Từ nhà Ngư Tranh trở về, ngay khi đến đầu ngõ hẻm vào nhà, Tiêu Cảnh Vũ đã nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đỗ sát lề đường. Khu anh ở vốn dành cho dân lao động nghèo, thế nên việc xe sang xuất hiện tại đây là vô cùng hiếm.
Tuy nhiên Tiêu Cảnh Vũ cũng không mấy để tâm, anh lái xe máy của mình lướt qua để vào hẻm. Không ngờ, ngay khi xe của Tiêu Cảnh Vũ vừa chạy qua, cửa ghế sau của xe hơi cũng đồng thời bật mở.
Tiêu Cảnh Vũ vừa bẻ tay lái vào hẻm, từ phía sau lưng lại vọng đến tiếng gọi của một người phụ nữ trung niên: "Cảnh Vũ!"
Theo phản xạ tự nhiên, sau tiếng gọi tên khiến Tiêu Cảnh Vũ khựng xe lại, anh vẫn ngồi trên xe nhưng đầu lại quay về phía sau kiểm tra.
Từ chỗ xe hơi bước tới chỗ anh là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, mái tóc uốn xoăn tạo kiểu kỳ công, trên tay bà ta còn cầm theo một chiếc túi bằng da hàng hiệu.
Thoáng nhìn sơ ngỡ là xa lạ, nhưng thực ra mối quan hệ giữa cả hai lại “thân thuộc” hơn ai hết. Trong khi Tiêu Cảnh Vũ tỏ rõ thái độ chán ghét, người phụ nữ kia lại điềm tĩnh nở nụ cười trìu mến: “Cảnh Vũ à, lâu rồi không gặp. Mẹ vừa về nước đã vội đến tìm con ngay.”
Đáp lại sự trông mong của người đối diện, Tiêu Cảnh Vũ chỉ hững hờ đáp: “Nhưng tôi thì không muốn gặp bà.”
Vừa dứt lời, Tiêu Cảnh Vũ đã vặn tay ga phóng vào hẻm, không chừa một giây một phút nào nữa cho người phụ nữ gọi là mẹ kia nói thêm.
Trong suốt những năm qua, Tiêu Cảnh Vũ sống không cha không mẹ cũng không thành vấn đề. Nhưng anh rất ghét cách họ bỏ rơi anh chạy theo hạnh phúc riêng, sau đó lại quay về bày tỏ hối hận rồi xem như chẳng có gì.
Họ đã chọn con đường riêng của họ, Tiêu Cảnh Vũ cũng có con đường riêng của anh.
Sang hôm sau, mẹ Tiêu Cảnh Vũ vẫn ghé đến vài lần nhưng không gặp. Từ sáng sớm anh đã sang nhà Ngư Tranh, không ở cùng cô cũng ra bến cảng phụ việc giúp ông Ngư.
Ở trường học đã cho học sinh nghỉ Tết, nhưng ở nhà công việc vào cuối năm của ông bà Ngư cũng rất dồn dập do người tiêu dùng mua sắm nhiều. Thế nên nếu Ngư Tranh bận giúp bà Ngư ở cửa hàng thời trang tại trung tâm thương mại, thì Tiêu Cảnh Vũ cũng phải đến giúp ông Ngư kiểm kê hàng hóa.
Mặc dù là bị kéo đi làm việc vào ngày nghỉ, Tiêu Cảnh Vũ cũng không cảm thấy phiền hà. Bởi đừng nói là ông bà Ngư có quyết định bắt rể, mà sự nghiệp của ông Ngư sau này cũng sẽ giao lại cho con rể đảm nhận.
Thật sự ban đầu Tiêu Cảnh Vũ không muốn bị mang danh đào mỏ, càng không muốn tiêu tiền của Ngư Tranh. Nhưng từng sự kiện lần lượt xảy tới ngoài dự định, vô tình khiến anh từ khi nào đã tự nguyện trở thành chuột sa hũ nếp.
Nếu giờ đây Tiêu Cảnh Vũ không nhận lấy những điều kiện tốt từ Ngư Tranh và ông bà Ngư cho, thì cũng chẳng khác gì anh đang gián tiếp tuyên bố rằng Ngư Tranh trong đời anh chỉ là tạm bợ, vậy nên anh không muốn dính dáng với cô lâu dài.
Còn nếu Tiêu Cảnh Vũ chịu nhận, thì ơn tình lớn lao kia không thể nào phũ bỏ, chỉ có thể bám theo trả cho hết.
Ở bến cảng, Tiêu Cảnh Vũ chịu trách nhiệm kiểm tra hàng hoá nhập cảnh thay vì trở về công việc bốc vác như trước, đây hoàn toàn là ý của ông Ngư.
Tiêu Cảnh Vũ hiện tại không giống như trước kia, anh bây giờ là bạn trai Ngư Tranh, là người cô xem trọng và có công khiến cô vui vẻ. Chính vì điều này, ông Ngư không thể đối đãi tệ bạc với anh.
Hơn nữa, quần áo Tiêu Cảnh Vũ đang mặc trên người là do bà Ngư tự thiết kế tự may, nếu để anh dùng thành quả mà bà Ngư trân trọng để khuân vác làm bẩn, người đầu tiên bị bà hỏi tội chắc chắn là ông Ngư.
Một lý do thiết thực hơn là ông Ngư muốn cho Tiêu Cảnh Vũ dần tiếp xúc với vị trí của ông đang làm, đợi sau này anh vào nhà họ Ngư làm rể, ông có thể nhường việc cho anh để về hưu.
Làm việc từ sáng sớm đến tối muộn mới trở về nhà, nếu là mọi khi có lẽ ông Ngư đã để Tiêu Cảnh Vũ về thẳng nhà anh, tránh đi đường khuya nguy hiểm. Nhưng ngày mai là sinh nhật Ngư Tranh, chưa kể ngày hôm nay cả hai chỉ mới gặp nhau vào buổi sáng, ông Ngư cũng không đành lòng chia cắt đôi tình nhân trẻ.
Trước đây cũng vì công việc bận rộn mà ông bà Ngư bỏ bê con gái, giờ đây miễn có thể bù đắp làm cho Ngư Tranh vui, ông bà sẽ không bỏ qua cơ hội.
Về phía Tiêu Cảnh Vũ, thật lòng anh cũng không muốn về nhà mình, đơn giản là vì anh không muốn gặp lại mẹ.
Lúc Tiêu Cảnh Vũ cùng ông Ngư về đến nhà đã gần mười một giờ đêm, từ dưới sân nhìn lên cửa sổ phòng Ngư Tranh đã tối đèn.
Riêng bên trong phòng khách sáng đèn, bà Ngư vẫn còn ngồi tính toán sổ sách. Do ông Ngư đi trước Tiêu Cảnh Vũ một đoạn, vậy nên bà Ngư vừa thấy ông bước vào cửa đã lên tiếng nói thẳng: “Lúc chiều cha gọi muốn mai đưa Ngư Tranh cùng ra ngoài ăn cơm, nghe giọng có vẻ đã làm lành mối quan hệ với ông ngoại Tấn Hào rồi.”
Ngay khi bà Ngư vừa nói xong, bóng dáng của Tiêu Cảnh Vũ bỗng xuất hiện phía sau lưng ông Ngư. Bà Ngư lúc này có hơi giật mình, trước khi hỏi thăm còn vội xem lại đồng hồ.
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
“Muộn rồi sao con không về?”
Không đợi Tiêu Cảnh Vũ trả lời, ông Ngư vừa ngồi xuống ghế đơn đầu bàn, vừa cất tiếng nói: “Sáng mai để Ngư Tranh ở nhà, em nói với cha rằng chúng ta đang bận, nhờ ông ấy buổi sáng qua đón con bé đi mua quà cho nó.”
Trước lời đề nghị của ông Ngư, cả Tiêu Cảnh Vũ lẫn bà Ngư đều khó hiểu ra mặt.
Thế nhưng ông Ngư không giải thích gì thêm, ông đứng dậy ngoắc tay Tiêu Cảnh Vũ thúc giục: “Đi dọn phòng ngủ, sáng mai còn phải đi làm.”