Khoảnh Khắc Tinh Quang

Hôm sau, Mỹ Bảo và Arthur tổ chức hôn lễ ở trong nhà hàng, sáng sớm Nhã Bửu phải lái xe về nhà họ Đường, một nhóm stylist chờ sẵn ở đó.

Nhã Bửu nhìn Mỹ Bảo mặc áo cưới, cảm thán: “Cả đời mặc áo cưới hai lần đều gả cho cùng một người, giấc mộng lúc nhỏ của em là mỗi ngày đều được mặc áo cưới.”

Lang Kỳ Phương cũng với theo: “Cũng chính là giấc mộng của chị. Haiz, mỗi lần nhìn thấy ai mặc áo cưới là chị lại muốn lập gia đình. Mỹ Bảo, lát nữa cậu phải quăng hoa cho tớ.”

“Được thôi nhưng cậu phải đứng gần tớ cơ.” Mỹ Bảo cười.

Sau khi trang điểm, chú rể đã tới đón dâu, Mỹ Bảo nói nhỏ bên tai Nhã Bửu: “Chị đã sắp xếp chỗ để Bùi Giai ngồi cạnh em.”

Nhã Bửu ngạc nhiên mở to hai mắt: “Khi nào vậy?” Chỗ ngồi phải đã được ́ vấn an bày rồi sao.

“Vừa nãy thôi, gọi điện thoại.” Mỹ Bảo đắc ý khoát tay.

Bởi vì Arthur theo đạo thiên chúa nên hôn lễ được cử hành ở trong nhà thờ. khí vô cùng trang nghiêm, Nhã Bửu nhịn được rơi lệ. Từ nhà thờ ra, mọi người chụp một tấm hình kỷ niệm.

“ dâu chuẩn bị ném hoa!” Lang Kỳ Phương cười tiếng, ta liên tục di chuyển về phía trước.

Nhã Bửu tin điều này, đứng ở chỗ cuối cùng, Mỹ Bảo lại rất nỗ lực quăng hoa thật xa, hoa rơi xuống bên cạnh. xoải bước tới, mỉm cười gượng gạo.

Lúc dùng cơm, ông bà Đường và ông bà Bùi ngồi cùng bàn, những thế hệ trước ngồi cạnh nhau, Nhã Bửu đại biểu cho đời sau, ngồi cạnh Bùi Giai ở phía bên trái, bên kia là Lang Kỳ Phương.

Mỹ Bảo sắp chỗ cho Diệp Thịnh ở một nơi khác, sau hôn lễ ta còn hướng Mỹ Bảo phát bực.

Chỉ tiếc Mỹ Bảo ngàn tính vạn tính nghĩ tới Bùi Giai dẫn theo bạn, người kia là người Nhã Bửu gặp ở sân bay, Allen Đổng.

Đổng thị là một tập đoàn lớn ở thành phố C, Allen tuy trẻ nhưng đã thành lập được công ty, ta và Bùi Giai từng học chung ở Mĩ, quan hệ hai người rất tốt.

Sau khi ngồi xuống, Bùi Giai cũng chưa từng nhìn qua Nhã Bửu, chỉ cúi đầu trò chuyện cùng Allen Đổng, Nhã Bửu đôi khi nghe được vài từ, là thuật ngữ về ngành tài chính.

Nhã Bửu ngồi thẳng, trong lòng có thanh giựt giây là hãy chào hỏi Bùi Giai, nhưng lại có một thanh khác, khẳng định là thèm quan tâm đến, trường hợp này làm gì cũng tự tìm nhục nhã.

Lang Kỳ Phương lấy khuỷu tay chạm vào Nhã Bửu, ở bên tai: “Thấy, Bùi Giai và ấy rất xứng đôi, khó trách Trì Nhã Trác bại trận.”

“Mười năm trước cũng có người đoán Bùi Giai sắp kết hôn, cuối cùng phải vẫn độc thân sao?” Nhã Bửu thấp giọng trả lời.

“Lần này giống với những lần trước, Đổng gia và Bùi gia môn đăng hộ đối, hai ngày trước chị còn nhìn thấy dì Ninh Luyện cùng ấy uống trà, trò chuyện rất vui.”

