Khoảnh Khắc Yêu Em


Lục Ninh Diệp buồn tức quay mặt sang chỗ khác, kéo ghế tránh xa Vương An Đình ra, cô ngồi gần Chu Tuyết đến mức khoảng cách giữa cô và anh là một mảng lớn, có thể đặt thêm vào một cái ghế khác nữa, không hề chật chội.
"Em và Vương An Đình lại làm sao nữa vậy?" Chu Tuyết thấy cô ngồi sát gần mình, bèn lên tiếng hỏi.
"..." Lục Ninh Diệp im lặng không hề trả lời, mặt cô nóng bừng.
Chu Tuyết lại đặt tay lên vai cô hỏi tiếp: "Giận nhau luôn rồi sao? Mà giận thì giận chứ đừng dại dột mà nói lời chia tay nhé!".

Thẩm Đông vô tình nghe Chu Tuyết an ủi cô như thế mà khẽ cười vì sự đáng yêu này.
"Em đang muốn chia tay ngay lặp tức!" Mặt cô không cảm xúc, ánh mắt sắc lẹm nhìn xuống bàn ăn.
Bên này Vương An Đình cũng ngồi nghe được chút ít phía bên kia nói chuyện, khi nghe cô nói muốn chia tay anh liền quay sang liếc nhìn.

Lạnh giọng hỏi ngược lại cô: "Em vừa nói gì đó? Là tại ai sai trước hả?".
"Thì em sai, nhưng anh cũng có cần thiết phải hành động như vậy không? Có cần thiết phải tranh chấp nhau từ những thứ nhỏ bé như thế không?" Cô chẳng nhúc nhích, vẫn ngồi y như vậy, mắt không hề chuyển hướng nhìn anh một cái.
"Anh làm như vậy để cảnh cáo em, đây là lần đầu cũng như là lần cuối...!nếu em còn tái phạm, chắc chắn anh sẽ không hành xử đơn giản như vậy đâu."
Lục Ninh Diệp lại cười nhạt nói: "Ơ...!anh đã bao nhiêu tuổi rồi, tại sao cứ phải tranh chấp với em việc nhỏ nhặt như vậy?".
"Anh không thích em bênh vực người đàn ông khác, đặc biệt là cậu Triệu Dương gì đó." Vương An Đình đang cố giải đáp cho cô hiểu anh, đúng thật việc đùa giỡn khi nãy của cô đã làm anh không được vui, lúc đó anh không nghĩ đó là giỡn mà là sự thật.
"..."
"Em muốn dùng cách im lặng để đối đáp với anh sao?"
"Lúc đó...!em đã xin lỗi anh rồi..." Giọng cô yếu dần, dường như khóe mắt đã rưng rưng.

Nhưng cô vẫn cứ ngồi yên như vậy, hơi đầu cúi xuống một chút nữa, không muốn anh nhìn thấy.
Vương An Đình thấy thế cũng biết rõ là cô đang như thế nào, liền dùng tay kéo ghế cô đang ngồi sát gần lại mình.

Đặt bàn tay lên đầu cô xoa nhẹ, cúi người xuống một chút để gần cô hơn, giọng anh ấm áp dỗ dành: "Thế thì anh xin lỗi, Tiểu Diệp có thể tha lỗi cho anh không?".
"Hức...!Không!" Lục Ninh Diệp thẳng thừng từ chối.
Anh nghe thế thì nhếch mày, đánh nhẹ vào đầu cô dạy dỗ: "Tại sao em không hiểu chuyện gì hết vậy hả?".

"...Thì sao chứ? Anh cấm được à!" Giọng cô đã cứng rắn hơn, khổng hề sợ sệt mà quay sang nhìn thẳng mặt anh, mím môi cau mày chẳng khác gì một con mèo nhỏ đang cố gắng tỏ ra đáng sợ để hù dọa đối phương.

