Lăng Hiểu Nhiên gọi đến cho Lục Ninh Diệp:
"Rồi có gì kể đi, tớ nghe!".
Cô im lặng vài giây rồi thành thật thú nhận: "Thật ra...tớ với Vương An Đình đang quen nhau!".
"Cái gì? Thật luôn á? Khi nào thế!" Lăng Hiểu Nhiên nghe được thì không khỏi bất ngờ.
"Tối hôm qua lúc còn trên bệnh viện anh ấy tỏ tình với tớ ấy! Hì...".
"Ghê ghê nha, anh ta tỏ tình với cậu như thế nào?".
"Cũng không hẳn là tỏ tình, có thể xem là tớ bị gài, nhưng mà cách xử lý của anh ấy tớ rất thích.
Nói chung là ổn!".
"Vậy sao? Chiều tối hôm qua bố mẹ tớ ở nhà cũng có mở Tivi lên xem Vương An Đình đấy.
Tớ cũng có xem ké, thấy anh ta có kể là đang thích một người, thì ra người đó là cậu!" Lăng Hiểu Nhiên vừa cười vừa nói, phản ứng của Hiểu Nhiên rất mừng khi biết cô đã có bạn trai.
"Công nhận cậu nói đúng thật đấy, cậu nói anh ấy thích mình, quả là thích thật!".
"Tớ mà, trời ơi cặp mắt tinh tường của tớ còn phải bàn gì nữa...haha!".
"Lăng Hiểu Nhiên là số 1!".
"Cuối cùng thì cô Lục cũng đã có tình đầu rồi nhỉ? Mà cậu nhớ phải giữ vững tâm lý đấy nhé, thường tình đầu cậu không có kinh nghiệm nhiều sẽ dễ vấp ngã.
Nhưng dù thế nào cũng phải chiến đấu hết mình biết chưa?" Lăng Hiểu Nhiên thận trọng nhắc nhở cô.
"Ừm tớ biết rồi!".
Bên ngoài cửa phòng làm việc của cô có tiếng nói vọng vào:"Bác sĩ Lục, cô có ca phẫu thuật rồi, nhanh ra ngoài chuẩn bị nào!".
"Được tôi biết rồi!"
"Hiểu Nhiên bây giờ tớ có ca, tạm biệt cậu lát rảnh tớ gọi!" Nói rồi cô tắt máy mở cửa đi ra ngoài.
"Bệnh nhân đã được đưa vào phòng mổ, bác sĩ Lục đi theo tôi thay đồ và khử trùng".
Lục Ninh Diệp và vài cô y tá gấp rút chạy đi thay đồ và chuẩn bị.
Sau khi thay đồ, vệ sinh khử trùng, Lục Ninh Diệp bước vào phòng mổ, cô phải bất ngờ khi chứng kiến tình trạng của bệnh nhân.
Bệnh nhân là một người con trai trẻ, khoảng tầm 19, 20 tuổi.
Hắn ta đang nằm trên giường bệnh không mặc gì, người thì đẫm máu, có rất nhiều vết chém và đâm sâu vào trong thịt của hắn.
Mặt mày thì tái nhợt vì đã mất quá nhiều máu.
"Bệnh nhân đang bị tình trạng gì?" Lục Ninh Diệp đi đến đứng gần giường mổ, cô sờ nhẹ lên người của hắn.
"Bệnh nhân bị người ngoài có thể là xã hội đen, bọn họ đâm chém lên người anh ta rất nhiều nhát.
Đặc biệt bọn họ còn nhét vài món đồ vật nhỏ xung quanh vào trong người anh ta sau khi đâm chém nữa!".
"Vậy thì chắc chắn đã nhiễm trùng rất nặng rồi, bệnh nhân đã được tiêm thuốc gây mê chưa?".
"Trước khi tiêm thì anh ta đã ngất xỉu vì mất máu rồi, các y tá đã tiêm thuốc gây mê đầy đủ, chỉ còn bác sĩ vào xử lý thôi!".
"Được, trước tiên phải gấp hết tất cả các dị vật được nhét vào bên trong người anh ta trước đã! Cô lấy giúp tôi bộ dụng cụ mổ và tắt đèn xung quanh chỉ để đèn mổ ở trên đây thôi!".
"Vâng!".
Lục Ninh Diệp lấy dụng cụ vạch thịt ở vết đâm sâu nhất trên người bệnh nhân ra, cô nhìn thấy được có vài viên sỏi trắng và đen bị nhét vào bên trong da thịt của hắn, cô liền dùng đồ gấp ra.
Cô y tá đứng kế bên dùng đèn chiếu kỹ càng lại vết thương đó cho Lục Ninh Diệp xem còn viên sỏi nào ở trong đó nữa không.
Sau khi soi rõ ràng và nhận thấy là không còn viên sỏi nào nữa, Lục Ninh Diệp liền khử trùng vết thương và may lại.
"Hãy truyền máu vào cho bệnh nhân!".
Trên người bệnh nhân còn vài vết chém nữa, cô hít thở một hơi rồi tiếp tục soi vào bên trong tìm kiếm dị vật.
Hơn 20 phút sau Lục Ninh Diệp cũng đã gấp hết dị vật và may lại gần hết vết thương, chỉ còn một vết thương khá nhỏ ở cánh tay.
Cô phân vân không biết có nên mổ ra soi vào trong không, vì đây là một vết thương có thể xem là trầy xước chứ không phải là chém nữa.
Nhưng mà cô cũng có một chút nghi ngờ về vết thương này nên cô quyết định mổ ra xem như thế nào.
Khi Lục Ninh Diệp rạch ra xem thì cả cô và mọi người xung quanh đều trợn mắt, vì bên trong có một tờ giấy được gấp gọn khá nhỏ.
Lục Ninh Diệp gấp ra thử thì thấy tờ giấy đó đã thấm đẫm máu rồi, nhưng có vẻ không hề bị mềm nhũn ra, tờ giấy vẫn còn rất cứng.
Cô cầm đưa cho y tá rửa bớt máu để xem bên trong có gì.
Trong lúc cô y tá đi rửa tờ giấy thì Lục Ninh Diệp cũng tiếp tục soi bên trong xem còn thứ gì không, sau đó cô cũng khử trùng rồi may lại vết thương vừa rạch ra đó.
Cô y tá cầm tờ giấy đã được rửa sạch đưa cho Ninh Diệp, cô mở tờ giấy đó ra xem thử thì thấy có chữ bằng mực đen ghi là "Đây chỉ là cảnh cáo nhẹ nhàng, đừng để tao gặp lại mày một lần nào nữa nếu không thì mạng của mày không có cơ hội để về!".
"Tên này không biết đã làm gì mà bị người ta hâm dọa đến mức như vậy thế?" Lục Ninh Diệp nói với cô y tá.
"Nhìn cậu ta trẻ như vậy, chắc là cũng ăn chơi nên mới bị bọn giang hồ hâm dọa như vậy đấy!".
"Mới có bao nhiêu tuổi đầu, ăn học chưa xong ăn chơi trác táng làm gì không biết!".
"Thôi tôi phẫu thuật xong rồi, mọi người đưa cậu ta đi giúp tôi nhé? Cảm ơn đã giúp đỡ tôi nãy giờ!" Lục Ninh Diệp cười nhẹ nói với mấy cô y tá.
"Không có gì, công việc của chúng tôi mà!".
Lục Ninh Diệp bước ra ngoài phòng phẫu thuật, cô cởi khẩu trang ra hít thở rồi đi thay đồ.
Cô thay lại bộ đồ khi sáng của mình, mặc áo blouse trắng vào rồi đi ra ngoài.
Lục Ninh Diệp về tầng trệt xem Vương An Đình đã phẫu thuật xong chưa.
Thấy Vương An Đình vẫn chưa phẫu thuật xong, cô buồn chán đi dạo ở sảnh bệnh viện.
"Vương An Đình anh ấy mổ ca khó lắm sao? Gần 2 tiếng đồng hồ vẫn chưa xong nữa!" Cô lẩm bẩm.
"Em vừa mới có ca đúng không Lục Ninh Diệp? " Chu Tuyết đi đến hỏi cô.
"Ừm em mới có ca, mà bệnh nhân là xã hội đen mới ghê chứ!".
"Vậy hả? Nó bị gì thế em?".
"Bị đâm chém đầy người, đã vậy còn bị người ta nhét đủ thứ dị vật vào trong vết thương, đây...em có tờ giấy của người đâm để lại trong người bệnh nhận đó này!" Lục Ninh Diệp đưa tờ giấy lấy được trong người bệnh nhân khi nãy cho Chu Tuyết.
Chu Tuyết đọc được là rợn người nói:"Ghê vậy trời, bây giờ xã hội loạn hết lên cả rồi!".
"Có chuyện gì mà nói chuyện căng thẳng vậy?" Thẩm Đông từ xa đi đến tò mò hỏi.
"Nói chuyện phẫu thuật thôi à!" Chu Tuyết trả lời.
"Ồ, mà Vương An Đình cậu ta phẫu thuật ca có vẻ khó lắm đấy! Cả 2 tiếng rồi vẫn chưa xong!".
"Vậy sao? Bệnh nhân của anh ấy bị sao thế?" Lục Ninh Diệp hỏi.
"Thì cái này tôi vô tình nghe thôi chứ không phải nhiều chuyện đâu đấy! Thì...bệnh nhân của Vương An Đình bị đạn bắn, đã vậy trong người còn không có sức khỏe tốt nữa, bị đủ thứ bệnh hết ấy.
Cho nên khi bị bắn như vậy chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều và nghiêm trọng đến những thứ bệnh trong người!".
"Khó vậy sao?".
"Thôi cô đừng có lo gì cả, Vương An Đình cậu ấy giỏi mà, mấy vụ này có là bao nhiêu!".
"Hay chúng ta đi ăn kem gì đi, hôm nay căn tin có kem đấy Lục Ninh Diệp!" Chu Tuyết quay sang cười nhẹ nói với cô.
"Được đó!" Chu Tuyết kéo tay cô đi vào căn tin.
Thẩm Đông cũng chạy theo sau, mọi người đi đến quầy kem trong căn tin lựa chọn.
"Nhiều kem ngon quá nhỉ? Chu Tuyết chị chọn đi, em mời!" Lục Ninh Diệp cười nói.
"Vậy à? Cảm ơn em nhé!" Chu Tuyết cầm lên một ly kem xoài, còn Lục Ninh Diệp thì lấy một ly kem vanilla, cô còn lấy thêm một túi bánh xốp để ăn cùng kem nữa.
"Thẩm Đông, anh cũng chọn luôn đi!".
"Đang chọn đây, vì cô mời nên tôi sẽ chọn một món nào đó đắt tiền một chút!" Thẩm Đông vừa nói vừa cười khà khà.
"Vô liêm sỉ!" Chu Tuyết nghe được mà mắng Thẩm Đông một câu.
"Cứ để anh ta chọn đi, không sao!".
"Đúng rồi, cô là thiên kim mà lo gì mấy ly kem nhỏ nhặt này đâu chứ.
Tôi chọn cái này đi!".
Nói thế thôi nhưng Thẩm Đông vẫn chọn kem xoài giống Chu Tuyết.
"Bắt chước nữa chứ, đúng là biến thái mà.
Đến đồ ăn mà cũng biến thái được nữa!" Chu Tuyết liếc Thẩm Đông nói.
Thấy hai người chọn xong Lục Ninh Diệp cũng thanh toán rồi đem kem của mình đi ra ngoài.
"Đi ra sảnh ăn nhé?".
"Được!".
Mọi người cầm lấy kem của mình đi ra sảnh, ngồi xuống bàn gần đó.
"Ăn thôi, trời ơi mát quá mát quá!" Thẩm Đông rú lên.
Chu Tuyết và cô thấy thế cũng bật cười vì sự làm lố của Thẩm Đông.
"Có bánh nữa này, mọi người để bánh vào ăn đi!".
"Giờ này ăn kem mát mẻ thật đấy, sung sướng ghê!" Thẩm Đông trầm trồ khen ngợi.
"Căn tin mình không tệ nhỉ? Thứ gì cũng có cả, đặc biệt là rất ngon luôn ấy!" Lục Ninh Diệp nói.
"Bệnh viện mình đâu đơn giản là Trung tâm bệnh viện của Thượng Hải đâu, phải có lí do cả đấy!"..