3 ngày tiếp theo sau đó...
"Tôi vừa mới được nghe thông báo, có thể một tuần nữa chúng ta sẽ được về Thượng Hải lại đấy!"
"Thật sao? Cô nghe thông báo ở đâu vậy?"
"Vừa sáng nay mới nghe ông Định nói, vả lại bệnh nhân cũng đã giảm sút đi mấy hôm nay rồi còn gì!"
"Thế thì quá tốt rồi, sắp được về nhà sớm..."
Mấy cô y tá tựu lại cười nói, bên này Vương An Đình đang kê thuốc cũng nghe loáng thoáng được một chút, biết được sắp về lại Thượng Hải anh vui khôn xiết.
Dù gì những ngày qua anh cũng đã cố gắng quá nhiều rồi, sau khi về lại Thượng Hải chắc chắn sẽ được cấp nghỉ ngơi một thời gian, anh nhất định sẽ dành hết thời gian rảnh rỗi đó cho người con gái của mình.
Tối đến, Vương An Đình từ tốn ngồi trên ghế xem tài liệu phẫu thuật, cũng không yên ổn được bao lâu thì lại bị tiếng nói õng ẹo của Thẩm Đông làm phiền.
"Sao đến giờ em mới nghe điện thoại của anh vậy? Anh đang mệt mỏi lắm đây này..."
Người bên trong điện thoại Thẩm Đông, lập tức lên tiếng phản bác: "Tôi có nghe điện thoại là may lắm rồi đấy, cả ngày hôm nay tôi không rảnh rang để xem anh làm trò đâu!".
Phải, đó là giọng của Chu Tuyết, hiện tại mối quan hệ của Thẩm Đông và Chu Tuyết đã tiến lên được thêm vài bước, nhưng có lẽ do trái tim Chu Tuyết đã quá cứng rắn cho nên đến bây giờ cô vẫn không đồng ý lời yêu của Thẩm Đông dành cho mình.
Thật lòng cô có quan tâm, có lo lắng, có xót xa cho Thẩm Đông khi anh đi đến một nơi có nhiều mầm bệnh như vậy! Nhưng trái tim cô vẫn không muốn chấp nhận sự thật, không muốn thừa nhận đã rung động với anh.
Suốt những ngày qua, Chu Tuyết luôn phải đấu tranh với trái tim của mình, cô rất muốn hỏi han, rất muốn quan tâm đến Thẩm Đông nhưng trái tim lại không cho phép.
Chẳng biết cô đã trải qua những gì để bây giờ cô lại khó mở lòng cho người khác như vậy?
"1 tuần nữa bệnh viện mình được về Thượng Hải rồi, khi về anh sẽ theo đuổi em tiếp nhé?" Thẩm Đông mỉm cười với người con gái đó, nụ cười ấy đã khiến Chu Tuyết rung động rất nhiều lần rồi, nhưng nghe anh nói sẽ tiếp tục theo đuổi mình Chu Tuyết lại chậm đi một nhịp, chính cô hiện tại còn không biết mình đang nghĩ gì.
Chu Tuyết chỉ cười nhẹ đáp lại Thẩm Đông!
Lúc này, Vương An Đình cũng đang kể về sự việc sắp tới cho Lục Ninh Diệp, cô nghe thấy thì không ngừng cười thành tiếng, biết anh sắp về cô vui không thôi, nghe được tiếng cười của cô mà anh cũng thoải mái hơn mọi ngày!
Cả căn phòng tiếng nói cứ vang vọng, đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa: "Cốc, cốc, cốc!".
"Giờ này ai gõ cửa ở bên ngoài thế?"
"Làm sao tôi biết được, cậu ra mở cửa xem!"
"Tôi đang bận tay rồi, cậu đi ra mở cửa đi."
"Tôi cũng đang nói chuyện điện thoại cậu không thấy sao, cậu đi ra mở cửa đi!"
Trương Hàn và Thẩm Đông cứ ngồi lì tranh chấp, không ai chịu ra đi mở cửa, tiếng gõ lại một lần nữa phát ra, Vương An Đình đành bất mãn cầm theo điện thoại đứng dậy vừa nói vừa đi ra mở cửa.
"Ơ...!Vương An Đình à?" Lộ Vi mỉm cười đứng bên ngoài nói.
"Có chuyện gì sao?"
"À...! anh có phải đã làm rơi thứ này không?" Lộ Vi cầm trên tay chiếc hộp màu đen đã được mở ra, bên trong là một sợi lắc tay mảnh khảnh, được tạo kiểu rất sang trọng và độc đáo, đèn trắng trên trần nhà rọi vào sợi dây đó liền ánh lên những tia sáng, trông nó vô cùng đẹp mắt.
Ngoài ra sợi lắc tay đó, nó còn được nối thêm một sợi dây riêng ở ngoài, sợi dây đó được treo một hạt ngọc trai càng làm cho chiếc lắc tay bạc trở nên nhẹ nhàng, thanh khiết hơn.
"Phải! Nó là của tôi, cô nhặt được sao?" Vương An Đình liền lấy lại chiếc hộp đen đó, anh cũng rất đang thắc mắc bản thân mình làm rơi nó khi nào, rõ ràng anh luôn giữ nó bên mình, thế mà bây giờ là nằm trong tay của Lộ Vi.
"Đúng vậy, em vừa mới nhặt được ở phòng thuốc! Mà...!thứ này đẹp quá, anh thật khéo chọn."
"Cô nhặt được nó trong tình trạng hộp đã được mở ra?"
"Thật ra...!khi thấy chiếc hộp như vậy em cũng có hơi tò mò nên mở ra xem thử, xin thứ lỗi!"
"Ừm! Nếu không còn việc gì thì chào cô, tôi phải nghỉ ngơi!" Vương An Đình cười nhạt đóng cửa lại, anh mở chiếc hộp ra xem cái lắc tay có bị trày xước gì không.
Lục Ninh Diệp nãy giờ đều nghe thấy cuộc đối thoại của Vương An Đình và Lộ Vi, khóe môi cô từ lâu đã giật giật liên tục.
Lục Ninh Diệp cũng không thấy được thứ hai người kia nói là cái gì, chỉ có thể đoán thứ đó là một loại trang sức vì được để trong hộp.
Dù không biết rõ thứ đó thật sự là gì, nhưng cô vẫn không muốn hỏi anh.
"Lục Ninh Diệp, em có thắc mắc thứ trong chiếc hộp là gì không?" Vương An Đình cong môi hỏi cô.
"Thứ đồ gì đặc biệt lắm sao?"
"Đợi khi về Thượng Hải anh sẽ cho em xem nhé?"
Nghe thế Lục Ninh Diệp không hài lòng: "Sao không phải bây giờ?"
"Chưa phải lúc."
"Hứ, Lộ Vi thì được xem còn em thì chưa được!" Lục Ninh Diệp liếc mắt nhìn anh, mặt vô cùng phẫn nộ.
"Đó là quà bù đắp cho em đấy, hiện tại bây giờ nó là của em rồi! Anh chỉ giữ hộ thôi...!đến khi về Thượng Hải anh đưa lại cho em! Nhé?"
"Hửm? Tặng cho em thật sao?"
"Thật đấy!" Vương An Đình bật cười khi thấy gương mặt ngơ ngác, ngạc nhiên của cô.
"Thế thì chẳng uổng công người ta đi đi lại lại ở nhà anh mấy hôm nay!"
"Ở nhà anh? Mấy hôm nay em thường xuyên đến nhà anh lắm sao?"
"Đến nhà anh chơi với bác gái đó!" Lục Ninh Diệp cười khoái chí nhìn người đàn ông còn đang chưa kịp hiểu thông tin.
Vương An Đình đảo mắt, ngu ngốc hỏi: "Bác gái? Mẹ anh à?".
"Đúng thế!"
"Em...!em gặp mẹ anh rồi sao? Mẹ anh về nước khi nào thế?"
"Hmm...! chỉ sau một ngày anh ở Bắc Kinh, bác gái đã về ngay hôm đó, biết được anh và em đang quen nhau bác gái liền gọi em đến nhà anh chơi! Cũng đã mấy hôm rồi còn gì..."
"Sao mẹ anh về không bảo anh một lời nào vậy?"
"Em cũng không biết..."
Vương An Đình thở dài than thở: "Mới mấy hôm em đã được lòng mẹ anh thế rồi à? Sau này anh về chắc chắn sẽ bị tra khảo cho mà xem!"
"Đương nhiên rồi, em tuyệt sắc như vậy...!mẹ anh ưng ý không điểm nào chê cả!" Lục Ninh Diệp dạo này rất vui vẻ, cô từ đầu biết tin mẹ anh gọi đến nhà cô cũng khá lo lắng, nhưng khi thấy cách đối xử của bà Vương thì lại khác, cô đã dễ chịu, thoải mái hơn rất nhiều.
Sở thích của Lục Ninh Diệp và bà Vương khá giống nhau nên nói chuyện rất ăn ý.
Vì vậy mà Lục Ninh Diệp mỗi lúc rảnh đều đến nhà anh tâm sự với bác gái, càng ngày càng được lòng bà hơn...