Tạ Thanh Nghiên nhớ rõ, lần đầu tiên mình bị manh đến chịu không nổi, chính là lúc cô mặc trang phục hình mèo nói chuyện video với anh, khi đó mình vẫn chưa chân chính rung động với cô, chỉ cảm thấy cô quá manh quá đáng yêu.
Bình thường lúc đùa giỡn cô, cô thường xuyên lộ ra vẻ mặt vừa bất đắc dĩ lại vô cùng đáng thương, đều làm anh liên tưởng đến các loại thú cưng, đó chắc là nguyên nhân khiến anh rung động rồi.
Mà bây giờ, hai người đã thành tình nhân chân chính, cô lại mặc cái này vào, đó chính là ám chỉ tốt nhất.
Thật sự quá đáng yêu!
Lúc đẩy cửa ra đi tới, anh cũng không dám đi quá nhanh, bước chân cũng bước thật nhẹ, sợ mình lỗ mãng, sẽ dọa người này trở về nguyên hình.
Đó là một con mèo lớn màu trắng có thể manh đến mức tâm can của anh đều run rẩy, so với hình tượng thấy trong video lần trước còn muốn đáng yêu hơn!
Từ lúc Tạ Thanh Nghiên vào cửa, Lăng Vi lập tức ngồi quỳ đứng dậy, nhẹ nhàng “Meo” một tiếng, nhìn thấy người đàn ông mặt mày tươi cười bước tới gần, cô biết món quà này của mình thật sự đã làm anh vui vẻ rồi.
Lúc này cô đang mặc một bộ trang phục hình mèo trắng, lỗ tai lông xù, bàn tay bàn chân lông xù, cả người thoạt nhìn như chìm vào trong lông nhung vậy, y như một con thú bông tinh xảo trưng trong tủ kính.
Tạ Thanh Nghiên lại cảm thấy xoang mũi của mình có hơi khô ráo, cái này quá lợi hại rồi, nhiều ngày không gặp mặt, vừa gặp đã thấy hình tượng mèo trắng đầy lông này rồi, đoán chừng chơi cái này cả buổi tối cũng không đủ!
Cô gái này còn không sợ chết bán manh, “Meo ~ thích không?”
Tạ Thanh Nghiên ôm lấy cô, “Cần anh để lại chút máu mũi để chứng minh trình độ yêu thích không?”
Lăng Vi nghe xong anh nói, phụt một tiếng cười ngọt ngào, sau đó lại cực kỳ đáng yêu mà “Meo meo” hai tiếng.
Tạ Thanh Nghiên không thể nhịn được nữa, nhanh chóng lao tới, ôm cô vào trong ngực xoa xoa, “Bảo bối, em thật sự quá đáng yêu rồi!”
“Đương nhiên rồi, meo ~”
Đòi mạng!
Sau khi xong việc (?), hai người nhẹ nhàng thoải mái ngồi ở trên tấm thảm đầu giường để trò chuyện.
“Chuyện lần này vất vả cho anh rồi.
” Lăng Vi tựa đầu vào vai anh, nhỏ giọng nói, cô cảm thấy mình vô cùng may mắn, không chỉ gặp được chuyện kỳ lạ như sống lại, còn gặp được một người đàn ông tốt như vậy nữa.
Tạ Thanh Nghiên hôn lên đỉnh đầu của cô, “Nói ngốc nghếch cái gì đó, so sánh với mẹ anh mà nói, chuyện anh làm cho em còn ít lắm.
”
“Vậy chuyện em làm cho hai người còn ít hơn.
”
“Em không cần làm gì cả, em cứ phụ trách sống vui vẻ là được rồi.
” Tạ Thanh Nghiên ngửa đầu dựa vào thành giường, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt, anh cũng không phải đang dỗ dành cô, mà là thật sự nghĩ như vậy, sự tồn tại của người phụ nữ này chính là ngọn nguồn tạo nên niềm vui cho anh, thỉnh thoảng trêu chọc cô, cũng có thể làm tâm trạng cả ngày của anh vô cùng vui vẻ.
Lăng Vi ngồi thẳng dậy nhìn anh, cảm thấy ba Tạ không nói lời cợt nhả chuyển sang nói lời âu yếm, làm cô có chút không thích ứng, “Anh à, anh sao vậy?”
“Hả?” Anh nhất thời không hiểu ý cô.
“Hôm nay anh lại trở nên thâm tình chân thành.
” Lăng Vi che miệng cười trộm.
“Bởi vì hôm nay anh đã thỏa mong muốn, cho nên tâm trạng tốt!”
Lăng Vi đỏ mặt nhìn anh.
“Xem ra em thích anh diễn vai lão lưu manh hơn rồi? Hay là chúng ta lại thảo luận vấn đề tư thế mới đi?”
“Mau câm miệng đi!”
Quả nhiên, không đứng đắn được ba giây sao??
Cứ không biết xấu hổ như vậy hai ngày, Tạ Thanh Nghiên mới nhớ ra anh là tổng tài bá đạo của một tập đoàn lớn, anh còn phải đi làm, lúc này mới không tình nguyện buông tha cô.
“Ông xã phải ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, bảo bối không tới tiễn sao?” Bởi vì hai ngày nay thể xác và tinh thần đều được thỏa mãn tối đa, ba Tạ trông có vẻ sảng khoái thoải mái, cực kỳ có tinh thần.
Mà Lăng Vi lại mang vẻ mặt buồn bã ỉu xìu, giống như đã bị con yêu quái nào đó hút khô tinh khí vậy, rũ mí mắt xuống, bưng ly sữa bò lên chậm rãi uống.
Nghe anh nói như vậy, mới lê dép lê tiễn anh ra ngoài cửa, sau đó mệt mỏi đuối sức nói: “Ông xã cố lên, em sẽ ở nhà ngoan ngoãn chờ anh.
”
Nghe giọng điệu rất không tình nguyện.
Mà ông chủ Tạ làm như được phủ một lớp da thật dày, cảm thấy bà xã ỉu xìu như vậy cũng vô cùng đáng yêu, cực kỳ đáng yêu, ôm cô dỗ dành nói: “Bảo bối thật ngoan, tới hôn tạm biệt đi.
”
Hồn phách của Lăng Vi lập tức trở về vị trí cũ, đề phòng nhìn anh, “Vừa rồi ở phòng bếp không phải đã hôn tạm biệt rồi sao?” Vừa hôn còn vừa dùng tay ăn đậu hũ của cô.
“Bảo bối, vừa rồi là hôn buổi sáng.
” Ba Tạ kiên nhẫn nhịn giải thích.
“Hôn buổi sáng không phải đã hôn khi rời giường rồi sao?” Lăng Vi chưa từ bỏ ý định muốn tiếp tục biện giải.
“Đó là nụ hôn khi vừa kết thúc vận động ở trên giường.
”.