Khoảnh Khắc Yêu Em

Tối đến, Lục Ninh Diệp hết giờ làm việc, cô đi ra ngoài sảnh bệnh viện tìm Vương An Đình. Lên tiếng hỏi: "Mọi người có thấy Vương An Đình ở đâu không?".

"À... lúc nãy tôi có thấy Vương An Đình lên tầng trên ấy!"

"Tầng mấy thế?"

"Cũng không biết nữa, chỉ thấy Vương An Đình đi lên tầng trên thôi... chắc tầng 1, 2 gì đó."

"À... cảm ơn nhé!" Nói rồi Lục Ninh Diệp liền đi lên tầng 1 tìm anh.

"Lạ lùng... yêu nhau mà lại không biết đối phương đang ở đâu." Thẩm Đông nhíu mày nhìn theo, nói.

Chu Tuyết cũng tiếp lời không đồng tình: "Anh thì biết cái gì? Là do Vương An Đình cả đấy... đi đâu thì phải nói cho Ninh Diệp biết chứ, giờ em ấy phải đi tìm kìa!".

"Bậy... em sai rồi đấy, em phải hiểu là Vương An Đình rất bận rộn, đâu phải lúc nào đi đâu cũng phải báo cáo với Lục Ninh Diệp được! Cô ấy phải tự tìm hiểu chứ." Thẩm Đông lại lên tiếng đôi co với Chu Tuyết.

"Anh mới sai đấy, dù có thế nào đi chăng nữa thì ít nhất Vương An Đình cũng phải dành chút thời gian ra để nói với Lục Ninh Diệp là mình đi đâu chứ... có thấy bây giờ em ấy đang đi tìm không?"

Thẩm Đông lại cãi tiếp: "Em lại sai rồi, thật ra Vương An Đình..."

"Nín! Anh im liền cho tôi, bớt nhảm lại đi. Cuối cùng tôi thấy trong chuyện này anh là người sai đấy, chứ không phải là Vương An Đình hay Lục Ninh Diệp đâu." Chu Tuyết trừng mắt ngắt lời Thẩm Đông, lớn giọng mắng mỏ. Thẩm Đông nghe thế cũng mất hứng, đành im miệng hết dám đôi co tiếp với cô.

...

"Lục Ninh Diệp..! Anh ở đây." Vương An Đình từ xa đi đến đứng phía sau lưng Lục Ninh Diệp, lên tiếng gọi cô.

Lục Ninh Diệp quay lưng lại, nhìn thấy anh cô liền sà vào lòng, ôm lấy người đàn ông cao lớn đó. Nhỏ giọng nũng nịu: "Em tìm anh nãy giờ..!".

Hai tay Vương An Đình đang để vào túi áo blouse trắng, thấy cô ôm mình anh liền rút tay ra, hai tay ôm lấy eo cô đáp lại. Trông thấy cô bác sĩ xinh đẹp làm nũng trong lòng mình, anh cười nhẹ hỏi: "Mới đó đã nhớ anh rồi à?".

Cô nghe thấy những chữ này của anh nói ra, liền bĩu môi ngước mặt nhìn anh: "Không dám đâu, anh đừng có tự tin thái quá!".

"Thế em không nhớ anh sao?"

"Ừm!" Lục Ninh Diệp thản nhiên trả lời, vênh mặt nhìn anh, có lẽ cô đang cố tình trêu chọc anh bác sĩ này đây mà..!

"Này là em nói đấy! Vài ngày nữa anh đi Bắc Kinh không còn ở đây, em đừng gọi điện than thở là nhớ anh nhé?" Vương An Đình gằn giọng cảnh cáo.

"..."

"Sao? Em trả lời anh xem."

"Hửm..? Trả lời gì chứ!" Cô giả vờ quên đi, hỏi ngược lại anh.

"Chuyện anh vừa nói đấy, em trả lời đi."

Lục Ninh Diệp lại giả vờ ngớ ngẩn, tựa đầu vào lòng ngực anh, nói: "Chuyện gì thế? Em không nhớ gì hết... chiều tối giờ em nhớ anh muốn chết luôn đây này!". Cô lại ngẩn đầu, đặt hai tay để lên giữ mặt anh nói tiếp: "Bây giờ anh nên quan tâm em đi, đừng nói chuyện ngoài lề nữa..!".

