Lúc Lâm Như Hứa vào lớp thì Hà Tâm Ý đã tới rồi, một đám bạn học nữ vây quanh y, nào là đồ ăn vặt nào là bút ký, Hà Tâm Ý đều lễ phép từ chối, khi Lâm Như Hứa đến gần đại đa số liền rời đi, hắn rõ ràng thấy Hà Tâm Ý nhẹ nhàng thở ra.
Trên bàn vẫn còn sót một số thứ không biết ai để lại, Hà Tâm Ý nghĩ nghĩ rồi đặt mấy thứ đó sang một bên, dù sao thì Lâm Như Hứa là giáo thảo lâu năm, trên bàn cũng có đồ ăn vặt không ít, bình thường tính tình hắn đã không tốt rồi, không thu gom mấy cái kia lại mà để hắn phát hiện không chừng lại khó chịu.
Hôm nay có lẽ có cô bạn nào đi theo ba phải, hiện tại không biết là ai cứ nhét hết đống đồ kia cho Tôn Bình Khang, Tôn Bình Khang thấy đồ ăn vặt mắt liền sáng rực, còn rất vui vẻ nữa.
Tôn Bình Khang nghĩ tới mấy cuộc điện thoại và tin nhắn trưa nay thì nói, "Hà Tâm Ý, hai tụi mình kết bạn QQ đi, sau này có chuyện gì cũng dễ liên hệ."
Một câu 'cậu đưa tớ số đi để tớ tự thêm' còn chưa nói đã thấy Hà Tâm Ý lấy điện thoại từ trong túi ra rồi, Tôn Bình Khang trông thấy thì chết lặng, giống như không nghĩ tới Hà Tâm Ý còn chưa xem quy định, vậy mà mang di động đến trường.
Lâm Như Hứa cũng không ngờ tới, trêu chọc một câu, "Không tồi nha cậu bạn nhỏ, còn mang theo di động chứ."
Hà Tâm Ý cất điện thoại, dựa lưng vào ghế và nhìn người nọ, giọng nói có chút đè thấp, "Ai là cậu bạn nhỏ còn chưa biết đâu." Nói xong liền quay mặt sang chỗ khác tiếp tục đọc sách.
Câu nói kia không nặng không nhẹ nhưng nó lại đóng đinh Lâm Như Hứa tại chỗ, vẻ mặt thản nhiên vừa rồi của Hà Tâm Ý mà ánh mắt xa cách, còn có giọng điệu nữa, tất cả làm Lâm Như Hứa không biết phải làm sao, chỉ sợ người này không đơn giản như hắn tưởng tượng.
Hắn đặt cánh tay lên bàn sáp tới Hà Tâm Ý, giọng điệu ngả ngớn, "Bạn ơi, đường nào vậy?"
"Con đường xã hội chủ nghĩa."
Lâm Như Hứa cười, cả người cũng run bần bật, càng cười càng lớn, Hà Tâm Ý thấy hắn sáng lạng như vậy nhịn không được cười theo, hai người giống như có bệnh cứ nhìn đối phương rồi cười, cuối cùng vẫn là Hà Tâm Ý dừng lại trước, y nói, "Sau này còn trông cậy vào Lâm ca che chở cho tôi."
Lâm Như Hứa đột nhiên nhớ tới hai bài post Tôn Bình Khang gửi vào nhóm chat hồi trưa, lấy di động ra xem sơ, vẫn còn muốn cười nữa, sau cùng mang theo đôi mắt tràn đầy ý cười tiến tới trước mặt Hà Tâm Ý nói, "Được, Lâm ca che chở cho cậu."
Lúc Lâm Như Hứa nói thì sáp rất gần, hun nóng đỏ ửng cả bên tai Hà Tâm Ý, Lâm Như Hứa cũng thấy, vệt đỏ này làm lòng hắn có chút mềm mại, khiến hắn một lần nữa cảm nhận được ý tứ của người kia.
Một ngày trôi qua hết sức yên bình, Hà Tâm Ý ngồi nghe giảng, Lâm Như Hứa tự chơi game, tự chơi bóng rổ rồi tự ngủ, hai người không hề xen vào việc của nhau, nói tóm lại Diệp Vệ Quốc khá hài lòng với những tiến triển hiện tại.
Ông mừng vì thái độ không tập trung của Lâm Như Hứa không ảnh hưởng đến Hà Tâm Ý, lại có chút tiếc nuối sự nghiêm túc của Hà Tâm Ý không lay động được Lâm Như Hứa.
Thật ra vị trí ông sắp xếp không phải là không có tư lợi, đối với Lâm Như Hứa ông vẫn mong chờ một ngày nào đó hắn sẽ "lãng tử hồi đầu"*.
*浪子回头: có thể hiểu kẻ phong lưu biết quay đầu là bờ.
Ngày hôm sau Hà Tâm Ý đến lớp khá sớm, vào tiết tự học rồi Lâm Như Hứa còn chưa tới, Triệu Nhất Xuyên và Tôn Bình Khang nói hắn còn ngủ, mà mọi người trong lớp ai cũng quá quen với điều này rồi.
Lâm Như Hứa ngủ đến chín giờ, lúc vào lớp còn cầm theo ly trà sữa, bộ dạng nhìn rất nhàn hạ, Tôn Bình Khang quay đầu lại chào hỏi sau đó nói với Hà Tâm Ý, "Lâm ca của chúng ta ai cũng không sợ, chỉ sợ mỗi ông chủ Diệp, cậu xem tới tiết ngữ văn là cậu ta tới liền."
Nói xong bị người ngồi sau đạp ghế một cái, cả người nghiêng về phía trước, giọng nói lạnh lùng của Lâm Như Hứa vang lên, "Đừng có nói nhảm ở đây, tôi chính là không muốn thấy ổng dong dài."
"Đúng rồi đúng rồi," Tôn Bình Khang đáp lấy lệ.
Lâm Như Hứa không mặc đồng phục, ít nhất là Hà Tâm Ý chưa trông thấy bao giờ.
Hiện tại nhiệt độ ở Minh Thành không cao hơn mười lăm độ mà Lâm Như Hứa lại mặc áo khoác denim, lúc vào lớp học cả người mang theo không khí lạnh làm Hà Tâm Ý nhịn không được rùng mình.
Lâm Như Hứa thấy thế thì hỏi, "Mặc nhiều vậy còn lạnh hả?"
Đúng là y mặc không ít đồ, bên ngoài còn khoác thêm chiếc áo len, "Không sao."
"Có lẽ cậu tới từ phía Nam nên không thể chịu lạnh, may là tụi này ở Trung bộ, mùa đông vẫn chịu được."
Triệu Nhất Xuyên là người đầu tiên bất mãn sau khi nghe thấy câu đó, "Đừng nghe cậu ta nói bừa, mùa đông ở phía Bắc còn dễ chịu hơn so với ở đây."
Hà Tâm Ý ít nhiều gì cũng hiểu được, mùa lạnh ở phía Bắc theo kiểu khô hanh, hơn nữa ở đâu cũng có lò sưởi, còn Trung bộ không giống vậy, vừa lạnh vừa ẩm, chỉ có thể dựa vào khả năng kháng bệnh của bản thân.
Một vài người thản nhiên trò chuyện vài câu rồi bắt đầu tiết học, sau tiết học ngữ văn thì có nhiều bạn rơi vào trạng thái buồn ngủ.
Cái này cũng không thể trách được, dưới áp lực của nhiều môn học, tiết ngữ văn có điều thoải mái hơn một chút, muốn lấy điểm cao cũng không phải khó, tùy tiện học vài bài cũng lấy được điểm trung bình.
Diệp Vệ Quốc thấy bọn họ như vậy thì ra mở cửa sổ, một trận gió thổi vào khiến các bạn học liền than vãn, nhưng cũng thanh tỉnh không ít.
Cô tiếng Anh là một cô gái người miền Nam dịu dàng làm Hà Tâm Ý nhớ đến nơi y ở hồi còn nhỏ, sau đó lại phát hiện ra hình như mình mua nhầm sách mất rồi.
"Sao sách của cậu không giống vậy? Không phải trường học có phát sao?" Ngược lại Lâm Như Hứa cảm thấy rất thú vị, cầm lấy sách lật tới lật lui.
"Nhập học muộn nên trong trường không còn nữa, tôi tự mua bên ngoài."
Hà Tâm Ý vừa dứt lời cuốn sách từ đâu được ném tới trên bàn y, bộ dạng của Lâm Như Hứa kiểu không có gì cả, mở cuốn sách y mua sai ra rồi bắt đầu chơi game, cảm giác người bên cạnh luôn nhìn thì Lâm Như Hứa lên tiếng, "Tôi không cần, cậu muốn mượn xem thì cứ lấy."
Vào tiết học rồi, Hà Tâm Ý đành nói câu "Cám ơn", sách của Lâm Như Hứa rất mới, từ đầu tới cuối không ghi chép gì cả, Hà Tâm Ý cảm thấy không khác gì cuốn sách y mới mua về.
Không biết nghĩ đến điều gì đó Hà Tâm Ý đột nhiên quay đầu nhìn bảng đen phía sau lớp học, trên bảng dán phiếu điểm của học sinh, cách chỗ ngồi của y rất gần nên y có thể xem được, nhìn qua vài lần liền tìm thấy cái tên mình đang tìm.
Lâm Như Hứa, tiếng Anh 136.
Hà Tâm Ý liếc nhìn màn hình lòe loẹt trên bàn của Lâm Như Hứa, đây là thành tích không học tiếng Anh, không có gì lạ khi hắn đứng thứ 35 trong lớp.
Buổi chiều có chút gió, không ít người đều phải khoác thêm áo, Lâm Như Hứa thì không thay đổi chút nào, trông vừa đẹp trai vừa lạnh lùng.
Lúc tan học thì có một bạn học nam dáng người cao ráo rắn rỏi bước lên bục giảng, trong tay còn cầm mấy tấm vé hưng phấn nói về việc đại hội thể dục thể thao đã đến, cả lớp bỗng nhiên reo hò vui mừng, đối với mọi người mà nói làm cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần không ngồi học trên lớp là tốt rồi.
Hà Tâm Ý nhìn ra ngoài cửa sổ, y cảm thấy thời tiết lúc này rất lạnh để diễn ra đại hội thể dục thể thao.
Xem ra người kia là ủy viên thể dục, sau khi phát biểu trên bục giảng xong thì cầm tờ đăng ký đi quanh cả lớp hăng hái thuyết phục mọi người báo danh, người đầu tiên bị nhắm trúng là Hồ Nhạc Văn, ủy viên thể dục vô cùng muốn cậu ta dẫn đầu, vì thế Hồ Nhạc Văn không còn biện pháp nào khác mà ghi danh ở hạng mục nhảy cao và chạy điền kinh 800 mét.
Sau khi dạo quanh lớp một vòng thì cuối cùng dừng lại chỗ của Lâm Như Hứa, người nọ nói với Hà Tâm Ý trước, "Chào bạn, tớ tên là Cao Phi, là ủy viên thể dục của lớp." Giọng nói rất dày, hai người đơn giản chào hỏi xong thì Cao Phi không nhiều lời, đưa tờ đăng ký ra trước mặt, nói với Lâm Như Hứa, "Lâm ca, các bạn xung quanh có thể tự mình điền vào, rất mong là các bạn đăng ký hạng mục."
Lời nói này rất khách sáo, Hà Tâm Ý cũng nhận ra Cao Phi trực tiếp đưa y vào vòng kết nối của Lâm Như Hứa.
Cao Phi để lại phiếu đăng ký rồi rời đi, Lâm Như Hứa nhìn nhìn xong đưa tờ giấy ra phía trước, Triệu Nhất Xuyên nhận lấy rồi hỏi, "Năm nay cậu không ghi danh à?"
Lâm Như Hứa lắc đầu, nói không biết.
"Lâm ca, năm nay cậu ghi danh vài mục đi, năm ngoái lớp tụi mình chỉ thua lớp Mười hai có 5 điểm, thiếu chút nữa là lọt vào top 5 rồi, Cao Phi không nói nhưng trong lòng cậu ta rất mong cậu ghi danh đó."
Thấy Lâm Như Hứa không nói, Tôn Bình Khang tiếp tục, "Cậu có biết sau đại hội thể thao đó người khác nói lớp tụi mình thế nào không, họ nói lớp Một chỉ biết tới học và học, điều này khiến Cao Phi rất giận đó...."
"Cậu tự mà đi đăng ký." Lâm Như Hứa có chút không kiên nhẫn.
Tôn Bình Khang không nói nữa, qua một hồi lại truyền giấy xuống, Hà Tâm Ý thấy Triệu Nhất Xuyên ghi danh mục chạy điền kinh 1500 mét và nhảy xa, y cứ nhìn đến ngẩn người.
"Sao? Cậu có muốn đăng ký không?" Lâm Như Hứa nhìn cậu, "Cậu muốn mục nào tôi viết dùm cho."
Hà Tâm Ý hỏi hắn, "Cậu không đăng ký sao?"
Lâm Như Hứa lại không nói lời nào, Hà Tâm Ý không biết hắn đang đấu tranh cái gì nữa, suy nghĩ một hồi thì học theo người ta gọi Lâm ca, "Lâm ca của tụi mình chân dài như vậy mà không tham gia đại hội thể thao thì chẳng phải là phung phí của trời sao!"
Ý cuối cùng còn cố tình nâng cao giọng, Lâm Như Hứa nghe vậy thì nở nụ cười, Hà Tâm Ý cũng không biết có phải y đang thuyết phục hắn không, dù sao thì cuối cùng Lâm Như Hứa cũng viết tên mình lên giấy cho ba hạng mục, nhảy xa, 100 mét và 200 mét.
Lâm Như Hứa viết xong thì đem tờ giấy qua cho Hà Tâm Ý, "Cậu có biết suy nghĩ đầu tiên khi tôi thấy cậu là gì không?"
"Là gì?"
"Chân cậu cũng rất dài."
Đôi mắt của Lâm Như Hứa tràn đầy ý cười, Hà Tâm Ý đành phải viết tên mình xuống, ba chữ "Hà Tâm Ý" được viết rất ngay ngắn, khác xa với cái tên "Lâm Như Hứa" ngoằn ngoèo phía trên, Hà Tâm Ý nhìn thêm hai lần nữa, cảm thấy tên Lâm Như Hứa nên viết như vậy.
Cuối cùng Hà tâm Ý chọn hạng mục 3000, lớp học không có nhiều người đăng ký, đương nhiên cũng có thể mấy hạng mục kia đều do Cao Phi chọn cho mọi người rồi.
Sau cùng tờ đăng ký do Tôn Bình Khang cầm đưa cho Cao Phi, tầm mắt của Hà Tâm Ý nhìn theo thấy được Cao Phi khi nhận lấy tờ đăng ký thì nở nụ cười, xong còn nhìn Lâm Như Hứa.
Hà Tâm Ý cảm thấy Lâm Như Hứa biết có người đang nhìn hắn nhưng từ đầu tới cuối hắn không thể hiện sắc mặt gì cả, bật di động lên, không hề ngước nhìn về phía bên kia.
Tiết ngữ văn trôi qua không tệ, tùy ý ném một cuốn sách qua, đăng ký tham gia vốn không muốn, hầu hết những điều hắn làm rất đường hoàng, hết thảy kiêu ngạo đều thể hiện trong lời nói, nhưng ngược lại sự ôn nhu lặng lẽ hòa vào nhiệt huyết của tuổi thanh xuân..