Sau khi tạm biệt Trình Hải thì cô cùng Mục Giao đi về nhà, cả hai cùng nhau đến nơi cô sống.
Mục Giao tay xách nách mang giúp vô cầm hành lí giùm, cánh cửa phòng mở ra, một không gian quen thuộc xuất hiện trước mắt.
Đúng là căn nhà yêu quý của cô, đi đâu cũng không thể tốt bằng ở nhà được.
Cô liền chạy ùa đến sofa hệt như đứa trẻ và thư thả đặt mình ngồi vào sofa.
"Aaaa, chiếc sofa yêu quý của em.
Thật sự là êm hơn rất nhiều so với chiếc giường trên bệnh viện đó."
"Phù..."
Mục Giao mệt mỏi kéo vali của cô vào trong, chị cũng ngồi xuống sofa ngồi bên cạnh cô.
"Mới có gần hai tuần thôi mà nhà em bụi hết cả rồi."
"Phải, chắc lại phải tổng dọn vệ sinh.
Và...lịch trình của em sao rồi chị?"
Nhắc đến lịch trình Mục Giao mới giật bắn người, mới có hai tuần không hoạt động thôi mà lửa nhiệt của cô đã tụt xuống rồi.
Cả các hợp đồng quảng cáo sản phẩm cũng đã chất đầy trên bàn, còn cả những hợp đồng phim đang chờ cô gật đầu đồng ý.
Quả thật khi cô quay trở lại thì có lẽ tần suất làm việc sẽ gấp hai lần bình thường, bình thường đã bận rộn nay lại càng mệt hơn.
"Rất nhiều hợp đồng đang chờ em đó, em có chắc là ổn khi quay lại có thể hoàn thành lịch trình không?"
"Cũng đâu phải lần đầu là người nổi tiếng, em có thể chịu được mà."
"Được được, vậy chị sẽ lấy tất cả các hợp đồng qua cho em xem.
Nào được thì mình kí liền cho nóng, chứ bên các nhãn hàng khác đang nóng ruột vì em lắm rồi."
"Được được, chị quay về công ty lấy đi.
Em sẽ tranh thủ dọn dẹp lại mọi thứ."
"Ừm, chị sẽ quay lại ngay.
Đừng bưng bê nặng quá đó."
"Em biết rồi."
Nói xong Mục Giao nhanh chóng rời đi để lại cô cũng mau chóng đứng dậy, thay một bộ đồ thật thoải mái vào.
Buột gọn tóc và nhanh chóng bắt tay vào việc dọn dẹp.
Xem ra sẽ là một buổi tổng vệ sinh mệt mỏi đây.
Dọn được gần một tiếng đồng hồ thì cuối cùng Mục Giao cũng đã quay trở lại, trên tay chị là một sấp giấy vô cùng dày.
Vừa nhìn thấy thôi mà cô đã phải thốt lên:
"Ôi trời, xem ra nhiều hơn mình nghĩ."
"Ha, cuối cùng...cũng...cũng đem được lên đây."
Chị đặt đống giấy tờ trên bàn rồi ngồi xuống ghế vôc cùng mệt mỏi, nhìn tưởng ít nhưng ai ngờ lại nhiều đến vậy.
Tạm gác lại công việc dọn dẹp cô liền lại ghế ngồi cạnh Mục Giao rồi tiện thể cầm vài tờ lên xem..
"Ha, em không nghĩ là lại nhiều đến vậy."
Cô liếc nhìn sang một sấp giấy dày trên bàn mà trán đổ mồ hôi hột.
"Chị cũng bó tay, em xem qua đi rồi cân nhắc mà kí kết với bên người ta."
"Được, tối em sẽ coi qua."
Nói xong cô kệ nệ ôm chồng giấy vào phòng rồi quay ra cùng Mục Giao dọn dẹp tiếp.
Mãi đến tối thì cuối cùng mọi thứ cũng đã xong.
Trùng hợp rằng hôm nay Mục Giao sẽ ở lại đây cùng với cô nên cả hai chị em cùng nhau nấu ăn và cùng ngồi lại vừa ăn uống vừa tâm sự cho nhau nghe.
Mục Giao nhìn xung quanh khu căn hộ, sơn tường cũng đã bong ra hết nên bèn nói với cô:
"Em không có ý định chuyển nhà sao? Căn hộ này chị thấy đã quá cũ rồi."
"Cũ sao?"
Nghe Mục Giao nói vậy cô mới nhìn xung quanh.
A ha, đúng là như lời Mục Giao nói, căn hộ đã quá cũ rồi.
Màu sơn cũng đã bong ra lại còn phai đi rất nhiều, cả sàn nhà cũng trở nên bong chóc cả rồi, cách âm ở đây lại không tốt cho lắm nữa.
Nhìn vào không ai có thể nghĩ rằng một diễn viên nổi tiếng người người biết đến lại có thể sống ở một khu căn hộ như thế này.
