Lục Ninh Diệp đi vào phòng làm việc, ngồi xuống thẫn thờ nhớ đến lời khi nãy Thẩm Đông nói.
Cô nhếch mày thầm nghĩ:"Vậy bánh mì khi sáng là ai cho? Vương An Đình nói là Thẩm Đông mời mình ăn sáng, nhưng Thẩm Đông lại nói là không có! Với lại thái độ lúc nãy của Vương An Đình khi mình hỏi thì...!có vẻ như muốn né tránh không muốn trả lời thì phải.
Có lẽ nào...bánh mì đó là do anh ấy mua cho mình ăn sáng không?" nghĩ đến đây khóe môi Lục Ninh Diệp cong lên ý cười.
"Mà cũng đúng, khi sáng người đem bánh mì vào là anh ấy mà, đem vào muốn nói gì không được chứ! Vậy mà mình cũng tin, nhưng mà Vương An Đình hành động như vậy, không lẽ anh ấy thật sự thích mình sao?" cô nói thầm rồi cười nhẹ nhìn ra cửa.
"Trời ơi...phải làm sao đây! Mình vẫn chưa xác định được là mình có thích Vương An Đình không nữa.
Lục Ninh Diệp ơi, mày có thích Vương An Đình không hả...?" cô nói rồi nhìn điện thoại xem thấy hiện tại đã hơn 5 giờ chiều rồi.
Lục Ninh Diệp lại muốn đi ra ngoài uống chút nước sẵn tiện xem có Vương An Đình ở ngoài không.
Lục Ninh Diệp nhẹ nhàng mở cửa phòng cô ra, từ tốn bước ra ngoài đi đến bình nước tiện lợi hứng một ly nước lạnh, cầm lên đi ra ngoài sảnh.
Cô đứng nhìn ra thấy hôm nay bệnh viện khá vắng, chỉ có trên tầng là có bệnh nhân nhập viện.
Xem ra làm bác sĩ cũng không bận rộn quá mức như cô nghĩ.
Lục Ninh Diệp đi lên tầng xem thử có việc gì cần giúp không, cô vừa bước lên được nửa cầu thang thì thấy Vương An Đình sải bước đi xuống.
Lục Ninh Diệp thấy anh cũng giật mình nhìn chằm chằm anh.
"Xuống dưới đi, tôi có chuyện nói với em!" Vương An Đình nhẹ nhàng nhìn cô nhưng hơi lạnh giọng nói.
Lục Ninh Diệp nghe anh gọi cô là "em" thì hơi bất ngờ nhìn anh rồi lắp bắp trả lời:"Hả...? À tôi biết rồi!".
Vương An Đình đi xuống trước, rồi ngồi xuống bàn gần cửa ra vào của sảnh bệnh viện.
Anh ra hiệu cho cô ngồi xuống nói chuyện, cô cũng nghe theo ngồi xuống nói:"Sao, có chuyện gì vậy?".
"Bắt đầu từ ngày mai, trưởng bệnh viện nói là em sẽ được làm bác sĩ chính trong những ca phẫu thuật, không cần phụ giúp tôi nữa.
Em thấy thế nào?".
"Thật sao? Bắt đầu từ ngay mai tôi có thể chính tay phẫu thuật à? Được chứ, đương nhiên là được, tôi sẽ tự lo tốt cho mình!" Lục Ninh Diệp cười bất ngờ nói.
Anh thấy cô vui như vậy thì cười nhẹ nói:"Không làm việc chung với tôi nữa, em vui đến vậy à?"
"Thì...không lẽ tôi cứ phụ giúp anh hoài sao, đương nhiên là phải vui khi được chính tay phẫu thuật chứ!".
"Mà em cũng yên tâm đi, chắc chắn tôi và em sẽ còn gặp nhau dài dài.
Có thể là sẽ hợp tác phẫu thuật nữa đấy!" Vương An Đình nhìn cô ánh mắt sắc lẹm nói.
"Chẳng sao cả, nếu có hợp tác phẫu thuật thì càng vui thôi chứ sao!" Cô vẫn thản nhiên cười nói.
Vương An Đình nghe cô nói vậy liền lên tiếng trêu chọc:"Hợp tác phẫu thuật vui à? Vậy có cần hợp tác ở cùng một phòng làm việc không? Cho em vui!".
"Hả...? Anh thôi đi, bây giờ còn chuyện gì không để tôi còn đi kiếm gì đó ăn nữa!" Cô nghe anh nói vậy liền ngượng, tránh sang chuyện khác.
Nghe Lục Ninh Diệp muốn đi ăn anh cũng im lặng rồi lắc đầu để cô đi.
"Anh...có muốn ăn cùng không?" Cô muốn mời anh ăn cùng để có thể nói chuyện với anh nhiều hơn, chứ không muốn cuộc nói chuyện của cô và anh chỉ đơn giản là như vậy.
Vả lại nãy giờ nói chuyện thì toàn bị anh trêu chọc, Lục Ninh Diệp chẳng nói được gì cả.
Cô rất muốn tìm hiểu rất nhiều điều về người đàn ông này!
"Sao, Ăn cùng à? Được, dù gì tôi cũng chưa ăn gì!" Vương An Đình thấy cô nói vậy cũng vui trong lòng mà đồng ý với cô.
Anh đứng lên, dùng tay chạm vào lưng cô đẩy đi rồi bình thản nói:"Đi thôi!".
Lục Ninh Diệp im lặng không nói gì, đi theo lực đẩy phía sau lưng của anh.
Cô và anh đi thẳng vào trong đến căn tin bệnh viện, lúc này căn tin cũng được coi là đông, mọi người đang xếp hàng đợi mua đồ ăn.
Căn tin được chia làm rất nhiều quầy, xếp từng quầy thành hàng ngang khi mọi người vào mua thì xếp hàng dọc theo từng quầy trong căn tin.
Giờ này mọi người rất hay ăn xế chiều với lại cũng là giờ nghỉ của bác sĩ và y tá nên căn tin đông là chuyện bình thường.
Vương An Đình thấy mọi người đang xếp hàng đông như vậy thì nói với cô:"Lục Ninh Diệp, em muốn ăn gì?".
"À...ăn một phần cơm làm sẵn đi!" Lục Ninh Diệp suy nghĩ rồi trả lời.
Anh nghe vậy thì nhăn mày nhìn phần cơm làm sẵn của bệnh viện, phần cơm này được làm sẵn từ sáng nên giờ không còn nóng nữa, với lại trong một phần cơm như vậy chỉ có cơm, thịt và ít đồ chua thôi.
Vương An Đình có vẻ không hài lòng với món ăn cô yêu cầu liền nói:"Tôi thấy ăn như vậy rất khô khan.
Em có thấy không? Trong phần cơm đó không có canh, khó nuốt lắm, với lại không đủ dưỡng chất.
Em chọn món khác đi!".
Lục Ninh Diệp nãy giờ nhìn anh chằm chằm, có rất nhiều câu hỏi trong đầu cô đặt ra.
Nghe anh nói vậy cô cũng ngoan ngoãn chọn món khác:"Vậy...ăn mì bò cũng được, tôi thấy món đó có nước, có thịt đầy đủ dưỡng chất đấy!".
"Được, em đến bàn ngồi đi tôi sẽ đi lấy!" Anh nhẹ nhàng nói.
Lục Ninh Diệp lúc này như bị anh thao túng tâm lý, liền mềm lòng nghe theo.
Cô đi đến bàn ăn gần đó ngồi xuống nhìn anh liền suy nghĩ:"Anh ấy cũng không tệ nhỉ? Đúng như Hiểu Nhiên nói quen người yêu cùng làm bác sĩ đúng là tốt thật!" nghĩ đến đây cô liền phì cười.
Vương An Đình vẫn đang đứng xếp hàng để mua mì cho cô, mọi người xếp hàng thấy bác sĩ cũng nhường cho anh lên trước một chút.
Anh gật đầu cảm ơn rồi đi lên, sau khi người trước mặt mua xong thì cũng đến lượt anh.
"Lấy cho tôi hai bát mì bò, ít hành, ít tiêu!".
Khoảng hai phút thì mì của anh cũng đã có, cô bán mì để hai bát của anh lên mâm để anh tự lấy.
Vương An Đình đưa tiền rồi cầm mâm lên đem ra bàn, cô thấy anh đem mì ra cũng đứng lên hỏi:"Có rồi sao? Nhanh vậy!".
Anh chỉ cười rồi lại tự luyến nói:"Do tôi đẹp trai quá nên bệnh nhân mới nhường chỗ đấy!".
Lục Ninh Diệp nghe thấy thì bật cười lấy hai bát mì để lên bàn cho anh và cô, rồi nói:"Vậy nếu khi nãy tôi là người đi mua thì cũng sẽ được nhường!".
"Ừm, em quá xinh đẹp rồi còn gì!" Anh cũng cười rồi trêu cô.
"Đương nhiên rồi, haha!".
Hai người cười giỡn với nhau, có vẻ cô đã bớt ngại đi phần nào mà tự nhiên hơn.
"Em muốn uống gì?" anh hỏi.
"Nước cam ép đóng chai đi!".
"Được!" nói rồi anh đi đến tủ lạnh lấy nước cam cho cô và nước suối cho anh.
"Đây, nước cam này đúng không?" anh mang lại đưa cho cô rồi hỏi.
"...Đúng rồi đấy!" cô vừa hút mì vừa trả lời anh.
Vương An Đình cũng ngồi xuống ghế đối diện cô ăn bát mì của mình.
"Sao? Có vừa vị không?" anh hỏi.
"...Rất vừa vị!".
"Ăn thịt bò vào đi!".
Lục Ninh Diệp gật đầu nói:"Vâng" cô thuận miệng trả lời tiếng "vâng" với anh.
Vương An Đình nghe thấy cũng nhìn cô rồi cười nhẹ.
Khoảng hơn mười phút sau thì hai người cũng ăn xong.
Anh nói:"Em no chưa?".
"No rồi".
"Uống nước cam vào đi!".
"Ừm!" cô lấy nước cam uống một ngụm.
Anh nhếch mày hỏi:"Không "vâng" nữa à?".
"Hửm?" Cô ngu ngơ uống nước cam không hiểu anh nói gì.
Vương An Đình thấy cô quên nên cũng cười nhẹ rồi trả lời:"Không có gì, ăn xong rồi thì đi thôi!"..