Nhưng Vương An Đình nhìn thấy thì chẳng hề hấn gì, anh ta còn cười một cách rất vui thích.
"Mèo con đang xù lông đấy à?"
Lục Ninh Diệp thấy mình bị anh cười coi thường, liền lớn giọng mắng chửi anh: "Này, anh đang tỏ thái độ gì vậy hả? Anh còn chưa biết ăn năn hối lỗi sao?".
"Khi em giận dỗi, cách nói chuyện lẫn hành động đều rất đáng yêu."
"..." Cô im lặng không trả lời, không hiểu tại sao anh lại thổ lộ thẳng thắn như vậy, hai bên má cô bỗng dưng lại ửng hồng lên.
Vương An Đình bây giờ đã nhận ra được một điều, khi cô giận dỗi chỉ cần hành động làm sao để cô ngại ngùng chắc chắn sẽ ngoan ngoãn ngồi im đỏ mặt, không cãi lời nữa.
"Sao..? Tiểu Diệp có thể đừng giận anh nữa được không?" Anh lại dùng giọng điệu yêu chiều hỏi cô.
"Không được hành động như vậy, cũng không được gây lộn với em nữa..."
"Ừm!"
"Hứa đi."
"Anh hứa.

Nhưng chuyện gây lộn thì cũng tùy trường hợp, việc nào ra việc đó chứ không phải lúc nào anh cũng nhận sai về phần mình được!"
"Nhường nhịn em một chút không được sao?" Lục Ninh Diệp phồng má, bĩu môi nũng nịu nhìn anh.
"Nhường nhịn em chắc chắn anh phải làm, nhưng không thể để vì nó mà em hư hỏng, không nghe lời."
"Vâng, em biết rồi..."
Vương An Đình mỉm cười đặt vào má cô vài nụ hôn ấm áp.

Lục Ninh Diệp đầy ngại ngùng đẩy anh ra vì hiện tại anh và cô đang ngồi chung bàn với mọi người, có rất nhiều cặp mắt đang nhìn anh và cô.
"Này...!mọi người đang nhìn chúng ta! Đợi một lát vào phòng riêng đã..." Cô lên tiếng nhắc nhở anh.

Nghe thế anh cũng đành rời xa cái má mềm mại, trắng ngần kia.


Lấy tay gác lên phần tựa ở phía sau cô.
"Hai cái con người này, có thể đừng âu yếm nhau ở đây được không?" Thẩm Đông thấy vậy liền dùng ánh mắt phán xét nhìn Vương An Đình nhắc nhẹ.
Chu Tuyết cũng ngơ ngác hỏi: "Ơ...!không phải vừa mới giận nhau sao? Lại làm lành nhanh thế à!".
"Giận dỗi gì chứ, có thấy được bao lâu đâu, chưa gì là đã ôm hôn nhau thế kia!"
"Cậu đã nói xong chưa, bây giờ tôi và Ninh Diệp phải vào phòng chuẩn bị đồ cho chuyến đi Bắc Kinh.

Chào mọi người!" Nói rồi Vương An Đình đứng lên nắm tay cô đi vào khu phòng làm việc mà vào phòng mình.

Mọi người cũng chẳng còn xa lạ gì nên cũng cười mặc kệ.
...
"Rầm!" Cánh cửa phòng làm việc đóng lại, anh mạnh dạn đẩy cô vào trong, đặt cô ngồi lên bàn.

Mạnh bạo khóa lấy môi cô, một tay nắm gáy tóc, một tay xoa lưng.

Lục Ninh Diệp bị anh mút lấy cánh môi dưới, anh còn dùng răng day nhẹ nhàng nó.

Cả người cô run lên từng đợt mút mạnh bạo, cô cũng muốn phối hợp với anh một chút nhưng chẳng biết phải hôn làm sao.
Cô lấy kinh nghiệm xem phim tình cảm của mình ra để hôn anh, chỉ 1, 2 phút sau cô đã thích nghi được mà "khóa môi" cùng anh một cách ưng ý.

Mới đầu, Vương An Đình khá bất ngờ vì hôm nay cô lại dám bạo dạn như vậy, bình thường cô chẳng bao giờ phối hợp với anh dù chỉ một chút.

