Sáng hôm sau, do tối qua Lục Ninh Diệp thức khuya nên giờ đã dậy trễ. Cô không kịp ăn sáng với ông bà Lục mà gấp rút đi đến bệnh viện thật nhanh. Khi lái xe trên đường đến bệnh viện, Lục Ninh Diệp chợt nhớ đến chuyện buồn tối qua, cô không biết lát nữa bản thân mình có thể đối mặt được với anh không, dù tối qua cô đã khóc rất nhiều nhưng có vẻ vẫn chưa đủ. Mắt cô lại long lanh chứa đựng những giọt nước mắt muốn tuôn ra ngoài, Lục Ninh Diệp cố gắng kiềm nén bản thân không khóc, cô không muốn khi mình đến bệnh viện lại bị mọi người nhìn thấy mắt mình đỏ hoen mà bàn tán.
...
"Vương An Đình, Lục Ninh Diệp đang ở đâu thế? Tôi có việc nhờ em ấy!" Chu Tuyết cầm vài tờ giấy tài liệu, đi đến hỏi Vương An Đình.
Anh đang đứng rót nước ở sảnh, nghe Chu Tuyết hỏi vậy cũng trầm giọng trả lời: "Hôm nay tôi không đến cùng cô ấy, nãy giờ Lục Ninh Diệp vẫn chưa đến..!".
"Vậy sao? Cũng khá trễ rồi mà em ấy chưa đến, lát nữa nếu không may sẽ bị la cho mà coi!" Chu Tuyết đi ra cửa sảnh đứng nhìn ra ngoài xem Lục Ninh Diệp đã đến chưa.
Vương An Đình đứng bên trong cũng hơi lo lắng, không biết vì sao hôm nay cô lại đến trễ như vậy. Anh lạnh mặt thầm nghĩ: "Tối qua cô ấy thức khuya lắm sao?".
"Ơ Lục Ninh Diệp đến rồi à? Sao hôm nay em đến trễ thế?" Chu Tuyết đứng đợi, thấy cô đi vào liền vui mừng lên tiếng.
Lục Ninh Diệp cũng cười nhẹ che giấu nỗi buồn trong mắt mình, trả lời: "Em ngủ quên mất!".
"Vậy sao? À... em xem giúp chị cái này nhé? Đây là tài liệu bản vẽ về ung thư gan và phổi em xem thử có sai sót gì không để chị đi photo ấy."
Lục Ninh Diệp cầm lấy bản vẽ xem thử, xem kĩ khoảng vài phút rồi cô trả lời: "Em thấy bản vẽ này đã đúng chính xác rồi đấy, nhưng mà nó không rõ nét lắm... chị đi photo thì kêu người ta làm đậm nét lên nhé!".
"Rồi, chị hiểu rồi cảm ơn em nhiều!" Chu Tuyết vỗ vai cô, cười tươi cảm ơn.
Lục Ninh Diệp từ khi vừa bước vào sảnh là đã nhìn thấy bóng lưng người đàn ông cao ráo, mặc áo blouse trắng đang đứng uống nước rồi. Nhưng vì cô giận anh nên đã cố tình không nhìn đến nữa mà xoay sang Chu Tuyết nói chuyện.
Nãy giờ Vương An Đình vẫn đứng nhìn cô chằm chằm, xem biểu hiện của cô như thế nào. Anh nhìn thấy rõ sự hụt hẫng trên gương mặt cô, và cũng thấy được cô có nét né tránh ánh mắt của anh. Vương An Đình hơi yếu lòng một chút!
Sau khi nói chuyện với Chu Tuyết xong, Lục Ninh Diệp đi thẳng vào trong, chẳng nhìn anh một cái, cô vào phòng làm việc của mình khóa trái cửa lại. Nét mặt buồn bã ngồi xuống bàn làm việc, cô lấy điện thoại ra nhắn tin tâm sự với Lăng Hiểu Nhiên.
: "Hiểu Nhiên! Tớ buồn."
: "Có chuyện gì?"
: "Không có gì, tớ chỉ cảm thấy buồn thôi!" Lục Ninh Diệp không đủ can đảm để kể ra cho Lăng Hiểu Nhiên nghe.
: "Tự dưng buồn không lí do à? Là buồn chán có đúng không? Thế thì tối nay tớ sang chơi với cậu!"
: "Ừm, được!"
: "Mà anh bác sĩ của cậu đâu? Sao lại để cậu buồn chán như vậy thế?"
: "Mình... đang giận anh ấy!"
: "Ơ... sao lại giận nhau rồi?"
: "Chuyện cũng dài lắm, nhưng mà bây giờ tớ không biết làm sao để đối mặt được với anh ấy! Tớ giận dỗi như thế có quá trẻ con không?"
: "Yêu nhau giận dỗi là chuyện bình thường, nhưng mà đừng giận quá đáng, đừng giận khi không có lí do, sẽ gây tranh cãi nhiều lắm. Với lại, cậu không hài lòng hay thắc mắc chuyện gì thì cũng phải nói cho Vương An Đình biết để anh ta sửa rồi giải thích cho cậu mới được!"
: "Ừm, tớ biết rồi!" Lục Ninh Diệp không biết phải hỏi anh như thế nào nữa, nên cô quyết định bây giờ im lặng trước đã từ từ tính sau.
Cô lấy tài liệu bệnh viện ra xem, nhưng vẫn không thể tập trung được. Đã vậy cô còn thấy bụng mình hơi đau, có lẽ vì chưa ăn sáng nên mới đau bụng như vậy. Lục Ninh Diệp gục mặt xuống bàn ôm lấy bụng mình, tủi thân rơm rớm nước mắt.
"Cốc, cốc, cốc!" Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Lục Ninh Diệp giật mình lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt mình, rồi lên tiếng: "Ai vậy?".
"Vương An Đình!" Giọng nói quen thuộc của anh cất lên. Cô nghe thấy thế liền không biết phải làm sao, giọng nói yếu ớt, nói vọng ra ngoài: "Em... đang bận, không ra mở cửa cho anh được..!".
"Mở cửa!" Giọng anh lạnh đi hẳn, ra lệnh.
"..." Lục Ninh Diệp nhẹ nhàng đứng lên đi từ từ ra mở khóa cửa, cô vừa mở cửa ra đã thấy ánh mắt nghiêm túc của anh nhìn cô chằm chằm.
"Có... chuyện gì?"
"Anh muốn nói chuyện với em!"
"Em... bây giờ không rảnh, có gì thì anh nói nhanh đi." Cô nhìn sang hướng khác lạnh giọng nói.
Vương An Đình nắm lấy tay cô kéo vào trong, anh đóng cửa lại một tiếng "rầm!", có vẻ đã dùng lực khá mạnh. Cô cũng phải giật mình vì tiếng động lớn đó.
Anh đứng câu mày nhìn cô, Lục Ninh Diệp cũng không biết phải làm sao với ánh mắt đó của anh. Lắp bắp nói: "Anh... có chuyện gì thì... nói đi chứ!".
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||
"Em giận anh vì lí do gì? Nói đi anh sẽ giải thích."
"Em...không có giận..."
"Em như vậy mà không giận à? Thắc mắc gì thì chúng ta sẽ giải quyết, tại sao lại im lặng giận dỗi anh như vậy?" Anh lớn giọng, nói với cô. Mắt cô hoen đỏ, có vẻ sắp khóc. Vương An Đình nhìn thấy liền mềm lòng ôm lấy cô, nhỏ giọng yêu chiều: "Sao thế? Anh xin lỗi, đừng khóc nhé!".
Lục Ninh Diệp lúc này đã không kiềm nén được cảm xúc mà òa khóc trong lòng anh, bao nhiêu nỗi buồn tối qua bây giờ đã trút hết ra bằng hành động này.
"Hic... chuyện tối qua anh nói... em không thích chút nào hết..." Cô khóc nấc, từ từ nói.
"Lúc đó anh không biết là em sẽ nghĩ nhiều như vậy nên mới nói thế, đừng khóc nữa nhé?"
"Anh... còn nhung nhớ người yêu cũ, có phải em chỉ là... người thay thế cô ấy không..?"
"Nói gì vậy? Anh đã kết thúc với cô ta từ rất lâu rồi, anh không còn tình cảm gì nữa cả. Bây giờ anh chỉ biết một mình Lục Ninh Diệp thôi! Em không được suy nghĩ như vậy có biết không?" Vương An Đình rời vòng tay ra, hai tay ôm mặt cô lau hết nước mắt, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái rồi nói tiếp: "Chỉ vì riêng em mà anh hạnh phúc!".
Bây giờ Lục Ninh Diệp cũng đã giải đáp được những điều thắc mắc tối qua, không những thế anh còn chốt hạ câu cuối, khẳng định rõ ràng như vậy thì cô cũng nhẹ lòng đi phần nào mà mỉm cười, vùi đầu vào lòng anh. Im lặng một lúc lâu rồi cô nhỏ giọng nói: "Em không muốn giận anh nữa...".
"Vậy sao? Trong chuyện này em có biết lỗi của mình là gì không?"
"Là em không chịu nghe anh giải thích, là em dành ít sự tin tưởng cho anh!" Giọng điệu cô có chút buồn xuống.
Thấy Lục Ninh Diệp thành thật nhận lỗi như thế anh cũng cười nhẹ, trách cô: "Do em cả đấy, không tin tưởng anh, đã vậy còn bướng bỉnh nữa! Xin lỗi anh đi."
"Anh nói lại xem? Anh sai nhiều hơn em đấy, nãy giờ em vẫn chưa nghe câu xin lỗi từ anh!" Cô nghiêm túc nhìn anh đề nghị.
"Anh xin lỗi!"
"Được, thế thì em đồng ý tha lỗi cho anh." Lục Ninh Diệp cười tươi, hiên ngang đưa tay xoa đầu anh một cái.
"Em vừa làm hành động gì đấy?" Mi mày anh nhíu lại hỏi cô.
"Hả..? Sờ đầu anh không được à?"
"..."
"Trả lời em!"
"Không sao, bình thường." Đây là lần đầu tiên có một người con gái dám sờ vào đầu tóc anh, thường anh không thích người khác xoa đầu mình kể cả bố mẹ anh. Nhưng bây giờ Lục Ninh Diệp lại cả gan xoa đầu anh một cách tự nhiên, không chút sượng tay.