Sau khi đem đồ ăn sáng cho Lục Ninh Diệp xong, Vương An Đình cũng đi ra sảnh lấy bánh mì ăn sáng.
Thấy anh đang bình thản ngồi ăn trong giờ làm việc thì Thẩm Đông liền đi đến bàn của anh ngồi xuống hỏi:"Cậu không có ca à? Giờ này mọi người đang bắt đầu làm việc thì cậu lại ung dung ngồi hưởng thụ thế hả!".
"Khoa nội lúc nào mà chẳng có ca phẫu thuật, do có bác sĩ khác đảm nhận giúp tôi rồi nên mới ngồi đây ăn đấy! Cậu hỏi tôi sao không nhìn lại mình, cũng đang rảnh rỗi đi kiếm chuyện quậy phá đó thôi" Anh cười khẩy nhìn Thẩm Đông với ánh mắt khinh thường.
"Mà sao Lục Ninh Diệp cô ấy không ra ngoài này cho thoải mái nhỉ? Suốt ngày cứ ru rú trong phòng của cô ấy thôi!" Thẩm Đông thắc mắc hỏi.
Vương An Đình nghe tên Lục Ninh Diệp liền ho sặc sụa nước đang uống.
"Sao vậy? Ăn cho cố vô!" Thẩm Đông thấy anh sặc nước liền mắng.
"Cô ấy không ra đây thì mặc kệ đi cậu thắc mắc làm cái gì?" Anh ho xong liền quay sang trách hỏi Thẩm Đông.
"Thì tôi thấy cô ấy suốt ngày ở trong phòng làm việc nên mới hỏi thôi.
Có vẻ Lục Ninh Diệp rất khó gần!" Thẩm Đông nói nhỏ với anh.
Vương An Đình nghe vậy liền cười lớn nói:"Do cậu như thế nào thôi, chứ không phải do cô ấy khó gần đâu.
Lúc nãy cậu không thấy cô ấy nói chuyện rất vui vẻ với Chu Tuyết sao? Cậu xem lại mình đi, có vẻ cô ấy không ưa cậu thì phải!".
"Cậu thôi đi, tớ có làm nên tội gì đâu mà không ưa.
Cậu đừng có ác mồm ác miệng, người như cậu chuyện gì nói mà không được chứ!" Thẩm Đông nghe anh chế giễu liền mắng chửi đại cho bớt đi cơn tức.
"Chào mọi người!" Từ bên ngoài cửa sảnh bệnh viện có giọng nói một người đàn ông cất lên.
Thấy có người đến, Vương An Đình và Thẩm Đông tưởng là bệnh nhân nên liền đi đến chào hỏi:"Xin chào! Không biết cậu cần gì?" Vương An Đình lịch sự nói.
"À tôi đến tìm Lục Ninh Diệp! Đây có phải là bệnh viện cô ấy đang làm không?" Người đó thản nhiên nói.
"Lục Ninh Diệp à? Cô ấy đang ở bên trong để tôi đi..." Thẩm Đông đang nói thì bị Vương An Đình ngắt lời:"Khoan đã, anh có thể giới thiệu về mình và là gì của Lục Ninh Diệp không?" Giọng anh rất nghiêm nghị nhìn chằm chằm người đàn ông đang muốn tìm người con gái anh thích.
"À tôi là Triệu Dương 26 tuổi là bạn trai của Lục Ninh Diệp!" Triệu Dương thẳng thừng giới thiệu mình là bạn trai của cô.
Nghe được hai từ "bạn trai" Thẩm Đông liền trợn mắt bất ngờ.
Vẻ mặt Vương An Đình lạnh đi hẵng, vẫn nhìn chằm chằm Triệu Dương nói:"Bạn trai à? Sao tôi không nghe cô ấy nhắc tới cậu lần nào vậy?".
"Chúng tôi mới quen nhau đây thôi, chắc là cô ấy vẫn chưa muốn công khai nên không kể!" Triệu Dương giải thích.
"Vậy à? Bây giờ cậu muốn gặp cô ấy đúng không?" Anh cười nhạt khi nghe lời Triệu Dương nói.
"Đúng vậy, tôi muốn gặp cô ấy!".
"Được thôi!" Nói rồi anh quay lưng bình thản đi đến phòng làm việc của Lục Ninh Diệp.
Lúc này Thẩm Đông vẫn còn chưa tin được lời khi nãy Triệu Dương mới nói, vẫn đứng nhìn Triệu Dương từ trên xuống dưới đánh giá.
Vương An Đình đi đến phòng cô mạnh dạn mở cửa ra không cần gõ.
Anh lạnh giọng nói:"Bạn trai cô đến tìm, mau ra ngoài tiếp đi!".
Lục Ninh Diệp nghe lời anh mới nói liền nhăn mặt khó hiểu hỏi:"Bạn trai gì? Tôi có bạn trai khi nào chứ!".
"Tôi không biết, bên ngoài có người giới thiệu là bạn trai của cô tên Triệu Dương đang đứng đợi, mau ra tiếp đi!" Nói rồi mặt anh trầm xuống quay lưng đi ra ngoài.
Cô nghe vậy thì cũng liền đi ra theo sau anh, ra tới ngoài sảnh thì liền thấy Triệu Dương đi tới chỗ cô nói:"Em đây rồi!".
Vương An Đình vẫn bình thản đứng khoanh tay nhìn hai con người trước mặt.
"Anh kiếm tôi có chuyện gì vậy?" Lục Ninh Diệp lạnh lùng nói, mặt cô bắt đầu đã căng thẳng lên, khi nghe Triệu Dương giới thiệu là bạn trai của cô cho Vương An Đình.
"À, tối nay nếu em rảnh thì..."
"Không rảnh!" cô cắt ngang lời của Triệu Dương đang nói.
Vương An Đình nghe được thì khóe môi cong lên thích thú.
Triệu Dương nghe cô từ chối thẳng thừng như vậy liền có vẻ mặt trầm xuống, không vui lắm liền nói:"Tối nay em bận rồi sao? Thật ra anh muốn mời em đi ăn tối!".
"Tối nay, và cả sau này tôi cũng không có thời gian đi ăn tối với anh đâu.
Với lại anh đừng giới thiệu với mọi người anh là bạn trai của tôi.
Tất cả là do anh tự chủ động, tự tìm hiểu chứ tôi thì không có.
Bây giờ tôi bận rồi, không có thời gian tiếp, chào anh!" Cô lịch sự nói rồi quay lưng đi về phòng làm việc của mình.
"Phũ phàng vậy?" Vương An Đình nghe cô nói thế liền cười nhẹ nói.
Cô nghe được thì quay lại liếc anh một cái rồi đi tiếp.
Triệu Dương nghe cô nói vậy thì quay sang nhìn Vương An Đình rồi cũng xoay lưng đi về.
Vương An Đình có vẻ rất hài lòng với vụ việc mới xảy ra liền đi đến chỗ của Thẩm Đông cười nói:"Cậu thấy thế nào khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi?".
"Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, rồi cuối cùng thằng đó là gì của Lục Ninh Diệp vậy?" Não Thẩm Đông vẫn chưa chạy theo kịp liền ngu ngơ hỏi.
"Không là gì cả!" Vương An Đình cười khẩy nói.
Thẩm Đông nghe vậy liền nhăn mặt trách móc:"Không là gì à? Vậy mà nó vào giới thiệu như thật vậy đó!".
"Bởi, tôi cũng chịu rồi này!" anh bình thản nói xong đi đến bàn ăn tiếp bánh mì còn đang ăn dở khi nãy..