"Cô Lục có gì đặc biệt để tôi quan tâm sao?" Anh nhíu mày thắc mắc.

"Ơ... không cần biết là em có gì đặc biệt, nhưng việc của anh là phải quan tâm đến em, chỉ một mình em thôi! Rõ chưa?" Cô nhấn mạnh hai chữ cuối, mím môi cau mày liếc nhìn anh.

"..." Anh chỉ nhìn cô chằm chằm, không hề đáp lại từ nào.

"Sao không trả lời em vậy hả?"

"Em muốn anh trả lời gì đây?"

Lục Ninh Diệp vẻ mặt không hài lòng: "Ít ra anh cũng phải ầm ừ gì đó đáp lại em chứ!".

"Được rồi..! Anh có chuyện cần nói với em này."

"Chuyện gì?"

Anh thở dài nói: "Hôm nay anh phải ở lại bệnh viện tăng ca rồi, có vẻ sẽ rất bận. Tối không thể gọi điện nói chuyện với em được, em về nhà ngủ sớm đi nhé?".

"Vậy sao? Chán chết đi được, thế thì em về trước đây... có mệt thì nghĩ một chút, đừng làm việc quá sức nhé!" Cô tiếc nuối rời vòng tay của anh, rồi dặn dò thêm: "À, nếu tối nay có về trễ thì anh đừng tắm khuya nữa đấy!".

"Anh biết rồi, em lái xe về cẩn thận."

Lục Ninh Diệp nhướng người hôn lên cằm anh một cái rồi nói lời tạm biệt: "Em đi đây, Vương An Đình buổi tối ngủ ngon nhé!".

Khóe môi anh cong lên, hài lòng trả lời: "Hôm nay em đã biết dùng hành động ngọt ngào với anh rồi đấy!". Nói rồi, Vương An Đình cúi người hôn nhẹ lên môi cô một cái, dừng khoảng vài giây thì anh lại hôn thêm một cái nữa.

"Được rồi..." Lục Ninh Diệp ngã người ra phía sau một xíu, né tránh nụ hôn tiếp theo của anh.

"Anh vẫn chưa hôn xong mà..."

Nghe anh nói thế, cô chỉ biết liếc anh rồi đành đứng yên cho anh hôn khắp mặt mình. Sau khi hôn nhiều lần lên mặt cô thì anh cũng vừa ý mà cho cô về: "Anh đã hôn xong, cho em về đấy!".

"Haizz... em về, anh nhớ lời em dặn nãy giờ đấy." Nói xong cô quay lưng đi đến thang máy mà xuống lầu ra về. Vương An Đình khoanh hai tay lên đứng nhìn cô rời đi, anh nhìn đến khi thang máy đóng cửa lại thì mới chịu rời mắt khỏi đó, tiếp tục đi làm công việc của mình.

...

"Ưm... thoải mái thật!" Lúc này Lục Ninh Diệp đang ngâm mình trong bồn tắm thư giãn đầu óc, sau khi trải qua một ngày làm việc mệt mỏi. Nhiệt độ ấm nóng của nước khiến cô rất thoải mái, biểu lộ rõ trên gương mặt. Khắp phòng tắm rộng lớn đắt đỏ đó, luôn có một mùi hương dễ chịu, có một chút quyến rũ, một chút sang trọng, sắc sảo.

Lục Ninh Diệp vừa ngâm mình vừa suy nghĩ về những hành động lãng mạn của Vương An Đình và cô từ lúc yêu nhau. Vừa nghĩ đến những nụ hôn "ngọt ngào" anh từng dành cho cô, thì Ninh Diệp lại đỏ mặt phì cười.

"Không biết giờ này anh ấy đã được về chưa nhỉ?" Cô mím môi lẩm bẩm.

5 phút sau Lục Ninh Diệp ra ngoài, cô chỉ choàng khăn tắm quanh người rồi thản nhiên đi ra lấy đồ ngủ. Cô chọn một chiếc váy ngủ rộng rãi, thoáng mát có màu trắng trông rất đáng yêu.

Lục Ninh Diệp nằm xuống giường, lấy điện thoại ra xem. Cô thấy anh đang offline cũng biết là giờ này anh đang bận nên không muốn gọi điện làm phiền anh. Cô đành bỏ điện thoại xuống, nhắm mắt ngủ đại vậy.

