Bạn phải nỗ lực chăm chỉ để đạt được những điều muốn có, đây từng là châm ngôn sống của Hà Tâm Ý, giống như khi y chuyển đến trường Thủ Minh chính là vì danh sách giới hạn cử học của trường, mục tiêu vô cùng rõ ràng.
Nhưng hiện tại hình như có nhiều hơn thế —— tất cả tiếc nuối đều muốn được bù đắp, nhưng thứ này thật lơ lửng, có chủ động cũng vô ích.
Một lần nữa Hà Tâm Ý đứng trước Happy Valley, bỗng y cảm thấy Lâm Như Hứa luôn có thể mang đến một cảm giác rất khác, dưới ngọn đèn vàng mờ của con phố cũ, một giây Lâm Như Hứa xuất hiện trong thế giới của y, Hà Tâm Ý cảm thấy tựa như cuộc sống mới của mình chính thức bắt đầu.
"Đi thôi." Lâm Như Hứa lấy ra từ phía sau hai tấm vé vẫy vẫy trước mặt Hà Tâm Ý, như đang dâng báu vật vậy, sau đó lôi kéo y đi vào trong.
Vừa bước vào Happy Valley liền thấy vòng đu quay khổng lồ, nghe nói đây là nơi ngắm cảnh cao nhất Minh Thành, lúc đi ngang qua Hà Tâm Ý nhịn không được nhìn hai lần, Lâm Như Hứa thấy thế thì hỏi, "Muốn ngồi đu quay hả?" Trong giọng nói của hắn mang theo ý cười, có vẻ không đứng đắn lắm, "Không thể tưởng được Tâm Ý có sở thích của cô gái nhỏ nha, buổi tối hãy ngồi, tối mà ngồi đu quay ngắm cảnh siêu đẹp luôn."
Sau đó Lâm Như Hứa lôi kéo Hà Tâm Ý đi chơi mấy trò dành cho con gái, vòng xoay ngựa gỗ.....!
Lúc Hà Tâm Ý đứng xếp hàng nhìn một đám bạn nhỏ đang xếp phía trước, những con ngựa gỗ xoay chầm chậm mà không biết phải nói gì.
Ngồi trên vòng xoay ngựa gỗ rồi Lâm Như Hứa nhướn mi hỏi, "Thế nào? Thích không?"
Hà Tâm Ý hiếm khi có cảm giác bất lực không nói thành lời:....!Một ánh mắt để cậu tự cảm nhận đi→_→
Lâm Như Hứa: "Tôi biết là cậu thích mà!"
Cậu nhìn sao hay vậy? Hà Tâm Ý giữ chặt song sắt của con ngựa gỗ, không muốn nói chuyện.
Thế nhưng hai vòng quay này lại khiến tâm tình của y thật sự nhẹ nhàng được chút.
Thậm chí Hà Tâm Ý còn cảm nhận Lâm Như Hứa đã sớm đoán ra được đây là lần đầu tiên y đến khu giải trí, tuy rằng khuôn mặt y quạnh quẽ nhưng luôn không kìm được cứ nhìn chung quanh hai lần.
Y đã nghĩ, những thứ mình vừa thấy chính là trước đây chưa từng được thấy.
Nhưng Lâm Như Hứa cái gì cũng không nói, lần lượt dẫn y đi trải nghiệm từng trò một, làm y cảm thấy thật thả long.
Tiếng la hét vang khắp nơi trong Happy Valley, Lâm Như Hứa cầm bản đồ in màu mà mặt mày nghiêm túc, "Tâm Ý, tụi mình tìm cái gì đó kích thích đi."
Quả thật là vậy, trò vòng xoay ngựa gỗ, đoàn tàu ma thuật, xe điện đụng....!Đều là mấy trò dành cho trẻ em, sau đó Lâm Như Hứa liền lôi kéo Hà Tâm Ý đi xếp hàng trò chơi cảm giác mạnh, Hà Tâm Ý nhìn thoáng qua tên trò chơi, ghế bay xoay tròn.....!
Thoạt nhìn thì không giống gì gọi là kích thích lắm, tuy rằng Hà Tâm Ý vẫn luôn giữ thái độ hoài nghi về từ "kích thích" nhưng y không thể không thừa nhận, trò chơi trước mắt chính là hợp với hắn nhất.
Dù sao thì trên con đường này đều phải đi từng bước một, không ai có thể vừa ăn liền biến thành người béo được.
Lâm Như Hứa thường ngày trông như không quan tâm đến bất cứ thứ gì, nhưng thực ra lại rất chu đáo trong mọi chuyện.
Trong lòng Hà Tâm Ý bỗng nảy ra một câu nói —— Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu sắc vi*.
*Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu sắc vi (心有猛虎, 细嗅蔷薇): tim của những chú hổ sẽ ngửi được mùi hoa hồng.
Đây là một câu kinh điển trong tác phẩm tiêu biểu "In Me, Past, Present, Future Meet" của nhà thơ Anh Sigrif Sassoon.
Có nghĩa khi hổ ngửi thấy hoa hồng thì những tham vọng của chúng sẽ bị khuất phục dưới sự dịu dàng xinh đẹp và cảm thấy bình yên.
(Theo Baike)
Hà Tâm Ý nhìn vào mắt Lâm Như Hứa rồi lại bắt đầu hoài nghi mình có phải là con hổ già ngu ngốc vậy ư? Ngửi thấy mùi hoa hồng? Mà hoa hồng là ai? Cậu ta sao?
Y còn đang suy nghĩ về điều này thì Lâm Như Hứa đứng bên cạnh đã trông thấy, hắn nhìn biểu cảm thay đổi của Hà Tâm Ý, nhìn nốt ruồi nhỏ bên đuôi mắt phải của đối phương.
Ghế bay xoay tròn không phải là trò chơi phổ biến, người đứng xếp hàng không đông lắm nên rất nhanh đã đến lượt bọn họ.
Hà Tâm Ý chọn một ghế ngồi bên ngoài, Lâm Như Hứa thì ngồi ghế cạnh y, trên loa thông báo đang vang lên những điều chú ý của trò chơi bởi nhân viên.
Nhìn mặt Hà Tâm Ý không có biểu cảm gì nhưng trong tiềm thức của Lâm Như Hứa lại thấy được y có chút khẩn trương, vì thế nhịn không được vươn tay vỗ vai Hà Tâm Ý, trong nháy mắt đầu ngón tay thấy có chút lạnh.
Lâm Như Hứa rõ ràng là đang ngồi trên ghế bay mà còn dịch tới dịch lui, cả ghế bay được ràng chặt lại cũng nghiêng qua, cố ý trêu ghẹo, "Ui không nghĩ tới Tâm Ý của chúng ta thoạt nhìn gầy vậy mà rất săn chắc nha!"
Hà Tâm Ý trông thấy hắn như vậy thì muốn phì cười, cái gì mà săn chắc chứ, nhưng mà Lâm Như Hứa thản nhiên tỉnh rụi vậy làm y trầm tĩnh lại.
"Dididi." Tiếng máy móc nhắc nhở vang lên, ghế bay vòng tròn bắt đầu chuyển động, tốc độ từ từ nhanh hơn, cảm giác không trọng lượng đánh úp từng đợt rất nhỏ, Hà Tâm Ý cầm chắc dây xích sắt, nhìn mặt đất càng lúc càng xa dần, xung quanh truyền đến tiếng hét chói tai của các bạn nữ và trẻ con, thế nhưng các giác quan khác nhau do cảm giác không trọng lượng mang lại làm y sảng khoái không giải thích được.
"Thế nào? Kích thích không?" Lúc bước xuống Lâm Như Hứa liền vỗ lưng y, giống như đang đập cái không tốt nào đó.
"Cũng được."
Phản ứng của Hà Tâm Ý có thể xem là lạnh nhạt nhưng Lâm Như Hứa không quan tâm, tuy rằng hắn không biết bản thân không quan tâm có phải là bởi vì quá quen với bộ dáng này của Hà Tâm Ý hay không, nhưng hắn có thể cảm giác được Hà Tâm Ý thích cái này.
Thế là bọn họ tiếp tục cùng thử trò tháp thả, tàu cướp biển....!Từ từ càng thêm kích thích.
Mà Lâm Như Hứa luôn cảm thấy tuy Hà Tâm Ý vui vẻ nhưng vẫn đang kìm hãm điều gì đó, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, hắn liếc nhìn di động, nghĩ là nên ăn một chút, Hà Tâm Ý bị tụt huyết áp và hắn vẫn luôn biết điều này.
Bởi vì đang ở Happy Valley nên hai người rất ăn ý với nhau tránh vào nhà hàng, cuối cùng chọn McDonald's và gọi suất ăn theo set.
"Sao vậy? Không thích ăn cái này?"
Hà Tâm Ý lắc đầu, uống một ngụm nước ngọt, "Không có khẩu vị."
"Ừm", Lâm Như Hứa chỉ ừ nhẹ một tiếng không nói gì nữa, qua hồi lâu sau mới hỏi, "Tâm Ý, không phải cậu bị say tàu xe rồi chứ?"
Giọng nói hơi ngập ngừng, một lúc lâu Hà Tâm Ý vẫn chưa trả lời, Lâm Như Hứa thấy thế thì cười phủ nhận, "Tôi nói tầm bậy gì vậy nè...."
"Đúng vậy." Hà Tâm Ý không để hắn phủ nhận câu nói, mặt không đổi sắc cắt ngang lời Lâm Như Hứa.
Hà Tâm Ý say tàu xe và chuyện này không ai biết cả, ngay cả Hà Chính và Từ Gia Nhu cũng vậy, một đứa trẻ được nhận nuôi sao có thể kể ra tật xấu say tàu xe phiền phức này cơ chứ? Ít ra là y nghĩ như vậy nên luôn tận lực che giấu, lúc ngồi trên xe vờ như không có việc gì, cứ như thế nhiều năm trôi qua, tật xấu này cũng không còn khó khăn như trước nữa.
Mà y không biết tại sao Lâm Như Hứa có thể phát hiện ra, cũng không nghĩ tới một giây khi thừa nhận chuyện mà bị người khác phát hiện lại vui vẻ đến thế.
Y từng nghĩ chuyện này sẽ bị y giấu suốt đời, ấy thế mà lúc này có người đã biết, còn là cậu ta tự phát hiện ra nữa chứ.
Thật tốt.
Hà Tâm Ý vô cùng bình tĩnh, Lâm Như Hứa lại có một cảm giác khó chịu và lo lắng không nói được, giọng nói của hắn đè nén sự tức giận, "Sao cậu không nói với tôi! Trò chơi vừa nãy......"
"Tôi biết, tôi có nghe qua người bị say xe không thể chơi trò đó.
Nhưng không phải tôi vẫn tốt ư? Lại nói, chứng say tàu xe của tôi không mấy nghiêm trọng."
Thấy bộ dạng chuyện chẳng là gì của Hà Tâm Ý làm Lâm Như Hứa càng tức giận hơn, giận bản thân mà cũng giận Hà Tâm Ý, giọng điệu trở nên nghiêm túc, "Cái này có quan trọng hay không?"
Hà Tâm Ý ngẩn ra, "Cái gì quan trọng?"
"Cái gì quan trọng?" Lâm Như Hứa tức giận hỏi, "Quan trọng chính là cậu bị say tàu xe! Quan trọng là cậu chơi không thoải mái! Quan trọng là cái gì cậu cũng không nói cho tôi biết, tôi không biết cái gì cả!"
Đúng nha, Hà Tâm Ý bỗng nhiên cảm thấy lời nói của Lâm Như Hứa quả thực rất có lý, thế mà trước đây y không nghĩ đến?
"Cậu không biết cách đối xử tốt với bản thân hay sao?"
Câu hỏi này giống như một tiếng sấm bị đánh mạnh, ầm một tiếng đánh thẳng vào tim Hà Tâm Ý, đột nhiên y không biết phải trả lời chất vấn của Lâm Như Hứa như thế nào, mọi người xung quanh cho rằng cả hai xảy ra mâu thuẫn nên thường nhìn qua làm y cảm giác không nói nên lời, tất cả sự ngột ngạt của ngần ấy năm cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí y.
Vì cái gì chứ?
Y nghĩ tới Hà Chính, Hà Tử Minh, Từ Gia Nhu, nhớ tới mấy năm nay luôn bị chỉ trỏ, chợt đã tìm ra câu trả lời, là bởi vì không có nhà.
Không có nhà, không có người nhà, không có đường lui, không thể phiền toái đến người khác.
Y nhìn vào mắt Lâm Như Hứa, mở miệng muốn nói nhưng lại không biết phải nói gì, sao y có thể đi nói cho Lâm Như Hứa biết mình là người không có nhà chứ?
Sau cùng Hà Tâm Ý vẫn không nói ra, Lâm Như Hứa cũng không hỏi lại, tiếp tục dẫn y đi chơi các trò khác, nhưng cố ý tránh những trò bị say tàu xe, cứ như vậy sự lựa chọn không còn nhiều nữa, sau khi xem ảo thuật nửa tiếng, ở trong rạp hát nửa tiếng, cuối cùng cũng đã đến buổi tối, Lâm Như Hứa đúng hẹn dẫn Hà Tâm Ý đi vòng đu quay khổng lồ.
Vòng đu quay từ từ quay lên giữa không trung, bỗng nhiên Lâm Như Hứa nói, "Mẹ của tôi cũng bị say xe."
Đây là lần đầu tiên Lâm Như Hứa nhắc đến mẹ hắn, Hà Tâm Ý không biết do hắn đột nhiên nhớ tới mẹ hay là muốn giải thích lý do vì sao hắn có thể nhìn ra y có chứng say xe, trong lúc nhất thời không biết nên phải nói tiếp thế nào.
Im lặng một hồi lâu, cuối cùng Lâm Như Hứa cũng hỏi ra lời suy đoán của mình, "Tâm Ý, có ai biết cậu say xe không?"
"Không có."
Lâm Như Hứa lại cảm thấy đau lòng, rõ ràng đã đoán ra được rồi, vì sao còn muốn hỏi cơ chứ?
"Tâm Ý, không thoải mái cứ việc nói ra." Lâm Như Hứa giống như sợ Hà Tâm Ý sẽ nói những câu như không cần thiết, nhanh chóng bổ sung thêm, "Ít nhất là nói trước mặt tôi."
Hà Tâm Ý thấy Lâm Như Hứa như vậy thì bỗng bật cười, là một nụ cười phát ra tiếng hiếm thấy, "Được."
Thấy Hà Tâm Ý không phải lại nói lời từ chối làm Lâm Như Hứa cũng cười theo, sau đó còn chưa kịp chuẩn bị thì nghe Hà Tâm Ý nói, "Lâm Như Hứa, hình như tôi có hơi sợ độ cao."
Lâm Như Hứa giật mình, mà đuôi mắt của Hà Tâm Ý đều mang theo ý cười, "Không phải cậu nói nếu không thoải mái cứ nói ra sao?"
"Đúng, phải nói ra." Lâm Như Hứa coi nhẹ biển báo cấm trên cửa thùng xe, hắn đứng lên nhìn ra bên ngoài, cũng không gọi là quá cao, nhưng vẫn nghĩ nghĩ rồi nói, "Tụi mình ngồi xổm đi! Ngồi xổm hẳn là đỡ hơn!" Nói xong thì tự mình ngồi xổm xuống trước, mặt còn rất vui, "Thật sự đỡ hơn nha!"
Hà Tâm Ý cảm thấy ngồi xổm trên đu quay giống như bị bệnh thần kinh vậy, nhưng vẫn không thể kiểm soát được mà ngồi xổm theo, thùng xe vốn đã hẹp rồi, lúc này hai người đều ngồi xuống nên khoảng cách rất gần, Lâm Như Hứa nhìn Hà Tâm Ý lúc nào cũng lạnh nhạt mà ngồi xổm như vậy thì bật cười ra tiếng, càng cười càng không dừng lại được, Hà Tâm Ý trông thấy cũng nhịn không được cười theo.
Hai người chả hiểu gì mà cười rất lâu, đột nhiên Lâm Như Hứa chỉ ra phía sau Hà Tâm Ý nói, "Bọn họ giống như đang cười tụi mình vậy."
Hà Tâm Ý xoay đầu ra sau nhìn, là một thùng xe phía sau, "Ừ, là đang cười tụi mình."
"Cười thì cứ cười đi." Lâm Như Hứa không thèm để ý cứ tiếp tục ngồi xổm cùng Hà Tâm Ý ngắm nhìn những ngọn đèn đầy màu sắc, lâu lâu còn kể cho y nghe một vài chuyện xấu hổ của Triệu Nhất Xuyên và Tôn Bình Khang trước đây, buồn cười đến mức Hà Tâm Ý không thể không cười.
Lâm Như Hứa nhìn ra bên ngoài, Hà Tâm Ý nhìn hắn, trong đôi mắt của hắn đều là ánh sáng, lại cảm giác thế giới của mình cũng vì đó mà bừng sáng.
Ở một góc sâu xa nào đó, Hà Tâm Ý bỗng cảm thấy có điều gì rất khác lạ.
—
Ghế bay xoay tròn:
Tháp thả (drop tower).