Lời nói của Lang Kỳ Phương khiến cho Nhã Bửu phiền chán, trong lòng nóng bừng, thầm nghĩ tìm cái gì đó để ngăn chận buồn bã. Thực đơn của bữa tiệc là cơm Trung, hầu như là các món ăn nổi tiếng của nhiều thành phố, đương nhiên cũng có món ăn mà Nhã Bửu thích, cá Tứ Xuyên chần nước sôi, thịt cá mềm và ngon, vào miệng là tan chảy.

Nhã Bửu ăn thử miếng, cảm thấy thỏa mãn cực kỳ, ở nước ngoài ăn thấy ngon, về nước lại bị mẹ giám sát, ăn uống được tự do, Nhã Bửu vui vẻ lại gắp một miếng, đũa mới đến giữa trung thì đột nhiên tay Bùi Giai cẩn thận làm đổ ly nước, cũng may nhanh chóng tránh kịp, váy chỉ ướt một chút.

Bùi Giai nhàn nhạt một câu xin lỗi, Nhã Bửu nhìn cái: “ sao.” Sau đó đứng dậy về phòng, bình thường trong trường hợp này vì sợ ngoài ý muốn, đều chuẩn bị rất nhiều quần áo, thay váy xuống lầu.

Lại nhập tọa, món cá chần nước sôi bàn đã hết, Nhã Bửu chỉ có thể hậm hực hờn dỗi chọn rau xanh.

Sau khi kết thúc, Nhã Bửu cũng thể nói chuyện với Bùi Giai, và Allen Đổng trực tiếp rời, nghe mấy ngày sau Allen Đổng muốn mua đặc sản để tặng người thân, Bùi Giai phụ trách lái xe.

Nhã Bửu vạn phần cao hứng vì Allen Đổng sắp rời khỏi thành phố H, tiễn khách nên mặt tươi cười sáng lạng.

Tải E+b+o+o+k ở trang ñghiep-du•ñet.

Qua ba ngày, vừa vặn là thứ sáu, Nhã Bửu thầm nghĩ Allen Đổng đã rời, muốn gọi điện thoại cho Bùi Giai, bởi vì hai ngày nữa là đến Chủ nhật, hẳn có thời gian.

Nhã Bửu cầm điện thoại qua lại ở trong phòng, vỗ vỗ trán rồi ấn phím, đến phút cuối lại bỏ cuộc, muốn gọi điện thoại cho, nhưng lại nhút nhát dám gọi.

“Chết mất ——” Nhã Bửu thở dài một hơi, vẫn có dũng khí ấn số, khi Mỹ Bảo gọi điện thoại tới, Nhã Bửu ngược lại cảm thấy nhõm.

“Tuần trăng mật thế nào?” Nhã Bửu hỏi. Cứ mỗi lần hưởng tuần trăng mật, Mỹ Bảo và Arthur hầu như khắp mọi nơi thế giới.

“Tuyệt vô cùng. Đúng rồi, em gọi điện thoại cho Bùi Giai chưa?” Mỹ Bảo hỏi.

Nhã Bửu than thở: “Vẫn chưa.”

“Biết ngay em dám gọi. Nhã Bửu, nghe chị, hãy giáp mặt với Bùi Giai nói rõ.”

“Dạ.” Nhã Bửu thầm nghĩ, đến cả điện thoại cũng dám gọi huống chi phải gặp mặt Bùi Giai.

Sau khi tắt máy, Nhã Bửu bỗng nhiên cảm thấy việc gặp mặt trực tiếp làm được, gọi điện thoại tương đối ít xấu hổ, ít nhất Bùi Giai nhìn được khóc.

Đôi co một hồi, rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí, nhấn sô điện thoại đã thuộc nằm lòng vô số lần.

Trong phòng họp của ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu, nhạc chuông lỗi thời đột nhiên vang lên. Bởi vì lợi nhuận quý này thấp hơn so với quý trước, toàn bộ các phòng ban giám đốc điều hành đều phải ở đây giải thích, sắc mặt Bùi tiên sinh trầm như ngày tuyết, khiến trái tim mọi người khỏi run sợ.

Điện thoại vang lên tạo cho mọi người cảm giác khủng bố, rõ ràng ai cũng nhất thời mất trí, nhớ nổi nhạc chuông điện thoại của mình là gì, phản ứng đầu tiên của mọi người là, hỏng bét, quên tắt chuông điện thoại.

Mãi đến giây sau, mọi người mới bắt đầu phản ứng, phải, đây phải là nhạc chuông điện thoại của mình, nhạc chuông ràng là “Trái táo nhỏ”(1).

(1) Trái táo nhỏ: Đây là bài nhạc nổi tiếng ở Trung Quốc, tên gọi khác là Little Apple do nhóm nhạc Hàn quốc cover lại, nghe rất hay

Chỉ có Vic bất ngờ nhìn về phía áo vest khoát lưng ghế dựa của Bùi Giai.

Mọi người trong phòng họp đều thở dài nhõm, trong lòng lập tức muốn ông chủ đứng dậy nghe điện thoại.

Bùi Giai liếc mắt nhìn Vic, Vic lập tức lại móc điện thoại đưa qua. ta nhìn lướt qua màn hình, mặt chỉ có ba chữ: “Tiểu tinh”.

Xưng hô vô cùng thân mật, Vic nháy mắt nhớ lại tất cả những người phụ nữ ta đã từng gặp, nghĩ ra được ai có tư cách được gọi là “Tiểu tinh.” Hơn nữa nhạc chuông này nếu ta nhớ lầm, hẳn là đã hơn hai năm vang lên.

Bùi Giai tiếp nhận điện thoại, nhìn vào màn hình, lại nhìn lướt qua mọi người. Muốn ra ngoài nghe điện thoại?

Bùi Giai cúp điện thoại: “Tiếp tục.” Hiển nhiên “Tiểu tinh” thể cứu vớt những người này, có điều sắc mặt ông chủ dường như thay đổi.

Nhã Bửu bắt đầu rối rắm vì bị Bùi Giai cự tuyệt, họp? muốn tiếp điện thoại của? Hoặc là hẹn hò?

Nhã Bửu ngồi phịch ở giường, uể oải lát, lại ngồi dậy, có số việc ắt hẳn phải khó khăn từ bước đầu tiên, về sau có lẽ sẽ dễ dàng đối phó. Buổi trưa, Nhã Bửu lại tiếp tục gọi điện thoại cho Bùi Giai, vẫn như cũ cự tuyệt nghe.

Đường Nhã Bửu được nuông chiều từ bé, trình độ kiêu ngạo cũng thuộc hàng đầu, hiếm khi phải cúi mình trước mặt người khác, bị Bùi Giai cự tuyệt lại khơi dậy lòng kích động của.

tiếp điện thoại phải gọi cho tới khi nào tiếp mới thôi. Nhã Bửu đếm được trong ngày hôm nay đã gọi cho bao nhiêu cuộc điện thoại, cuối cùng chỉ là thanh bận máy, chắc chắn là số điện thoại của bị bỏ vào sổ đen rồi.

Nhưng mà Đường tiểu thư lại biết mệt mỏi, kiên quyết gọi điện rất nhiều lần.

Bùi Giai vẫn trả lời điện thoại, Nhã Bửu thể nhận lời đề nghị của Mỹ Bảo, trực tiếp “chặn đường” Bùi Giai. Ở ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu khẳng định làm được, Bùi Giai mỗi ngày đều thang máy riêng xuống bãi đỗ xe, Nhã Bửu có cơ hội, đương nhiên cho dù có cơ hội, cũng thể xuất hiện từ gara.

Nhã Bửu chỉ có thể thuê thám tử tư, rất nhanh liền lấy được nơi cư trú của Bùi Giai, về Mạn Nguyệt Loan, vẫn ở trong khách sạn cũ.

Nhã Bửu trang điểm tinh tế, đeo mắt kính đến Đế Đình, tầng cao nhất của khách sạn phải quẹt thẻ mới vào được khu vực bên trong, lại còn cả bảo vệ, vô cùng nghiêm ngặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui