Hắc Thế Thiên hùng hổ bước tới đẩy vai Phạm Thanh Xuyên, anh bức xúc buông giọng bất bình.
"Ông, ông đây là đang chiếm đoạt cơ thể của anh đại úy!"
Phạm Thanh Xuyên hời hợt quay đầu lại nhìn Hắc Thế Thiên.
Khẽ nhớn mày, anh nhếch mép thở hắt một hơi.
"Vấn đề gì sao?"
Hắc Thế Thiên ngoan cố cãi cứng, anh kéo cổ tay Thanh Xuyên lại.
"Nhưng đây là cơ thể của anh đại úy!"
Phạm Thanh Xuyên cứng cỏi đanh thép, giọng điệu ép người rất quyền lực.
"Hứ! Có dùng cơ thể này hay không là do ta quyết định."
"Vậy còn anh đại úy thì sao?"
Hắc Thế Thiên cắt lời Phạm Thanh Xuyên, chỉ thấy trong lòng là sự bất mãn.
Thế Thiên không chút run sợ, cứ vậy mà đấu mắt nhìn thẳng Thanh Xuyên.
"Cái tên này phiền phức thật, tên đại úy này là một mảnh linh hồn của ta, ta lấy về lúc nào là quyền của ta."
Trong lúc Phạm Thanh Xuyên đang ngẫm nghĩ trong bụng thì Hắc Thế Thiên vẫn trưng trưng đứng trừng mắt đợi chờ một câu trả lời.
Bí quá, không biết nên trả lời sao, Phạm Thanh Xuyên đành quay mặt nhìn đi nơi khác.
"Hắn sắp chết rồi."
Phạm Thanh Xuyên chậc lưỡi trả lời cho có.
Không ngờ, lại nhận được sự phẫn nộ từ Hắc Thế Thiên.
"Cho dù là vậy cũng không được."
Phạm Thanh Xuyên tức giận, anh thẳng tay bóp cổ Hắc Thế Thiên.
Giọng anh trầm xuống đầy uy lực.
"Ngươi quan tâm nhiều thứ quá rồi đấy."
Hắc Thế Thiên đau đớn nhăn mày, mặt anh đỏ ửng như quả cà chua.
Nhưng không vì thế mà ngưng đấu tranh, miệng lưỡi của anh vẫn nhanh nhạy, sắc bén.
"Trước đó, nếu tôi biết ông là Nhẫn Tâm Hỏa, thì tôi sẽ ném ông đi như ném một bịch rác."
"Khốn khiếp!"
Phạm Thanh Xuyên xiết mạnh tay khiến Hắc Thế Thiên đau thắt, tứ chi co quắp lại.
Sát khí bùng lên mạnh như ngọn lửa đang cháy hừng hực trên bàn tay trái của Phạm Thanh Xuyên.
"Ngươi muốn chết à!"
Hắc Thế Thiên vẫn gào lên như con ngựa bất kham.
"Ông là kẻ thù của con người, là kẻ thù của nhân loại.
Ông không nên tồn tại!"
Phạm Thanh Xuyên tức đến mức gân xanh trên cổ nổi lên rõ rệt.
Anh cố kìm cơn tức giận, buông phắt tay ra khỏi cổ Hắc Thế Thiên.
"Vậy, bây giờ ngươi biết ta là ai rồi đó."
Phạm Thanh Xuyên bình thản, trừng mắt nhìn Hắc Thế Thiên, vừa thách thức vừa uy hiếp.
"Và rồi..
ngươi sẽ giết ta sao?"
Hắc Thế Thiên đưa hai tay lên xoa xoa cổ.
Anh vừa ho vừa nói với điệu bộ rất chân thành, thật thà.
"Tôi không thù không oán với ông.
Tôi cũng không muốn giết ông.
Nhưng ông là Nhẫn Tâm Hỏa, sẽ có ngàn vạn người đến tìm ông.
Tôi không muốn chuyện này xảy ra trên người đại úy."
Phạm Thanh Xuyên cố gắng khước đi.
Anh lạnh lùng gạt bỏ nhanh như gạt nước.
"Ta sẽ không quan tâm nhiều đến thế."
Hắc Thế Thiên tóm chặt cổ tay trái của Phạm Thanh Xuyên, anh cạn lời chỉ thốt ra được một chữ.
"Ông!"
Bàn tay trái rực lửa của Phạm Thanh Xuyên vẫn cứ hừng hực cháy mãi không tắt.
Anh bức bối vung mạnh tay, hất văng tay Hắc Thế Thiên ra.
"Phiền phức thật."
Dứt lời, Phạm Thanh Xuyên chậc lưỡi quay người bước đi ngay.
Tưởng chừng đã có thể "chuồn" trong yên bình.
Ai ngờ, Hắc Thế Thiên chạy ngược lên dang tay chặn đường Phạm Thanh Xuyên.
"Vậy ông có thể tìm một cơ thể khác.
Hãy trả lại cơ thể này cho anh đại úy."
Phạm Thanh Xuyên trừng mắt, con ngươi từ màu đen chuyển dần sang màu đỏ tươi long lanh, trong suốt.
Trong đầu anh là một mớ hỗn độn được chất xám trong đầu sắp xếp lại thành:
"Cái tên điên này bị ảo chuyện bảo đồng à.
Cơ thể của ta, linh hồn của ta, ta thích dùng thế nào thì kệ ta chứ."
Ánh mắt nảy lửa sắc lạnh đầy căm phẫn của Phạm Thanh Xuyên không hề làm Hắc Thế Thiên chùn bước.
"Đến bó tay với tên này."
Cuối cùng Phạm Thanh Xuyên thở dài đành đấu dịu, ngoan ngoãn cúi đầu, nói lời nhỏ nhẹ.
"Nếu ta rời khỏi thể xác này thì hắn sẽ chết.
Đúng theo quy luật tự nhiên, hắn sẽ được thần chết đón vào ba giờ đồng hồ tới."
Phạm Thanh Xuyên tự tin chìa bàn tay trái rực lửa ra trước mặt Hắc Thế Thiên.
"Ngươi vẫn muốn đuổi ta đi."
Hắc Thế Thiên ái ngại, đưa mắt nhìn cô gái Yến Nhi đang nằm bất tỉnh trên đống gạch đá chổng chổng bên dưới cây cột đèn.
Anh nheo mắt nghĩ thật lâu rồi bạo dạn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Phạm Thanh Xuyên.
"Vậy..
ông cứ ở lại với anh đại úy một thời gian đi.
Đến lúc cô ta tỉnh lại thì tính tiếp."
Phạm Thanh Xuyên nhếch mép cười nhạt, nhún vai thản nhiên xoay người lại.
Anh lạnh lùng quay lưng bước đi.
Trong lòng thở phào như trút được gánh nặng ngàn cân.
"Thứ lỗi vì ta không tin tưởng ngươi, nên không thể nói cho ngươi biết sự thật."
Hắc Thế Thiên mắt tròn mắt dẹt nhìn bóng lưng Phạm Thanh Xuyên, anh bất ngờ vội vàng gọi với theo.
"Uây..
này! Ông định đi đâu đấy?"
Phạm Thanh Xuyên đút tay trái vào túi quần, tay phải vung vẩy rất thư thái.
Bước chân anh đi chậm lại, giọng anh trầm xuống.
"Đói!"
Thanh Xuyên thản nhiên quay đầu một góc sáu mười độ, anh hờ hững buông lời lạnh lùng, gọn lỏn.
"Ăn!"
Hắc Thế Thiên giật nảy người, anh chạy vội theo.
"Ơ này, ông không được đi như thế.
Cơ thể anh đại úy còn đang bị thương đấy!"
"Ngươi không nhắc thì chắc ta cũng quên."
Phạm Thanh Xuyên búng tay, toàn thân anh rực ánh lửa màu xanh lục.
Trong chớp mắt những vết trầy xước trên da đều lành lại.
Hắc Thế Thiên kinh ngạc đưa tay lên dụi mắt mấy lần.
"Đây là ma thuật sao?"
Chợt hoàn hồn lại, Hắc Thế Thiên thấy bóng lưng Phạm Thanh Xuyên xa dần.
Anh hớt hải nói với theo.
"Vậy còn Yến Nhi thì sao? Uây, này!"
Hắc Thế Thiên không còn nhận được lời đáp gì nữa.
Phạm Thanh Xuyên cứ thế xa dần, xa dần rồi khuất dạng.
Thế Thiên tức giận đến nỗi gân xanh nổi rõ trên cổ.
"Ông biết đói, không lẽ tôi không biết đói sao? Nhưng tôi không có tiền lại còn phải đưa cô gái kia vào viện nữa."
"Ôi trời ơi, gì thế này!"
Hắc Thế Thiên la lối om sòm, anh dậm chân dậm cẳng tức tối trong lòng.
Nhưng rồi anh vẫn bước tới bên cạnh Yến Nhi.
Hắc Thế Thiên mặt mày ủ rũ, anh thở dài nặng nề.
"Đen thôi, đỏ vẫn thế! Hic! Hic!.."
Trời đã quá trưa, bắt đầu chuyển sang chiều, cái nắng gay gắt chói chang rọi nóng hổi mặt hồ Gươm.
Tiếng còi xe cấp cứu vang vọng khắp thành phố.
Trên sân thượng tòa trung cư cao cấp Trend, một con người to cao, ngực nở eo thon đứng hiên ngang trên thanh xà bé xíu.
Toàn thân hắn toát lên một luồng khí màu vàng mạnh mẽ.
Trong lòng bàn tay hắn hừng hực ngọn lửa ba nhánh xinh xắn.
"Tiền, các ngươi muốn có bao nhiêu, ta sẽ cho các người có bấy nhiêu."
Trước quầy thanh toán tại bệnh viện, Hắc Thế Thiên đau khổ nhìn vào chiếc ví trống trơ của mình.
Anh than vãn.
"Tiền ăn tháng này của mình! Hức hức!"
* * *.