Nhưng bây giờ lại dám hôn lấy môi anh như vậy, đã thế còn dùng hai tay cau lấy cổ anh kéo vào mạnh hơn, quả thật là cô đã bị anh dạy hư mất rồi.

Lúc này bên ngoài, Lộ Vi vẫn ngồi thẫn thờ suy nghĩ về hành động khi nãy của Vương An Đình là có ý gì với cô, miệng Lộ Vi không ngừng mỉm cười thích thú.

Nhưng cô ấy làm sao biết được hiện tại trong phòng làm việc của Vương An Đình, lại có một đôi nam nữ đang quấn quít, âu yếm lấy nhau.
Cả hai người hôn nhau đắm đuối, hôn mạnh đến mức phái ra tiếng động có thể nghe rất rõ, rất kích thích tai.

Nước bọt thì không ngừng trao đổi cho nhau, hai người nuốt nước bọt của nhau một cách rất tự nhiên, hòa hợp.

Đắm chìm khoảng 4, 5 phút sau, Vương An Đình và Lục Ninh Diệp cũng chịu rời môi nhau ra còn kéo dài thêm một sợi chỉ bạc từ trong miệng.

Trông anh và cô vô cùng quyến rũ đối phương, Lục Ninh Diệp không hề ngần ngại mà nhẹ nhàng khẳng định: "Anh chỉ thuộc về em...!một mình em thôi...!là của riêng em..!".
"..." Vương An Đình không trả lời mà chỉ nhìn cô say sưa, anh đã bị hút hồn bởi ánh mắt quyến rũ ấy của cô.
Cả hai nhìn nhau đầy tình cảm, lâu sau anh mới lên tiếng hỏi cô: "Sao đột nhiên hôm nay lại cả gan mà hôn anh như thế?".
"Vì không muốn những thứ vốn dĩ thuộc về mình lại rơi vào tay của kẻ khác..!"
"Nếu theo như em nói như vậy, thì anh phải hôn em bao nhiêu lần để đủ giữ em không rơi vào tay của kẻ khác?"
"Hôn không thôi chưa đủ, còn phải làm rất nhiều chuyện khác." Giọng cô ngọt như mật thì thầm vào tai anh.
"Ý em là những chuyện gì?"
"Anh tự mà đi tìm hiểu, em không biết rõ để mà ví dụ cho anh đâu!" Vừa nói xong cô dùng lực tay đẩy mạnh anh ra, nhưng cũng chẳng xê dịch người đàn ông này được bao nhiêu.

Ngược lại anh còn siết chặt eo cô hơn, cơ thể cô bị dính sát người anh.
Giọng Lục Ninh Diệp yếu ớt nói: "Bỏ em ra một chút đi chứ, hơi đau..." Vì khi anh ôm sát gần như vậy, bộ ngực đầy đặn của cô bị ép chặt vào người anh, nó mang đến cảm giác hơi đau nhẹ, hơi khó tả đối với cô.
"Đau à? Thế tại sao lúc mới vào bệnh viện, em có thể ôm chặt lấy cánh tay anh mà chẳng thấy đau?" Anh vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, vẫn siết chật lấy cô mà trả lời.
"Lúc đó em quên mất...!thuận tay thì ôm thôi chứ không phải em cố tình đâu..."
"Cảnh cáo em nếu còn quyến rũ anh như vậy, chắc chắn sẽ không chỉ siết chặt như vậy thôi đâu!" Nói rồi anh nới lỏng tay ra, để cô có thể thoải mái mà hít thở.
Lục Ninh Diệp đặt tay lên ngực mình, thốt lên: "A...!đau chết đi được! Đồ biến thái, xảo quyệt!".
"Hửm? Có muốn nữa không?"
"..."
"Hôm nay có vẻ em mặc áo lót hơi dày nhỉ? Nhưng may là anh vẫn có thể cảm nhận được nó rất mềm mại, khá thoải mái, ấm nóng và..."
"Im ngay!" Cô ngượng ngùng ngẩng mặt quát anh.

"..." Vương An Đình giả vờ làm mặt ngây thơ đối đáp lại cô.
Lục Ninh Diệp vỗ nhẹ lên mặt anh, nói: "Mất hình tượng quá đi, em cấm anh không được ôm em nữa!".
"Sao lại cấm anh như thế chứ, anh chỉ đùa một chút thôi mà...!anh sẽ buồn lắm đấy!" Anh vùi mặt vào cổ của cô hôn hít, giọng điệu nhõng nhẽo than thở.
Thấy hành động nũng nịu của anh, cô cười nhẹ nói: "Đúng là sói đội lốt cừu mà, anh đừng có giả vờ yếu đuối với em!".
Thấy bản thân mình bị phát hiện, Vương An Đình liền hiện nguyên hình dùng bàn tay hư hỏng véo nhẹ đùi cô, anh còn cắn thêm vào cái cổ trắng như tuyết ấy.
"A...!đừng cắn nữa..." Cô bị anh cắn đến mức rùng mình mấy lần.
Vương An Đình lại đưa môi đến tai cô, anh thì thầm đầy lưu manh: "Sao cơ thể em lại thơm đến như vậy? Anh sẽ nghiện nó mất!" Nói rồi anh liền cắn nhẹ vành tai của cô.
"Hình tượng vị bác sĩ lạnh lùng, phong độ của em đâu rồi..? Tại sao lại thành ra như vậy chứ..." Lục Ninh Diệp đấm vào lưng anh, không muốn chấp nhận hành động biến thái hiện tại.
"Haizz...!Anh cũng rất muốn đàng hoàng với em, nhưng khi chỉ có hai ta...!anh không thể không giở trò lưu manh được!"
"Ơ...!không chịu đâu, anh mau trở lại như lúc trước đi."
"Muộn rồi, bây giờ anh đã trở thành sói muốn quay đầu cũng đã quá trễ!" Vương An Đình cười đầy gian manh nhìn cô, ánh mắt không thể nào biến thái hơn được nữa.
Lục Ninh Diệp thở dài, thất vọng nói: "Đúng là ông trời không cho ai tất cả mà..! Người yêu em đẹp trai rất nhiều, tài giỏi cũng rất nhiều nhưng lại mắc bệnh biến thái, xảo quyệt."
"Này, em nói thế có quá nặng hay không hả? Anh đâu có xảo quyệt đến mức em phải khẳng định như vậy chứ..." Vương An Đình nhíu mày không hài lòng phản bác lại cô.
"Kẻ gian xảo không bao giờ thừa nhận mình như vậy cả! Và anh cũng như vậy."
Anh im lặng không muốn đôi co với cô nữa, lâu sau lại lên tiếng tra khảo: "Mà này, em có phải vẫn còn liên lạc với cậu Triệu Dương gì đó đúng không?".
"Hmm...!chỉ có số điện thoại của nhau thôi, chứ không có liên lạc gì cả!"
"Em vẫn còn giữ số?"
"..."
Vương An Đình nghiêm mặt nhìn cô chằm chằm, để xem cô sẽ đấu mắt với anh được bao lâu.
"Làm sao thế..? Chỉ có số thôi chứ không hề gọi điện, anh đừng có liếc em như vậy..." Giọng cô nhẹ nhàng xuống, ngọt như rót mật vào tai anh.
"Đồ yêu tinh, em còn muốn dụ dỗ anh?"
Lục Ninh Diệp bật cười thành tiếng, hai tay ôm lấy mặt anh, lại ngọt giọng thì thầm: "Đúng đấy, là em đang dụ dỗ anh!".
"Hồ ly tinh, em nghĩ làm vậy anh sẽ bỏ qua sao?"
"Đúng, quả thật anh sẽ bỏ qua!" Vương An Đình nhẹ dạ cả tin đã bị cô dụ dỗ bằng những lời đường mật ấy.

Anh chẳng hề ngần ngại mà thừa nhận với cô như thế....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận