây cho đến địa điểm tiếp theo trong chương trình này.
Vừa đáp xuống máy bay mọi người đã được ekip chương trình đưa lên một du thuyền đang được đặt ngay cảng.
Cô vừa nhìn khung cảnh biển xanh ngát vô cùng mát mẻ cũng đã đoán ngờ ngợ rằng sẽ đi đâu rồi.
Trình Hải từ nãy đến giờ vẫn bám theo cô, cả hai cứ lẽo đẽo với nhau mãi từ lúc ở sân bây rồi khi lên sân bay cho đến khi xuống sân bây và bây giờ cũng vậy.
Cậu vừa thấy biển trước mặt thì mặt mày đã bắt đầu tái xanh, giọng điệu lo lắng hỏi cô.
"Không phải...chúng ta sẽ ra biển đấy chứ?"
"Tôi đoán vậy."
Cô nhìn qua Trình Hải thì đã thấy mặt cậu ấy biến sắc tái xanh cả mặt rồi.
Liền nghi ngờ hỏi cậu.
"Không lẽ....cậu bị say sóng hả?"
"Haha,...biết...biết làm sao giờ ."
Cô như nói trúng tim đen Trình Hải, cậu ấy liền quay sang nhìn cô với nụ cười méo xẹo trên môi.
Rồi, tổ chương trình không thể đoán trước được điều này.
Quả là đưa đến địa điểm bí mật thì sẽ gặp những trường hợp như thế này mà.
"Để tôi báo lại cho chị Thẩm Hoà, cậu đợi chút.
Chắc cũng phải có thuốc chứ nhỉ?"
Cô liền chạy đi gọi Thẩm Hoà.
"Chị Thẩm Hoà."
"Hả? có chuyện gì sao?"
"Chuyện này...thật ra Trình Hải bị say sóng nên có lẽ không thể lên thuyền được rồi chị."
Vừa nghe thấy vậy Thẩm Hoà vô cùng hốt hoảng.
"Thật...thật sao?"
"Vâng."
"Được rồi, chị sẽ đem thuốc đến cho cậu ấy uống trước."
Nói xong Thẩm Hoà liền chạy đến bên ekip, tác phong nhanh nhẹn giải thích với mọi người.
Một lúc sau chị cũng quay trở lại với thuốc trong tay, vẻ mặt Thẩm Hoà bất an nhìn Trình Hải.
"Cậu...không sao đó chứ?"
"Haha, em không sao.
May là có thuốc thì em nghĩ sẽ không sao đâu."
"Được, được rồi.
Vậy mười phút nữa sẽ lên thuyền đấy nhé!"
"Dạ vâng."
Trình Hải ngoan ngoãn nghe lời Thẩm Hoà.
Sau khi chị vừa rời đi cô hỏi lại cậu thêm lần nữa.
"Có chắc là cậu không sao không vậy? Đừng nó lên thuyền say sóng mà bay đi luôn đấy nhé!"
"Hừ, Dương Giai Nghiên cậu trù tôi bay ở giữa biển à?"
"Cũng đáng để xem đó chứ, tôi nghĩ đó sẽ là một trải nghiệm trên không tốt cho cậu."
"Cậu độc miệng quá đấy! Không lo cho tôi thì thôi có cần phải nói như vậy không?"
Trình Hải tủi thân chọc chọc trên mặt đất, không lẽ đây là đang dỗi đấy chứ? Thấy vậy cô liền bật cười.
"Haha, được rồi.
Tôi xin lỗi, đừng dỗi nữa nếu không fan cậu sẽ buồn mà khóc đấy!"
"Cho khóc luôn."
Trình Hải hờ hững đáp lại cô.
"Tôi đến cả thua cậu."
Trước khi lên thuyền thì Thẩm Hoà có nén lại ít phút để nhắc nhở về việc ghi hình.
"Được rồi mọi người, kể từ giờ chúng ta sẽ quay lại quá trình đến địa điểm.
Không cần e ngại, mọi người cứ cư xử thoải mái như bình thường là được."
"Được."
Mọi người đồng thanh đồng ý rồi sau đó cùng nhau lên thuyền.
Trình Hải vừa đặt chân lên thuyền thù bỗng dưng chiếc thuyền lắc lơ qua lại cậu liền vội vàng bám lên thành lan can thuyền.
"Aaa, chết tôi mất."
"Cậu tìm chỗ nào ngồi yên lại đi, vừa lên mà cậu đã lảo đảo vậy rồi."
Thấy cậu có vẻ khó khăn với việc đứng vững cô liền kéo cậu ngồi vào chỗ ngồi ngay ngắn.
Cả cô cũng không nghĩ cậu lại có hội chứng say sóng nặng như thế này, chỉ vừa bước lên thôi là cậu đã lảo đảo rồi.
Rồi không biết từ giờ trở đi cậu sẽ ra sao nữa đây.
Ngay sau đó động cơ thuyền nhanh chóng được khởi động và thuyền cũng đã bắt đầu chạy.
Còn Trình Hải thì vẫn còn đang bám chặt lấy lan can thuyền và ngồi cứng đơ một chỗ.
Quay quay cũng quay lại cận cảnh khoảnh khắc say sóng buồn cười này của Trình Hải, không biết khi fan của cậu ấy nhìn thấy sẽ phản ứng như thế nào nữa.
Cả 6 thành viên đều đã có mặt, Lạc Yên Yên liền nhanh chóng làm chủ cuộc trò chuyện trên thuyền là người lên tiếng đầu tiên.
"Sắp tới mọi người cùng sẽ đồng hành với nhau thì chúng ta cũng nên giới thiệu để tiện xưng hô nhỉ?"
Lạc Yên Yên nhìn mọi người.
"Được đó, tôi cũng thấy vậy."
Một trong số đó liền hưởng ứng sau lời phát biểu của Lạc Yên Yên.
"Được, vậy tôi trước vậy.
Tôi là Lạc Yên Yên, chắc mọi người cũng đã nghe qua.
Cứ gọi tôi là Yên Yên là được, rất vui được gặp mọi người."
"Tôi là Nhược Đình Hi, rất vui được gặp gỡ."
Cô gái tên Nhược Đình Hi này đã thu hút cô từ lúc nhìn thấy ở sân bây rồi.
Cô cũng đã nghe qua danh tiếng của cô gái này, nhìn bề ngoài là một cô gái trầm tính và người ngoài nhìn vô sẽ có cảm giác khó gần.
Cô Nhược Đình Hi này nổi tiếng với những vai diễn nổi đình đám trong hàng loạt phim thể loại kinh dị.
Và những bộ phim đó Giai Nghiên cũng đã từng xem qua và rất ấn tượng với khả năng diễn xuất của Nhược Đình Hi.
"Còn tôi là Châu Miên, là nữ chính trong bộ 'Thượng Thiên thống trị' nổi tiếng mấy ngày nay.
Rất hân hạnh được làm quen."
Và người tiếp theo là Châu Miên, cũng không có gì quá xa lạ.
"Tôi là Vũ Bách Ngôn, xin chào các cô gái xinh đẹp ở đây."
Tiếp đó là Vũ Bách Ngôn, là một diễn viên nổi tiếng với sự thả thính lung tung, tình trường phức tạp rối như tơ nhện.
Thật sự khi nhìn thấy Vũ Bách Ngôn cô cũng khá bất ngờ và sợ rằng mình lại vướng vào tơ nhện của tên này mất.
Tiếp đó thì chắc chắn là cô rồi, mọi người đang nhìn vào vô đợi cô giới thiệu.
"Xin chào, tôi là Dương Giai Nghiên.
Rất hi vọng sắp tới chúng ta sẽ có thể có một chuyến đi vui với nhau.
"Rất hân hạnh thưa quý cô Giai Nghiên xinh đẹp."
Vũ Bách Ngôn niềm nỡ cười thân thiện với cô, tay anh ta liền nắm lấy tay cô một cách thân mật.
Gì vậy? Vũ Bách Ngôn này định làm gì đây? Cô đang định rụt tay về thì Trình Hải từ đâu đã nhanh chóng dùng sức nắm lấy cổ tay Vũ Bách Ngôn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh ta.
"Anh Vũ, có cần động chạm tay chân vậy không? Nếu anh nói đây là cách chào của một nước nào đó thì tôi xin nhắc lại đây không phải là nơi đó.
Hành vi tự tiện này của anh là đang quấy rối đó."
Vừa nghe đến chữ 'quấy rối' Vũ Bách Ngôn liền giật mình như có tật, vội vàng lấy tay ra cười gượng gạo.
"Không có không có, tôi không có ý định đó.
Mọi người đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn...muốn lấy sợi chỉ trên tay cô Giai Nghiên đây thôi.
Haha."
Cô liền nhìn lại trên tay mình và tự thắc mắc, làm gì có sợi chỉ nào cơ chứ? Quả là có tật giật mình biện lí do quen thói.
Thấy không có gì hệ trọng cô liền kéo tay áo Trình Hải nói nhỏ.
"Được rồi, không cần nghiêm túc như vậy đâu.
Cậu cũng mau giới thiệu đi."
Trình Hải thở dài nhưng vẫn nghe theo lời cô nhanh chóng giới thiệu.
"Ha, tôi là Trình Hải.
Rất vui được gặp mọi người, hi vọng sẽ giúp đỡ nhiều hơn nhé!"
Vừa nói cậu vừa nhìn Vũ Bách Ngôn với ánh mắt viên đạn làm cho anh ta rén mà nhìn qua chỗ khác.
Chưa gì mà cô đã nhận thấu bầu không khí căng thẳng giữa hai người này rồi.
Trong lòng cũng hi vọng show lần này sẽ không có chuyện gì quải gỡ xảy ra.
Hi vọng là như vậy.
.