Căn hộ này cũng đã gắn bó với cô rất lâu rồi, từ khi cô dọn ra sống tự lập thì đây chính là căn hộ mà cô ưng ý nhất.
Tuy rằng không gian có chút nhỏ hẹp nhưng đổi lại nó mang đến cho cô một cảm giác ấm cúng vô cùng.
"Em không thấy vậy sao? em nói đã ở đây từ lúc là học sinh đến giờ.
Chị nghĩ em nên đổi sang một căn khác rộng rãi và thoải mái hơn."
"Ừm, để em suy nghĩ lại về chuyện này."
Cô cũng đã từng nghĩ đến chuyện chuyển sang chỗ khác để sống, nhưng gắn bó lâu như vậy rồi nên chuyển đi đúng là có chút không nỡ.
Nói là làm liền, sau khi dùng bữa tối xong Mục Giao liền lên mạng tìm kiếm những khu căn hộ tốt nhất dành cho cô.
"Nghiên Nghiên, em mau qua đây xem cái này đi."
Cô đang uống nước bị Mục Giao giục liền nhanh chóng đi đến.
Cô ngồi xuống ngó vào điênn thoại xem chị đang làm gì.
"Đây đây, em xem.
Chị đã tra hết rồi và chọn ra những khu căn hộ tốt nhất dành cho em đó."
"Hả? em chưa nói là sẽ chuyển đi mà."
"Mình chỉ tìm hiểu trước thôi, không sao đâu không sao đâu."
Mục Giao nháy mắt liền quẹt lên màn hình bấm ra thông tin của một khu chung cư khá là sang trọng.
"Chị đã tìm ra cho em chỗ này, giá cả vừa ý lại còn trong rất rộng rãi và quan trọng rất gần công ty."
"Gần công ty sao?"
Nhắc đến gần công ty cô liền nhớ ra có một khu chung cư vô cùng sang trọng, là một nơi dành cho giới nhà giàu ở.
Nhìn vào trong ảnh cô mới nhận ra, đó chẳng phải là nơi mà Dạ Tư Thành đang ở hay sao?
"Khoan đã, chỗ này..."
Cô hối hoảng cầm vào điện thoại nhìn kĩ vào màn hình.
"Sao sao vậy?"
Mục Giao khó hiểu nhìn cô.
"Chị...chị nghĩ em đủ tư cách để có thể vào đây ở sao?"
"Sao lại không? em là một đại minh tinh thì không gì là không thể cả."
"Nhưng muốn mua một khu ở đây thì giá nó rất rất chát đó chị à, chị là đang muốn dụ dỗ em nghèo hay sao?"
"Không có, chị chỉ đang muốn tốt cho em.
An ninh ở đây rất tốt, phòng ốc cơ sở vật chất thì khỏi phải bàn và còn rất gần công ty."
"Gần của chị là tốn ba mươi phút đó sao?"
Bị cô bắt bẻ Mục Giao liền giãy lên.
"Ít hơn so với một tiếng đồng hồ ở nơi em đang sống."
Cô cũng đến bó tay với Mục Giao, đúng là như lời chị nói tiền nào của nấy mà thôi.
Chỗ ở tốt như thế này thì tiến chắc chắn rằng sẽ mắc hơn bình thường.
Thấy cô vẫn còn phân vân Mục Giao liền nói tiếp.
"Chị đã tìm hiểu rồi, nếu em mua một căn ở đây thì chỉ tốn có một dự án phim và ba cái quảng cáo mà thôi."
"Ha, em đây còn không biết mua nhà cho em hay cho chị nữa."
"Tất nhiên là cho em rồi "
Cô thở dài tựa ra sau sofa.
"Haizz...khỏi chuyển cho lành, em vẫn thấy ở đây rất ổn.
Nếu cần thì thuê người sơn lại màu tường cho mới là được."
"Aida, chị muốn tốt cho em mà em lại phũ phàng lòng tốt của chị vậy sao?"
Mặt chị liền trở nên xịu xuống, trong rất chi là buồn.
"Haizzz....muốn tốt cho ai kia nhưng lại tốn công vô ít rồi.
Thôi thì thôi vậy..."
Chị tât điện thoại liền đứng dậy, thấy chị như vậy cô cũng không nỡ làm buồn chị liềb níu tay chị lại.
"Được..được rồi, em...em sẽ xem xét."
"Hả? thật sao?"
Nghe thấy vậy mặt chị liền hớn hở trở lại, khác hẳn với khuôn mặt ỉu xìu khi nãy.
Thật ra là chị chỉ đanh diễn mà thôi, vì chị biết cô rất thương chị mà.
"Phải, phải.."
Cô ôm trán bất lực với chị, dù rằng biêtd thừa là chị diễn nhưng vẫn không nỡ để chị như vậy.
Ai kêu chị lại người mà cô rất rất quý trọng chi.