Nằm trằn trọc mãi cô vẫn không tài nào ngủ được, lại lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho anh: "Vương An Đình ngủ ngon nhé, yêu anh!".

Lục Ninh Diệp cười hài lòng rồi bỏ điện thoại xuống, thoải mái thiếp đi, chìm vào giấc ngủ.

...

Sáng sớm hôm sau:

"Lục Ninh Diệp! Con đã thức chưa đấy, mau ra ăn sáng nào." Bà Lục gõ cửa phòng cô, kêu gọi thức dùng bữa.

"Dạ? Con đây, đợi con đánh răng rửa mặt đã!" Cô bị đánh thức, liền bật dậy chạy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Sau khi vệ sinh cá nhân, thay đồ gọn gàng đi làm xong, cô đi đến mở điện thoại ra xem. Thấy tin nhắn từ Vương An Đình gửi đến lúc 2 giờ sáng, cô liền ấn vào xem thử.

: "Anh vừa về đến nhà, giờ này chắc em đã ngủ rồi! Tiểu Diệp ngủ ngon nhé!"

Lục Ninh Diệp cười nhẹ khi thấy anh gọi mình như vậy, hiện tại không ai gọi cô như vậy cả, chỉ lúc còn bé thì bố mẹ, ông bà mới gọi cô như thế. Còn bây giờ thì cô đã lớn rồi, chẳng còn ai gọi như vậy nữa... nhưng anh lại thản nhiên gọi khiến cô rất thích thú.

Cô nhanh chóng xuống lầu dùng bữa sáng với ông bà Lục. Vừa đi xuống cầu thang cô vừa nhắc nhở: "Bố mẹ, tối nay có vẻ con sẽ tăng ca về trễ, không cần đợi cơm con nhé!".

"Dạo này con làm việc tốt không Ninh Diệp?" Ông Lục thấy cô bước xuống cũng dò hỏi thử.

"Dạ cũng ổn lắm."

"Con có tham gia chuyến đi Bắc Kinh của bệnh viện không?"

"Ơ... chuyện này bố cũng biết ạ?"Cô hơi bất ngờ ngồi xuống ghế hỏi ông.

Ông Lục cười nói: "Biết chứ! Mà con có đi không đấy?".

"Dạ bệnh viện không đề cử con, nên con không cần đi. Nhưng mà... Vương An Đình thì phải đi bố ạ!" Giọng cô có chút lặng xuống, rũ buồn nhẹ.

"Thế sao? Vậy thì sắp phải xa cách nhau rồi nhỉ?"

"Bố đừng chọc ghẹo con!"

Ông Lục lại cười lớn an ủi cô: "Nhưng mà con cũng đừng buồn nhé? Vương An Đình đi rồi cũng sẽ về sớm thôi..!".

"Con nghe nói ở đó rất nguy hiểm..."

"Ôi... con bây giờ đã biết lo lắng cho người khác luôn rồi sao? Không còn vô tư, vô lo nữa à?"

"..."

"Thôi, không sao đâu con... Vương An Đình nó chắc chắn sẽ tự biết bảo vệ bản thân của mình, con không cần phải lo lắng quá nhiều!"

"Vâng!"

Sau khi ăn sáng xong, Lục Ninh Diệp lái xe đi đến bệnh viện. Vừa lái vào hầm xe bệnh viện thì cô đã thấy anh bác sĩ đẹp trai đã hôn mình hôm qua, đang bước ra khỏi chiếc Range Rover của anh ấy. Có lẽ nghe thấy tiếng xe chạy vào nên Vương An Đình đã xoay đầu nhìn ra. Thấy cô ngồi bên trong, anh vẫn rất bình tĩnh mà khoanh hai tay lên nhìn chằm chằm.

Lục Ninh Diệp đỗ xe ngay kế bên xe anh, cô mở cửa xe nhẹ nhàng bước ra, đi đến đứng đối diện anh, nhướng mày hỏi: "Làm gì nhìn em dữ vậy?".

Không nói không rằng anh lại thản nhiên cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng. Nhỏ giọng thì thầm: "Tối qua em ngủ có ngon không?".

"Hmm... Thật ra thì lúc vừa mới nằm xuống giường em chẳng ngủ được gì cả, có cố mấy vẫn không thể ngủ được. Nhưng sau khi gửi tin nhắn cho anh xong, thì lại vào giấc rất nhanh, ngủ cũng rất ngon!" Lục Ninh Diệp thành thật kể tất cả cho anh nghe, cô muốn khơi lại dòng tin nhắn ngọt ngào tối qua mình gửi cho anh, vì muốn xem biểu cảm của anh như thế nào khi tối qua đọc được tin nhắn của mình.

"Nói yêu anh xong thì ngủ rất ngon sao?"

"Còn anh thì chằng ngủ được gì cả!" Vương An Đình đứng thẳng người lại, ánh mắt si mê nhìn cô không rời mắt.

Lục Ninh Diệp hai tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng phủ nhận: "Nói yêu anh xong quả thật ngủ rất ngon!" Nói xong cô lại nhướng người lên hôn vào khóe môi anh một cái.

"Thế thì nói yêu nhiều vào, có nhiều lợi ích lắm đấy!" Anh cười đáp trả cô.

"Được rồi... chúng ta mau vào bệnh viện thôi." Cô kéo tay anh đi ra khỏi hầm xe, hai người tay trong tay đi vào bệnh viện. Vừa bước vào trong sảnh bệnh viện, liền thấy mọi người đang bày đồ ăn, rượu bia ra cái bàn tròn lớn ở kế bên quầy lễ tân. Thấy Lục Ninh Diệp và Vương An Đình bước vào, mọi người liền kêu gọi: "Nào, hai người đến rồi à? Đến đây nhập tiệc cùng mọi người luôn này!".

"Ơ hay..! Hai người đến đúng lúc quá nhỉ? Lúc dọn bàn, thanh toán tiền thì chẳng thấy đâu, vừa mới chuẩn bị nhập tiệc thì đến. Tại hạ xin bái phục!" Thẩm Đông đi ra nói móc Vương An Đình, còn đến gần đấm đấm vào cánh tay anh.

"Ý kiến gì không?" Anh bình thản hỏi ngược lại Thẩm Đông, mặt anh không hề biểu lộ một cảm xúc gì.

"Thôi, không dám! Vào bàn đi." Thẩm Đông liếc anh một cái rồi quay lưng đi về bàn lớn đã chuẩn bị sẵn đồ ăn.

"Vương An Đình, em đã lỡ ăn sáng mất rồi!" Cô quay sang ôm chặt lấy cánh tay anh, chính vì thế mà anh có thể cảm nhận được rõ bộ ngực mềm mại đằng sau lớp áo lót và cái áo mỏng bên ngoài, Lục Ninh Diệp mím môi, trong mắt cô chứa đầy ẩn ý nhìn anh.

Vương An Đình nhìn thấy được sự quyến rũ trên đôi mắt cô mà trầm mặt xuống hỏi lại: "Ánh mắt đó của em có ý đồ gì? Hửm?".

"Có ý gì đâu chứ... mà anh đã ăn sáng chưa?" Hai mắt cô mở to, ngẩn gương mặt xinh đẹp lên hỏi anh.

"Hừ... Anh có ăn sáng một chút rồi..!" Vương An Đình vẫn bị sức hút của thứ mềm mại bên dưới cánh tay làm cho phân tâm.

"Thế à? Vậy thì... chúng ta không cần đến đó ăn tiệc đâu, mình rảnh rỗi thì vào phòng làm việc của anh chơi đi!"

Vương An Đình nhìn sâu vào mắt cô, cố gắng lấy lại phong độ, không muốn bị thứ bên dưới kia thao túng lấy mình. Anh bình tĩnh hỏi ngược lại: "Mọi người thì ăn tiệc bên ngoài, nhưng chúng ta lại lén lút vào phòng chơi riêng sao? Em muốn "chơi" cái gì?" Anh nhấn mạnh ở câu hỏi cuối, làm cô e thẹn mà ngại ngùng nói: "Anh nghĩ cái gì vậy hả?".

"Nghĩ cái em đang nghĩ đấy!"

"Anh hiểu lầm em rồi... không phải em muốn thứ anh đang nghĩ đâu! Do... do sắp tới chúng ta không được gần nhau nên em muốn... nói chuyện, gần gũi với anh nhiều một chút."

"Để khi xa nhau... đỡ nhớ phần nào!" Lục Ninh Diệp bĩu môi nhìn anh.

"Vậy à? Anh cứ tưởng..."

"Im ngay! Anh đừng có nói bậy." Cô ngắt lời anh, trừng mắt cảnh cáo.

"Nhưng mà nếu chúng ta không đến tham gia cùng với mọi người thì sẽ rất kì đó! Do anh cũng đi đến Bắc Kinh mà, nên ăn một bữa với mọi người tạm biệt chứ."

"Thôi cũng được, em sẽ tham gia ăn tiệc cùng anh!" Cô mỉm cười rạng rỡ nhìn qua bàn ăn lớn, nằm phía bên kia.

"Ừm! Lát xong sẽ bù đắp cho em sau."

"Thôi... không thèm!" Lục Ninh Diệp nói rồi kéo tay anh đi đến bàn ăn cùng mọi người. Anh ngồi xuống ghế trống bên phải Thẩm Đông, cô cũng ngồi xuống ghế kế bên anh, Thẩm Đông nhìn thấy mà quay sang lên tiếng trách hỏi: "Rồi hai người cứ dính nhau như sam thế đó hả? Không định dùng món sao?".

"Bọn tôi đã ăn sáng rồi, ngồi đây nói chuyện tiếp mọi người trước khi đi Bắc Kinh thôi!" Vương An Đình cười khẩy trả lời Thẩm Đông.

"Hứ, cậu xem lời nói của tôi chẳng ra cái gì hết ấy Vương An Đình! Đã bảo hôm qua là hôm nay có tiệc, vậy mà cũng ráng ăn sáng trước cho bằng được."

Anh thản nhiên nói tiếp: "Rồi sao?". Hai chữ này khiến Thẩm Đông cũng phải câm nín, không biết nói gì thêm với con người này nữa.

Từ xa Lộ Vi đi đến, miệng cười tươi rói: "Chào mọi người, xin lỗi đã đến trễ nhé!".

"Không sao, mọi người chỉ mới bắt đầu tập trung thôi! Cô cũng ngồi xuống dùng bữa cùng mọi người luôn đi này." Cô lễ tân vừa đẩy ghế trống ra vừa nói.

"À được!" Lộ Vi ngồi xuống ghế đó, phía bên trái kế bên Thẩm Đông, chỉ cách Vương An Đình 1 ghế thôi. Lục Ninh Diệp nãy giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm Lộ Vi không rời mắt, xem xét kỹ từng chi tiết nhỏ.

"Em nhìn gì thế?" Vương An Đình thấy vậy bèn quay sang, gác tay lên chỗ dựa sau ghế cô hỏi.

"Nhìn tình địch!"

"Tình địch?" Anh cũng xoay đầu nhìn theo hướng mắt cô đang nhìn. Vương An Đình liền cong môi thích thú hỏi cô tiếp: "Nhìn như vậy, thế em đã có bí quyết gì đó để giữ anh chưa?".

"Đương nhiên là em không cần phải giữ, anh phải tự biết tránh xa cô ấy ra. Nếu không thì em sẽ đồng ý quen Triệu Dương đấy!" Cô nhếch mép, tự tin nói.

Vương An Đình nghe thế liền không hài lòng, anh khó chịu ra mặt, giọng cứng lại hỏi: "Em vẫn còn liên lạc với thằng nhóc đó à?".

"Ơ... người ta nhỏ hơn anh có bao nhiêu tuổi đâu, tại sao lại gọi là thằng nhóc này, thằng nhóc nọ?" Lục Ninh Diệp cố tình chọc ngoáy thêm, để anh bực lại càng thêm bực.

Nghe thế, anh cười bất mãn hỏi: "Em đang bênh thằng nhóc đó à? Em biết bây giờ anh đang rất không hài lòng không?".

"Thì sao? Anh gọi như vậy là không đúng, em phải nhắc nhở rồi..." Cô thấy vẻ mặt bực tức mà không làm được gì của anh thì liền cười thầm trong lòng.

"Hay lắm, em nhớ đấy!" Anh cau mày quay sang chỗ khác, gương mặt anh lại chuyển sang vẻ giận dỗi. Anh cắm thẳng cây nĩa vào đĩa thịt bò nướng trước mặt "xoẹt". Thẩm Đông đang há miệng cười "khà khà" với mọi người thì cũng bị ảnh hưởng bởi cú đâm và tiếng động lớn đó.

"Ôi trời ơi! Cái gì vậy?"

"Cái tên chết bầm nhà cậu, không ăn thì thôi đi! Sao mà quậy phá quá trời vậy hả?" Thẩm Đông bị giật mình, nhìn sang thấy đĩa thịt bò chưa ai ăn đã bị đâm nát. Liền lớn giọng mắng mỏ Vương An Đình.

Không chỉ mình Thẩm Đông bị giật mình mà tất cả mọi người ở đó đều phải tạm ngưng hoạt động, nhìn sang anh đang hầm hực tức giận. Lục Ninh Diệp lúc nãy trêu chọc được anh thì rất vui, nhưng bây giờ thì niềm vui ấy đã hết, chuyển sang lo lắng nhìn động thái tiếp theo của anh.

"Sao vậy?"

"Có chuyện gì thế?" Mọi người ai cũng bỡ ngỡ hỏi anh.

Vương An Đình trầm giọng lên tiếng: "Không có gì, mọi người tiếp tục đi!" Mặt anh vẫn như vậy, không hề thay đổi.

"Mặc kệ đi mọi người! Cậu ấy chỉ lên cơn một chút thôi, không có sức ảnh hưởng đến chúng ta!" Thẩm Đông cười lớn lấy lại không khí ban nãy.

"Tiếp tục, tiếp tục nào!"

Chu Tuyết ngồi kế bên Lục Ninh Diệp cũng quay sang hỏi nhỏ cô: "Sao thế? Em và Vương An Đình gây nhau à?".

"Dạ không! Em chỉ chọc anh ấy một chút thôi, lại thành ra như vậy." Cô nhỏ giọng đáp lại, Chu Tuyết cũng ầm ừ rồi tiếp tục nói chuyện với mọi người. Lục Ninh Diệp quay người sang anh, đặt nhẹ tay lên mu bàn tay của anh, ngọt giọng hỏi: "Làm sao thế?".

"..."

"Em xin lỗi, khi nãy em chỉ định đùa vui anh một chút."

"..."

"Trả lời em đi mà..."

"Em chỉ đùa thôi à?" Anh quay sang hỏi cô.

"Vâng, em xin lỗi..!" Giọng cô bây giờ ngọt hơn bao giờ hết, đây là cách duy nhất để dụ dỗ người đàn ông này tha lỗi.

Vương An Đình nghe thế chỉ gật đầu, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó. Giây tiếp theo anh liền đứng lên, dùng đũa gắp thức ăn bỏ vào bát của Lộ Vi, còn nhẹ giọng nói: "Ăn nhiều vào!".

Lộ Vi có hơi bất ngờ một chút nhìn anh, rồi cười nhẹ gật đầu trả lời: "Ừm, em biết rồi!".

Lục Ninh Diệp chứng kiến cảnh tượng này liền nóng máu, khóe mắt cay lên nhìn anh. Lòng cô không thể nào không ghen hơn được nữa, nhìn thấy vẻ mặt vui cười của Lộ Vi mà đầu cô muốn xì khói.

Vương An Đình có cần thiết phải trả đũa cô như vậy không, dù gì lời nói trêu chọc khi nãy cũng chỉ là lời nói qua loa, nhưng bây giờ anh lại dùng hành động thật, người thật để đáp trả. Lục Ninh Diệp nghĩ tới tức đến muốn khóc, cả người cô cũng nóng lên. Còn người đàn ông đó vẫn bình tĩnh, thản nhiên như không có gì. Anh biết rõ bây giờ cô đang rất ghen, đúng với ý muốn nên anh rất thoải mái, còn vui nữa là đằng khác.

Hành động vừa rồi của Vương An Đình cũng không làm mọi người chú ý nhiều, chỉ có mỗi Thẩm Đông ngồi giữa là thấy thôi, anh ấy cũng bất ngờ lắm chứ, nhưng cũng không muốn quan tâm nhiều vì biết rõ bản tính Vương An Đình rất thất thường, lúc mưa lúc nắng chẳng biết đâu mà lần. Nên cũng đành kệ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui