Khóe Miệng Của Cậu Thật Ngọt


Lâm Như Hứa về đến nhà cũng đã hơn mười giờ, Lâm Tráng vừa mới làm xong bữa cơm tất niên, bốn món mặn một món canh vô cùng đơn giản, hai cha con ăn đến thỏa mãn, tâm tình của Lâm Như Hứa tốt lắm, hiếm khi tỏ vẻ khen ngợi Lâm Tráng.

Đến 0h cả hai ngồi trên ghế sô pha, chương trình gala xuân cũng bắt đầu thời gian đếm ngược, Lâm Như Hứa cầm chặt điện thoại, nhắn một tin gửi qua cho Hà Tâm Ý: Tinh Tinh, năm mới vui vẻ!
Hà Tâm Ý trả lời lại rất nhanh, chỉ đơn giản một câu năm mới vui vẻ, rất phù hợp với phong cách quạnh quẽ thường ngày của y, nhưng không biết vì sao Lâm Như Hứa lại cảm thấy có gì đó không ổn, mà hắn cũng không hỏi nhiều.

Nhưng hắn không nghĩ tới sau đó Hà Tâm Ý lại trở nên lạnh nhạt như vậy, mặc kệ hắn nói cái gì, phải thật lâu sau y mới nhắn lại hoặc là không trả lời, hai ba lần làm Lâm Như Hứa cũng không nhắn nữa.

Đã không còn là Hà Tâm Ý của Lâm Như Hứa, vẫn giống như trước chỉ có một mình, năm này trôi qua cùng quá khứ không có gì khác nhau, không có ý nghĩa gì cả.

Bất quá vẫn còn một điểm không giống, đêm Giao Thừa mọi năm y luôn đi ngủ sớm, chỉ là năm nay nằm trên giường lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, cho đến khi pháo hoa rực rỡ chiếu sáng trên bầu trời mùa đông này, y mới đứng trước cửa sổ nhắn về một câu "Năm mới vui vẻ".

Một câu "Năm mới vui vẻ" giống như là một nhiệm vụ nào đó rất quan trọng, sau đó ngủ thiếp đi, thế nhưng giấc ngủ không hề an ổn, giấc mơ bắt đầu là sự xuất hiện của một ông lão, nửa đêm y lại gọi ông nội, sau đó lại xuất hiện một đống yêu ma quỷ quái kỳ lạ, cuối cùng thấy Lâm Như Hứa, toàn thân của Lâm Như Hứa tựa sương mù mênh mông, lại như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, hắn vẫn đẹp trai không đổi, chỉ là gương mặt lạnh lùng chưa từng nhìn thấy ở hắn, một câu cũng không nói, càng lúc càng rời xa Hà Tâm Ý.

Sau khi tỉnh dậy Hà Tâm Ý có hơi hoảng hốt, cái này thật sự không phải cảnh tốt đẹp gì, bên cạnh y toàn là những bóng ma, duy nhất chỉ có Lâm Như Hứa phát sáng nhưng bỏ đi không ngoảnh đầu.

Y cảm thấy giấc mơ này quá kém, là y đẩy Lâm Như Hứa ra.

Dù thế nào đi nữa cũng là mình tự làm tự chịu.

Khai giảng vẫn sôi nổi như trước, mỗi người đều mang theo hơi ấm từ những ngày Tết, ngoại trừ Hà Tâm Ý, lại một lần nữa cảm thấy bản thân thật lạc lõng.

Lâm Như Hứa còn chưa đến, trên bàn đã phủ một lớp bụi rồi.

Hà Tâm Ý lấy khăn giấy ra lau sạch bàn ghế.

Có lẽ là Lâm Như Hứa sẽ không ngồi cạnh y nữa, Hà Tâm Ý nghĩ như vậy, nhưng y vẫn lau sạch sẽ bàn bên kia, lúc Hà Tâm Ý đang cúi đầu lau ghế thì bỗng một đôi giày dừng lại phía trước, là Lâm Như Hứa, động tác tay của Hà Tâm Ý càng nhanh hơn, mặc kệ trong lòng đang nổ tung lời cầu nguyện.

Sau khi lau xong Hà Tâm Ý không nói gì cả, thậm chí đầu còn không ngẩng lên liếc nhìn hắn một cái, y ngồi xuống bàn mình rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Người nọ đứng bên cạnh rõ lâu, lâu đến nỗi chim ngoài cửa sổ đã đổi mấy bận rồi Hà Tâm Ý mới nghe một tiếng thở dài nhẹ, bên cạnh có người ngồi xuống.

Y biết là Lâm Như Hứa, thế là tâm tình trong nháy mắt nhảy cẫng lên, ý cười bên khóe môi cũng khẽ cong, tiếp theo là tự lên án bản thân.

Đẩy người đi xa, lại trông ngóng người ta tới gần.

Người gì mà tra quá vậy Hà Tâm Ý.

Lúc này Hà Tâm Ý đang khiển trách bản thân, Lâm Như Hứa ngồi kế bên tâm trạng cũng phức tạp không kém, vốn hắn không tính sẽ ngồi cạnh người này, dù sao biểu hiện trước kia của Hà Tâm Ý giống như là muốn tuyệt giao vậy.


Nghĩ đến hai chữ "tuyệt giao" là hắn chỉ muốn cười, trong đầu hiện lên hình ảnh hai đứa bé mũm mĩm, nói một câu: "Tớ không chơi với cậu!"
Nhưng vừa rồi khi nhìn Hà Tâm Ý đang nghiêm túc lau bàn, hắn lại cảm thấy người kia có gì đó hơi sai, hắn luôn cho rằng Hà Tâm Ý là vì mình mà mới lau bàn.

Cho dù y không giải thích với hắn, không chủ động liên hệ, thấy cũng không chào hỏi, nhưng bàn ghế này nhất định là lau vì mình.

Lâm Như Hứa cũng không biết bản thân lấy đâu ra tự tin như vậy, nhưng đổi lại theo trình tự trước sau, Hà Tâm Ý lau bàn xong thì cũng chỉ có thể là hắn đến ngồi.

Cũng giống như bài thơ Hà Tâm Ý đã viết cho hắn, y chỉ sẵn lòng viết cho một mình hắn mà thôi.

Mặc kệ thế nào đi nữa, hai người vẫn tiếp tục làm bạn cùng bàn.

Mắt liếc nhìn cả lớp đều đang im lặng, may thay một lúc sau Triệu Nhất Xuyên và Tôn Bình Khang cũng đã tới, cuối cùng náo nhiệt được một chút.

Ngày đầu tiên mãi đến giờ tan học hai người cũng không nói chuyện với nhau, tiếng chuông tan học vừa vang lên, Hà Tâm Ý liền thu dọn đồ đạc rồi đi một mình, y sợ mình mà đi chậm thì sẽ bị Triệu Nhất Xuyên và Tôn Bình Khang lôi kéo bảo về cùng nhau, lúc ra khỏi cửa phòng học cảm thấy có chút may mắn nhưng đồng thời lại hơi mất mát.

Y cảm thấy có lẽ bản thân suy nghĩ quá nhiều, một ngày trôi qua bọn họ sao có thể không nhìn ra giữa y và Lâm Như Hứa có vấn đề chứ.

Hà Tâm Ý đi rất nhanh, còn Lâm Như Hứa thì chậm chạp như rùa bò, ba người đi ra khỏi cổng trường Triệu Nhất Xuyên mới hỏi, "Cậu với Tâm Ý sao vậy?"
"Không có gì."
Tôn Bình Khang nói, "Lâm ca, bộ cậu nghĩ tụi này ngốc hả? Rõ ràng vậy mà tụi này không nhìn ra?"
"Tôi không biết." Nhắc tới Hà Tâm Ý, Lâm Như Hứa thấy có chút phiền.

Triệu Nhất Xuyên với Tôn Bình Khang không nói nữa, bắt đầu tán gẫu chuyện phân khoa văn lý.

Trong tiết ngữ văn hôm nay lão Diệp bộ môn có nói đến chuyện phân khoa, để mọi người sớm chuẩn bị.

Thật ra hầu hết mọi người từ lâu đều xác định muốn học ban tự nhiên rồi, chính – sử – địa* không giỏi, đến cả giáo viên cũng không biết nói gì.

*Phân ban văn lý (文理), trong đó ban xã hội (文科) học chính trị – lịch sử – địa lý; ban tự nhiên (理科) thì học hóa học – sinh học – vật lý.

"Lâm ca, cậu thì sao?"
Lâm Như Hứa nói, "Ban tự nhiên đi, xã hội tôi không chống nổi đâu."
Tôn Bình Khang vỗ vỗ bụng, "Chúng ta đều chọn học ban tự nhiên, rất có thể sẽ tiếp tục học chung một lớp, không biết Ý thần cậu ta có chọn giống hay không." Lời nói thật trôi chảy, sau đó Tôn Bình Khang mới nhớ ra liền im bặt, còn trộm nhìn nhìn Lâm Như Hứa, mà hắn thì không phản ứng gì.

"Chắc là cũng chọn học tự nhiên nhỉ," Trái lại Triệu Nhất Xuyên cảm thấy không có gì không thể đề cập, "Thành tích của cậu ta cho dù muốn đến ban xã hội thì cũng bị giáo viên mời đi nói chuyện riêng à."
Trọng lý khinh văn là vấn đề phổ biến ở nhiều trường trung học, đối với trung học Thủ Minh mà nói nó bị xem nhẹ như bệnh vậy, thật ra điều này cũng khó tránh, đa số mọi người đều thấy học tự nhiên sẽ có tiền đồ hơn, mà hầu hết phụ huynh cũng cảm thấy như vậy.

Xu hướng phát triển cũng được, nước chảy bèo trôi cũng chả sao, lớp Một trường Thủ Minh hàng năm trên cơ bản mà nói đều chuyển lớp nguyên vẹn, không có ai đến ban xã hội cả.


Lâm Như Hứa lại nghĩ đến Hà Tâm Ý, tuy mấy ngày nay cắt đứt liên hệ nhưng hắn luôn nhớ tới người kia.

Giống như giờ phút này, hắn đột nhiên cảm thấy việc phân ban có thể Hà Tâm Ý sẽ tách ra.

Trên người Hà Tâm Ý luôn có mùi mực nước, nếu chọn ban tự nhiên thì thật lãng phí.

Mà hắn lại thấy suy nghĩ của mình thật nổi loạn.

Thật ra Lâm Như Hứa không thể không thừa nhận, hắn hy vọng có thể học cùng lớp với Hà Tâm Ý, không nói chuyện cũng chẳng sao.

Thậm chí hắn còn cảm thấy Hà Tâm Ý bây giờ như đang có nỗi khổ riêng, người nọ từng đối xử tốt với hắn như vậy, sao có thể nói không để ý liền không để ý chứ?
Lâm Như Hứa cảm thấy có lẽ mình bị trúng độc bởi Hà Tâm Ý rồi, cho nên mới không thể bỏ xuống và ngày nào cũng nghĩ đến, độc này vừa vô sắc lại vô vị, tuy rằng không biết tên, nhưng cứ nghĩ tới là như muốn lấy mạng mình, sẽ đi theo hắn suốt sao.

Lại nói, Lâm Như Hứa không thể quên được giấc mơ kia.

Bình thường đi trên đường có thể giả bộ không biết, trong lớp còn ngồi cùng bàn thì Lâm Như Hứa sao có thể thoải mái được, cố tình hay vô ý gì cũng nhìn qua bên kia.

Hắn nghĩ nhất định Hà Tâm Ý phát hiện ra mình có gì không đúng, càng nghĩ thì càng thấy khó chịu, thế là tiết thể dục ngày thứ ba đem hết kích động viết lên mặt.

Nhưng mà ông trời không chiều lòng người, không phải do tiết thể dục bị thầy toán chiếm thời gian, chỉ là lúc hắn ở sân thể dục lại trông thấy một người có thể nào cũng không nghĩ ra được.

Lâm Như Hứa đứng xếp hàng ở đội ngũ lớp Một, nhìn thầy thể dục hừng hực nhiệt huyết chơi bóng rổ trên sân, hôm đó hắn nói bóng dáng cao lớn trông sao quen mắt quá, quả nhiên là thầy thể dục của trường!
Trong lòng suy ngẫm lại sự việc một lần, thầy thể dục ở trường thế mà lại hôn môi cùng một người đàn ông lạ mặt trong con hẻm nhỏ bên ngoài trường!!!
Đang chỉnh tôi đó hả!
Cũng không biết hôm đó thầy ấy thấy mình không.

Nếu thấy thì xấu hổ chết!!!
Trong lòng Lâm Như Hứa rối như tơ vò, bất thình lình không kịp đề phòng đã bị Triệu Nhất Xuyên đẩy một cái, "Phát ngốc cái gì vậy, đến chơi bóng đi!"
"Ờ." Lâm Như Hứa đi theo lên.

Nằm mơ thấy Hà Tâm Ý một lần, Lâm Như Hứa còn có thể nói là tình cờ, nhưng đã ba lần mơ thấy Hà Tâm Ý lúc sáng sớm, cuối cùng hắn phải thừa nhận.

Hắn đây là thích nằm trên Hà Tâm Ý.

Nếu là trước đây, Lâm Như Hứa nhất định sẽ không ham muốn phương diện này, nhưng hình như ông trời tính toán thời gian hay lắm, đi dạo một vòng lại đụng trúng hai người đàn ông đang hôn nhau, tránh cũng không tránh được.

Thích đàn ông, chuyện này vẫn có chút không chấp nhận được, dù sao từ đó giờ hắn chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ thích con trai, hiện tại không phân biệt được trời sinh mình đã như thế hay là chỉ vì coi trọng Hà Tâm Ý.


Hắn nghĩ vế sau thì có nhiều khả năng hơn, nếu không thì làm sao mới lần đầu gặp Hà Tâm Ý liền bắt đầu mấy kiểu không bình thường này rồi.

Lâm Như Hứa hiếm khi suy ngẫm về nhân sinh, sau đó lại tự hỏi chính mình tới muộn giờ, đến khi lấy lại tinh thần thì cũng không vội vàng, còn ghé dùng bữa sáng trên đường rồi chậm rãi đến trường.

Không nói tới mấy thứ khác, địa vị danh giá của giáo bá được truyền xa quả thực nhờ vào sức mạnh nào đó không giải thích được, chứ hắn thấy mình không có tật xấu nào cả.

Một đường không vội không vàng đến lớp học, sau đó bị Diệp Vệ Quốc mời đi nhận bảng kiểm điểm tám trăm từ.

Giáo bá mà còn phải viết kiểm điểm hả? Lâm Như Hứa lười so đo, quyết định thừa nước thả câu dành thời gian "rảnh rỗi" của tiết học này thu phục nhiệm vụ.

Hà Tâm Ý ngồi ngay ngắn bên cạnh nghe giảng bài, Lâm Như Hứa nhìn ruột bút trong tay đến mức hoảng loạn.

Tại sao hắn phải ở đây phiền não chuyện tình cảm, mà đối tượng làm hắn phiền não không chỉ giả bộ như không có việc gì, mà còn "chiến tranh lạnh" với mình tận hai tháng trời?
Mơ mơ màng màng trôi qua tiết học này, tới khi hắn phản ứng lại thì đã thấy tờ giấy trước mặt chi chít chữ viết "Hà Tâm Ý" rồi.

Lâm Như Hứa bối rối vo tròn tờ giấy, nhìn nhìn xung quanh, có lẽ không ai chú ý tới cả.

Hà Tâm Ý cũng thế, làm hắn vừa thấy may mắn mà cũng hơi thất vọng.

Không muốn viết kiểm điểm nữa, Lâm Như Hứa gục đầu xoay qua nhìn Hà Tâm Ý, trong đầu trống rỗng không muốn nghĩ ngợi gì hết.

Hà Tâm Ý cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn, có hơi không tự nhiên mím môi, mà hành động này lại rơi vào mắt Lâm Như Hứa, trong đầu đột nhiên hiện ra cảnh mơ ẩm ướt lại quyến rũ kia, quay đầu nhìn lại □□ của mình, thấp giọng mắng một câu, "Chết tiệt."
Vài ngày trước khai giảng, Lâm Như Hứa vì Hà Tâm Ý mà trong lòng có chút bối rối, trực tiếp đi tới võ đài quyền anh dưới lòng đất, đánh mấy hiệp đến đổ máu.

Phía sau ót vẫn còn dán miếng băng gạc, Lâm Như Hứa đưa tay ra ấn mạnh xuống, lực tay không hề nhẹ, hắn nhịn không được "rít" một tiếng, mà "rít" xong rồi lại thấy có hơi mất mặt, thế là cười tự giễu, theo dư quang lại thấy Hà Tâm Ý đang nhìn mình, chính xác mà nói thì là đang nhìn băng gạc sau ót của hắn.

Ánh mắt kia phức tạp mang theo chút căm phẫn, ngược lại Lâm Như Hứa thấy cả người sướng rơn, còn nhịn không được nháy mắt với Hà Tâm Ý, giống như tên vô lại vậy.

Chợt hắn không muốn so đo với chuyện Hà Tâm Ý chiến tranh lạnh nữa, mặc kệ Hà Tâm Ý sao lại như thế, hắn nên làm thế nào, dù sao thì hắn không làm gì sai cả, chỉ có Hà Tâm Ý không biết xấu hổ cứ lạnh lùng như vậy.

Thích một người không có điểm mấu chốt gì cả, Lâm Như Hứa cảm thấy có chút thần kỳ, thế mà mình có thể tha thứ cho Hà Tâm Ý vô duyên vô cớ chiến tranh lạnh.

Chuông tan học vang lên, Lâm Như Hứa nằm gục xuống bàn, nhắm mắt lại tính ngủ một chút, đột nhiên Hà Tâm Ý đứng lên, Lâm Như Hứa cảm nhận được điều đó nên rất ăn ý kéo ghế sát vào, chừa chỗ cho Hà Tâm Ý đi ra, hai tháng nay luôn như vậy.

Không nghĩ tới Hà Tâm Ý không đi ra, ngược lại gõ xuống bàn hắn, Lâm Như Hứa vẫn giống như cũ mắt không mở lên, càng kéo ghế sát vào trong hơn.

"Đứng lên."
Đây là lần đầu tiên Hà Tâm Ý chủ động nói chuyện với Lâm Như Hứa trong mấy ngày nay, giọng nói lạnh lùng nghe không có cảm xúc, ngọn lửa đang bị nghẹn trong lòng của Lâm Như Hứa bỗng chốc bị châm ngòi, hắn bực bội đứng dậy đẩy cái bàn ra, hỏi Hà Tâm Ý, "Rốt cuộc là cậu muốn thế nào!"
Câu nói này không nhỏ, mọi người trong lớp đều nhìn qua bên này.

Hà Tâm Ý biết Lâm Như Hứa nổi giận, nhưng trên mặt y vẫn không để lộ biểu cảm gì, cũng không để ý ánh mắt của mọi người xung quanh, chỉ nói, "Ra đây." Nói xong còn bước ra ngoài trước, đứng bên cửa chờ Lâm Như Hứa.

Lâm Như Hứa không biết Hà Tâm Ý muốn làm gì, nhưng hắn thật sự thấy phiền, quyết định sẽ không so đo với Hà Tâm Ý ban nãy bị vứt lên chín tầng mây, trong đầu toàn là hờ hững của người nọ trong mười mấy ngày qua.

Hắn nhìn lướt qua lớp học, những người còn lại không dám nhìn nữa, mấy hôm trước Lâm Như Hứa mới vừa đánh nhau, rõ ràng lúc này tâm tình còn không tốt, bọn họ cũng không dám gây chuyện, thậm chí nội tâm còn hơi thương cảm cho Hà Tâm Ý.


Tôn Bình Khang có chút lo lắng, nói: "Lâm ca, đừng nóng giận, cũng......!đừng động thủ......"
Động thủ? Lâm Như Hứa liếc trắng mắt, trong lòng thầm nói "Ông đây không đánh bà xã", không kiên nhẫn kéo ghế đi ra ngoài.

Hà Tâm Ý thấy Lâm Như Hứa đi ra thì không giải thích nhiều tiếp tục đi xuống lầu, Lâm Như Hứa đi theo, thời gian tan học nên hơi đông, nhưng Lâm Như Hứa bước đi rất rộng rãi, mọi người xung quanh thấy hắn thì đều nhường đường.

Cho tới khi ra khỏi tòa lớp học, Lâm Như Hứa mới nhịn không được hỏi Hà Tâm Ý đang đi trước mình một bước, "Đi đâu vậy?"
"Phòng y tế." Hà Tâm Ý vẫn không quay đầu lại.

Ba chữ này dường như đánh vỡ bình ngũ vị trong lòng Lâm Như Hứa, làm hắn không thể nói nên lời, cả quãng đường lặng thinh đi theo Hà Tâm Ý tới phòng y tế.

Dưới cái nhìn chăm chú của Hà Tâm Ý, hắn đùa giỡn với bác sĩ, cho tới khi gỡ miếng băng gạc ra mới biết miệng vết thương bị rướm máu, cuối cùng cũng hiểu vì Hà Tâm Ý trông thấy nên mới dẫn hắn tới đây.

Hắn muốn nghiêng đầu nhìn Hà Tâm Ý, muốn hỏi y rốt cuộc trong khoảng thời gian này có ý gì, mà mỗi lần cử động đã bị bác sĩ xoay về, nữ bác sĩ luôn luôn ôn nhu không nhịn được hung dữ, "Đừng nhúc nhích, còn chưa dán xong."
Lâm Như Hứa đang suy nghĩ, cảm giác băng gạc đang quấn quanh đầu mình, lập tức không vui, "Đừng quấn, cứ dán băng gạc cho em là được rồi."
Đương nhiên là bác sĩ không cam lòng rồi, "Dán không tốt, dễ bị lỏng."
Lâm Như Hứa vẫn không vui, dùng sức kéo miếng băng quấn ra, bị quấn thành một vòng như vậy thật sự trông rất ngu.

Hà Tâm Ý như là biết hắn đang suy nghĩ cái gì, ôn hòa nói với bác sĩ, "Cô cứ dán băng gạc cho cậu ta là được rồi, bị quấn thành vòng như vậy cậu ta sẽ không thoải mái, em sẽ trông chừng, nếu rớt ra nữa thì quấn vòng tròn sau."
Bác sĩ nhìn vẻ mặt hòa nhã của Hà Tâm Ý vậy mà lại đồng ý, đưa cho y một cuộn, sau cùng lại chỉnh sửa một chút.

Sau khi băng lại vết thương xong Lâm Như Hứa vẫn ngồi yên một chỗ, nhìn Hà Tâm Ý cầm thuốc và nghe căn dặn của bác sĩ thay hắn, xong rồi mới đến trước mặt hắn nhẹ giọng nói, "Đi thôi."
Lâm Như Hứa lại theo y trở về lớp, cho tới khi nộp bảng kiểm điểm rồi trở về chỗ ngồi, nhìn Hà Tâm Ý cầm giấy nhớ ghi lại số lượng thuốc rồi dán lên hộp đựng, sau đó mới đặt lên bàn hắn, vẻ mặt làm như không có việc gì tiếp tục nghe giảng.

Giấy nhớ màu vàng thật bắt mắt, trên đó còn là chữ viết xinh đẹp của Hà Tâm Ý, là nét chữ mà giáo viên ngữ văn thích nhất, Lâm Như Hứa nhìn tới mất hồn.

Hắn không biết Hà Tâm Ý có ý gì, cũng không biết nên hỏi thế nào, hoặc có thể hắn biết mình có hỏi thì Hà Tâm Ý cũng không trả lời.

Buổi tối về đến nhà, Lâm Như Hứa ăn cơm xong liền về phòng nhốt mình trong đó, căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, mà hắn cũng đã quen với điều này rồi.

Buổi sáng ra khỏi nhà quên kéo rèm cửa, ánh nắng lúc 5, 6 giờ chiều rất mỏng, chỉ để một chút ánh sáng lọt vào.

Lâm Như Hứa nằm trên giường chợt nghĩ đến hình ảnh Hà Tâm Ý đột nhiên chạy ra khỏi nhà mình, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ thật khó tin.

Có phải Tâm Ý cũng thích mình đó chứ?
Càng nghĩ cảm cảm thấy khó tin, rồi lại càng mong chờ hơn.

Tâm Ý sẽ thích con trai?
Nhưng mà lỡ như thì sao?
Đột nhiên bật dậy khỏi giường, đi kéo rèm cửa sổ ra, bỗng nở một nụ cười.

Quan tâm cậu ta có thích hay không làm chi! Dù sao thì tôi thích đó.

Đúng là con trai, thích thì nhích thôi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận