Khoét Vách Trèo Tường Leo Giường đẽo Em

Trước lời đáp trả của Ngư Tranh, Miểu Trạch khẽ nhướng hai hàng chân mày nể phục. Nhưng Lê Lan thì ngược lại, thái độ có phần đắc ý vừa rồi của cô ta sớm đã bị chuyển sang bực tức.

Dù hiện tại Ngư Tranh có dễ gần hơn trước, điều đó không đồng nghĩa với việc cô sẽ để người khác lên mặt với mình. Huống chi có kẻ dám ngang nhiên công kích, cô cũng phải khiêm tốn nhắc khéo vài câu.

Khác với Lê Lan không biết điều luôn thích làm mọi thứ theo ý mình, khi bị đích thân “bạn gái tin đồn” của Tiêu Cảnh Vũ lên tiếng ám chỉ, còn anh nửa chữ cũng chẳng hó hé khiến Túc Mạch xấu hổ đến mức không dám ngẩng mặt.

Thâm tâm Túc Mạch không chịu được nữa, nhanh chóng đứng dậy tìm cớ rời khỏi, kéo theo Lê Lan cũng phải ôm cục tức bỏ đi.

Khi trên bàn chỉ còn lại Tiêu Cảnh Vũ và Miểu Trạch, lúc này Ngư Tranh mới để lộ biểu cảm không hài lòng. Tuy nhiên, cô sẽ không ở chỗ đông người “vạch áo cho người xem lưng”.

Riêng Tiêu Cảnh Vũ từ đầu đến cuối dù muốn hay không muốn thì trong mắt Ngư Tranh, anh đã sớm mang trọng tội.

Buổi chiều qua ba giờ, học sinh trong phòng thi của Tiêu Cảnh Vũ hoàn thành bài trước thời gian quy định nên được cho ra về sớm. Phía phòng thi của Ngư Tranh ở dãy hành lang đối diện vẫn êm đềm, chưa có ai nộp bài bước ra.

Hiếm khi được tan trường sớm, nam sinh kéo nhau đi chơi game, nữ sinh rủ nhau đi ăn uống, tâm thế ai nấy giữa kỳ thi vẫn vô cùng thảnh thơi. Bởi đối với cuộc thi kiểm tra năng lực đầu năm, dường như vẫn chưa đủ để làm khó được học sinh.

Lúc Tiêu Cảnh Vũ ra khỏi cửa lớp thì bầu trời bên ngoài từ khi nào đã chuyển sang màu xám, gió lớn gió nhỏ thi nhau lùa qua những tán cây to đầy mạnh mẽ, dũng mãnh mang đến dự báo một cơn mưa lớn.

Trước bầu không khí hơi se lạnh vì gió, Tiêu Cảnh Vũ đứng gác hai tay lên thành lan can, ánh mắt dõi qua phòng thi của Ngư Tranh phía bên kia. Những lọn tóc dài trên đỉnh đầu của anh cùng cổ áo sơ mi trắng bay phấp phới, chốc lát nơi đầu mũi bỗng ngửi thấy hương nước hoa nữ.

Tiêu Cảnh Vũ theo phản xạ xoay đầu nhìn qua hướng mùi hương phát ra, trên đoạn hành lang vắng lặng, người không nói không rằng xuất hiện bên cạnh anh lại là Túc Mạch.

Quả thật ban đầu Tiêu Cảnh Vũ không hề để tâm đến sự tồn tại của Túc Mạch, nhưng đã nhiều lần cô nàng này đến cạnh vào lúc anh không chú ý, giờ đây muốn anh thừa nhận chỉ là trùng hợp hoặc tình cờ căn bản là không thể.

Tiêu Cảnh Vũ không đánh giá ngoại hình của mình cao, anh cũng không đánh giá năng lực học tập của mình tốt, càng không động chạm hay gây sự thù hằn với Túc Mạch. Và hơn hết, Tiêu Cảnh Vũ chưa từng kết bạn với Túc Mạch, thế nên anh không cách nào hiểu được hành động kỳ lạ của cô gái này.

Thấy cô nàng, Tiêu Cảnh Vũ chỉ liếc mắt một cái, không cần biết sự tình đã nhanh chóng chặn trước: “Miểu Trạch có việc về trước rồi.”

“Mình không tìm cậu ấy.” Lời nói nhẹ nhàng của Túc Mạch khẽ cất lên, nghe được giọng nói mất kiên nhẫn vừa rồi của Tiêu Cảnh Vũ, cô nàng cũng không vòng vo mà nói thẳng: “Mình chỉ muốn nói xin lỗi, vì đã khiến cậu và Ngư Tranh không thoải mái bởi những tin đồn vừa qua. Nếu cần giải thích, mình sẽ đích thân nói chuyện với cậu ấy.”

Chỉ có một vấn đề bị Túc Mạch nhai đi nhai lại bằng những câu xin lỗi, Tiêu Cảnh Vũ dù cố giữ thái độ lịch sự nhưng biểu cảm cùng tông giọng cũng đã bị xen lẫn sự khó chịu: “Tôi và cậu vốn chẳng có gì để cậu phải xin lỗi hết lần này đến lần khác. Những gì cậu làm vừa qua mới là điều khiến chúng tôi không thoải mái.”

Sau khi nghe Tiêu Cảnh Vũ nói ra những lời này, trong ánh mắt Túc Mạch lộ rõ sự hụt hẫng, nhưng cũng nhờ sự thẳng thắn và phũ phàng này, Túc Mạch cũng đủ động lực buông bỏ thứ tình cảm không bao giờ có sự hồi đáp.

Ngay từ đầu cô nàng đã biết trước được kết quả, chỉ là khi trước mắt có một tia hy vọng nhỏ sẽ chẳng một ai muốn bỏ lỡ.

Cũng giống như Tiêu Cảnh Vũ, thời gian đầu ngoài việc chôn giấu cảm xúc dành cho Ngư Tranh, anh chưa từng tham lam đuổi theo những thứ không thuộc về mình. Nhưng rồi khi cô đặt chân đến ranh giới thuộc về thế giới của riêng anh, anh lại sẵn sàng xóa bỏ đường ranh giới ấy để cô tự do bước vào.

Chỉ tiếc rằng, Tiêu Cảnh Vũ và Ngư Tranh là tự nguyện hướng về nhau, còn Túc Mạch nhiều nhất chỉ là kẻ qua đường chứng kiến tình cảm của cả hai hình thành.

Túc Mạch cũng hiểu rõ, bản thân cô nàng không phải là đối thủ xứng tầm của Ngư Tranh. Và cho dù có dùng thủ đoạn để giành chiến thắng, Túc Mạch vĩnh viễn cũng không có được tình cảm thật lòng của Tiêu Cảnh Vũ.

Ba chữ “Mình thích cậu” muốn nói, giờ đây đã tự động chuyển sang “Chúc cậu mãi hạnh phúc”.

“Mình hiểu rồi.” Đáp lại Tiêu Cảnh Vũ, Túc Mạch gượng cười gật gù trong vô thức, sợ rằng tiếp tục làm phiền đến anh, nói xong cô nàng liền nhanh chóng xoay người rời đi.

Dõi theo bóng lưng lủi thủi của Túc Mạch trên hành lang, Tiêu Cảnh Vũ hoàn toàn không lay động, anh cũng không có nhu cầu tìm hiểu tâm tư của cô nàng. Thay vào vào đó, Tiêu Cảnh Vũ chỉ mong Túc Mạch thật sự hiểu và giữ khoảng cách, để anh có thể chấm dứt những ngày tháng bị Ngư Tranh giận dỗi vì ghen tuông.

Mãi chìm đắm trong suy nghĩ, lúc Tiêu Cảnh Vũ quay đầu lại nhìn thẳng về trước thì cùng lúc bắt gặp Ngư Tranh đứng ở hành lang đối diện nhìn qua. Cô khoanh hai tay trước ngực với biểu tình tràn ngập sự khiêu chiến, riêng cặp mắt dành cho anh cũng đầy sắc bén.

Đầu óc Tiêu Cảnh Vũ hứng một trận choáng váng, biết chắc chắn Ngư Tranh tiếp tục hiểu lầm anh và Túc Mạch, nếu nhảy lầu ngay bây giờ để chứng minh trong sạch sợ rằng cô cũng không chịu tin.

Ở phía bên kia Ngư Tranh vừa xoay người cất bước, ở phía bên đây Tiêu Cảnh Vũ cũng vội vàng đuổi theo song song.

Chạm mặt trực tiếp ở hành lang chung nơi dẫn xuống lầu, Ngư Tranh không dừng bước mà ngó lơ Tiêu Cảnh Vũ. Cô đi thẳng một mạch xuống cầu thang, mặc cho anh đi cạnh sốt sắng giải thích không ngừng nghỉ.

Càng không ngờ rằng Tiêu Cảnh Vũ càng giải thích, Ngư Tranh lại càng tỏ ra thờ ơ không quan tâm. Không phải cô cố chấp nghi ngờ anh, nhưng mỗi lần không có mặt cô, cô nữ sinh mà anh luôn miệng khẳng định không thích không thân kia luôn kè kè như hình với bóng.

Vậy nên, Tiêu Cảnh Vũ càng cố biện minh, hoài nghi trong lòng Ngư Tranh sẽ chỉ càng tăng thêm.

Mãi cho tới khi ra khỏi cổng trường, lúc này cô mới hờ hững nhìn sang anh, buông lời châm biếm: “Tôi luôn nhớ rất rõ cậu có bạn tốt, không cần mỗi lần gặp tôi đều khoe nhiệt tình quá mức thế này.”

Bao lời Tiêu Cảnh Vũ nói suốt dọc đường đi từ nãy đến giờ trong phút chốc đều trở nên vô nghĩa. Anh bất lực thở dài, không thể nghiêm chính minh oan cho bản thân, anh chỉ đành chơi chiêu lật ngược tình thế.

“Tôi đã nói rồi, tôi với cô bạn đó chẳng thân chẳng thiết, là vì bức hình lần trước bị đồn lung tung nên cô ta mới theo tôi để xin lỗi. Nếu như cậu vẫn không tin mà nghi ngờ, tôi cũng sẽ không giữ phép tắc nữa, tôi buộc phải dỗ cậu theo cách của tôi thôi.”

Đến trước xe ô tô của nhà đang mở sẵn cửa ghế sau, Ngư Tranh chưa vội ngồi vào mà quay ngoắc nhìn Tiêu Cảnh Vũ, thản nhiên lên mặt: “Cậu dám thì là...”

Chụt!

Ngư Tranh chưa kịp nói hết câu, một thứ gì đó đã lướt nhanh qua trước mặt khiến cô kinh ngạc tròn mắt. Thậm chí, gò má bên phải của cô vẫn còn tồn động lại cảm giác “va chạm” mềm mại.

Đáng nói, tài xế riêng đang đứng phía bên kia xe nhìn qua cũng há hốc, phản ứng chẳng khác gì những vị phụ huynh khi thấy con cái mình bị ức hiếp.

Ruột gan trong người Ngư Tranh trở nên sôi sục, từ đầu đến chân như có luồng điện chạy qua khiến lông tơ trên da cô dựng đứng. Mọi thứ xảy ra quá bất ngờ và gấp rút khiến cho tâm trí của Ngư Tranh vẫn chưa kịp định hình, hậu quả dẫn đến việc biến cô thành bộ dạng thất thần ngơ ngác.

Mấy phút trôi qua, Ngư Tranh mới dần dần lấy lại tỉnh táo ngẩng đầu nhìn lên, đôi môi run rẩy của cô chỉ vừa mấp máy muốn xác nhận thì Tiêu Cảnh Vũ lần nữa khom lưng, đặt lên gò má bên trái của cô một nụ hôn với tốc độ như tua chậm.

Nhận thức rõ những gì đang diễn ra, Ngư Tranh sững sờ bất động, máu huyết dưới da đua nhau chạy rần rần gây ngứa nóng. Mà trên gò má cô, cảm giác hơi lành lạnh, xen lẫn chút ấm áp dễ chịu vẫn còn vương lại, làm gương mặt lạnh lùng của cô chớp mắt đã đỏ ửng vì ngại.

Trong lúc Ngư Tranh đang bị hàng loạt cảm xúc hỗn loạn nhấn chìm, Tiêu Cảnh Vũ chẳng chút lo sợ còn cong môi mỉm cười, nửa thật nửa đùa tuyên bố: “Nếu tình cảm của tôi dành cho cậu thay đổi, tôi sẽ tự giác kiểm điểm và cút khỏi mắt cậu. Nhưng nếu cậu nghi ngờ tình cảm của tôi, tôi sẽ dùng cách của mình để giải quyết.”

Nói rồi Tiêu Cảnh Vũ chuyển người chui vào xe trước, lúc ngồi vào trong xong, anh chợt đưa đầu ra ngoài nhìn Ngư Tranh vẫn đang đứng yên tại chỗ, buồn cười nhắc: “Tôi đương nhiên không dám đắc tội với cậu, nhưng cậu dám thách, tôi sẽ dám làm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui