Khoét Vách Trèo Tường Leo Giường đẽo Em

Nghe xong câu trả lời, Ngư Tranh khó tin vội quay người ra phía sau kiểm tra. Ngay khi nhận ra người nằm bên cạnh thật sự là Tiêu Cảnh Vũ, cô lập tức ôm lấy mặt anh lắc mạnh xác nhận.

“A a!” Mặt mũi Tiêu Cảnh Vũ bị Ngư Tranh ép đến móp méo, anh khó khăn mở mắt, bất lực thốt lên: “Anh không thích kiểu nựng này đâu!”

Ngư Tranh buồn cười dừng tay, nhưng vẫn không quên đánh nhẹ vào vai anh oán trách: “Anh về khi nào? Sao không nói cho em biết?”

Tiêu Cảnh Vũ vòng tay ôm chầm Ngư Tranh, sau khi ra sức ôm hôn khắp khuôn mặt của cô một hồi, anh mới lên tiếng trả lời: “Mang thai chưa đủ cực hay sao còn muốn lo cho anh?”

Ngư Tranh bĩu môi không cam tâm, bởi dù có mang thai cực khổ thì những chuyện liên quan đến Tiêu Cảnh Vũ cô đều muốn biết. Huống chi anh chưa từng nói sẽ về nước lại đột ngột quay trở về không báo trước, dĩ nhiên sẽ khiến cô càng lo lắng thêm.

Ôm ấp thủ thỉ đến khi trời sáng hẳn, Tiêu Cảnh Vũ đỡ Ngư Tranh ngồi dậy rồi rời giường trước, chuẩn bị đi pha nước ấm cho cô tắm rửa. Lúc anh kéo rèm cửa đón ánh nắng ban mai, khung cảnh có chút hỗn loạn trong phòng phút chốc hiện ra trước mắt cô.

Những thùng cacton lớn chất chồng lên nhau ở trước phòng quần áo, trên bàn học và ghế cũng chất túi và ba lô lớn nhỏ. Ngư Tranh nhất thời ngẩn người nhìn những thứ Tiêu Cảnh Vũ mang về, trong lòng cô hiện tại không khỏi hoài nghi, bởi lần trước anh về cũng không mang nhiều đồ thế này.

Đợi Tiêu Cảnh Vũ từ nhà tắm bước ra, Ngư Tranh hướng mắt về phía anh, thận trọng dò hỏi: “Anh… mang nhiều đồ về vậy?”

Tiêu Cảnh Vũ không vội đáp, anh cởi trần đi đến dùng kẹp bới tóc lên cho Ngư Tranh, sau đó mới chậm rãi giải thích: “Anh thu xếp mọi việc xong rồi, từ giờ sẽ không để em một mình nữa.”

Ngư Tranh ngạc nhiên tròn mắt nhìn Tiêu Cảnh Vũ, bao nhiêu cảm xúc kìm nén bỗng cuộn trào giữa lồng ngực. Hoá ra, lý do khiến anh luôn bận rộn là vì để có thể mau chóng trở về bên cạnh cô, vậy mà Ngư Tranh lại nảy sinh nghi ngờ anh thay lòng đổi dạ.

Thành thật để nói, cả Ngư Tranh lẫn Tiêu Cảnh Vũ đều còn quá trẻ để quyết định cho những kế hoạch lớn lao. Nhưng thời gian và xã hội đã mài dũa biến anh từ kẻ tự ti trở thành người luôn tự tin với mọi dự tính.

Không có gia đình trọn vẹn chở che, phải tự thân ra đời từ sớm, cay đắng ngọt bùi của cuộc đời Tiêu Cảnh Vũ cũng đã được nếm trải, vậy nên thứ anh khao khát có nhất chính là gia đình thuộc về riêng mình, đây là điều Ngư Tranh hoàn toàn có thể hiểu.

“Anh… vì em sao?”

Nghe câu hỏi vô hồn của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ bỗng cười khẩy một cái, anh vừa giơ tay lau giọt nước mắt chảy trên gò má cô, vừa đanh đá hỏi lại: “Anh vì vợ người khác, em có vui không?”

Bị Ngư Tranh “lườm yêu”, Tiêu Cảnh Vũ bật cười ôm cô đứng dậy cùng đi vào nhà tắm.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Tiêu Cảnh Vũ nhận lại nhiệm vụ từ bà Ngư đưa Ngư Tranh đi khám thai định kỳ, sẵn tiện mang theo giấy tờ để ghé trường làm thủ tục bảo lưu năm tư cho cô.

Khi bước xuống bếp, Ngư Tranh nhìn thấy những hộp sữa cho mẹ bầu và sữa cho trẻ sơ sinh được chất gọn ở trong tủ, qua nhãn hiệu cô có thể chắc chắn không phải loại vẫn hay uống, khả năng cao là sữa Tiêu Cảnh Vũ mang từ Mỹ về.

Trên bàn ăn sáng, Tiêu Cảnh Vũ không thoát khỏi sự truy hỏi của ông bà Ngư về dự định tương lai. Nhưng đáp lại, phong thái của anh vô cùng tự tin, hỏi đến đâu liền có thể trả lời mạch lạc đến đó.

Tiêu Cảnh Vũ đã xin về nước thực tập, các môn chính cũng đã hoàn thành xong, những môn phụ còn lại sẽ học online từ xa.

Thêm nữa, số tiền Tiêu Cảnh Vũ đi làm thêm suốt mấy năm qua đều tích góp cần kiệm, về khoản chi phí lo cho con chào đời có thể nằm trong tầm kiểm soát.

Cực khổ và khát khao hạnh phúc thật sự đã giúp Tiêu Cảnh Vũ trưởng thành lên rất nhiều. Một thanh niên hai mươi hai tuổi, trong khi người khác vẫn còn ở độ tuổi ham chơi khám phá thế giới thì anh đã bắt đầu xây dựng gia đình.

Thế nên ngay từ ban đầu, Ngư Tranh chọn Tiêu Cảnh Vũ để gửi gắm tương lai là một điều chính xác.

Đến tám giờ, Ngư Tranh cùng Tiêu Cảnh Vũ đến phòng khám trong bệnh viện, vị bác sĩ theo dõi sức khỏe thai kỳ cho cô từ đầu vừa thấy anh đã lập tức phán đoán được là ai.

Từ lúc Tiêu Cảnh Vũ đưa Ngư Tranh vào cửa cho tới khi anh đỡ cô nằm lên giường khám, vị bác sĩ trung niên ngoài bốn mươi này vẫn luôn dõi mắt theo quan sát. Khi chuẩn bị kiểm tra cho Ngư Tranh, ông ấy cười cười dò hỏi: “Rể Stanford của ông Tần đây sao?”

“Dạ phải.” Ngư Tranh mở lời đáp, sau đó nhìn qua Tiêu Cảnh Vũ đứng cạnh giường giải thích: “Ông ngoại nói đó.”

Tiêu Cảnh Vũ chỉ cười không nói, dẫu sao Ngư Tranh là thiên kim cành vàng lá ngọc, ông ngoại cô dĩ nhiên không thể để người khác bàn tán những điều không hay, mà thứ duy nhất anh có thể khiến ông thừa nhận chính là cái danh sinh viên Stanford.

Trong quá trình thăm khám, bác sĩ hỏi vài câu cơ bản về tình trạng thông thường của thai kỳ, lúc được hỏi về tần suất em bé đạp, Ngư Tranh thận trọng đáp: “Em bé đạp nhiều vào ban đêm, ban ngày thì rất ít, riêng tối qua hình như không đạp, lúc sáng thì mới đạp lại.”

Ngư Tranh vừa nói xong, Tiêu Cảnh Vũ đã nhanh chóng chen lời vào: “Nửa đêm qua vẫn có nhưng chỉ đạp nhẹ, vỗ một chút thì em bé không nghịch nữa.”

“Em bé ở tháng thứ bảy đã cảm nhận được tác động từ bên ngoài, cũng sẽ dần phân biệt được giọng nói của cha mẹ. Cả hai cố gắng trò chuyện tương tác với con vào ban ngày, thay đổi giờ giấc cho em bé cũng sẽ đỡ cực cho mẹ.”

Bác sĩ dặn dò những điều cần lưu ý, tiếp đó ghi chú những chất cần bổ sung cho cơ thể mẹ bầu ở giai đoạn tam cá nguyệt thứ ba.

Phía bên giường khám, Tiêu Cảnh Vũ vừa chăm chú lắng nghe, vừa dùng khăn giấy lau đi lớp gel siêu âm trên bụng Ngư Tranh rồi kéo vạt áo xuống cho cô. Xong xuôi, cả hai thu xếp để ghé sang trường của Ngư Tranh làm thủ tục bảo lưu năm cuối.

Giải quyết hoàn tất mọi việc cũng đã tốn hết nửa ngày, sau khi rời trường cả hai đến trung tâm thương mại tìm bà Ngư đi ăn trưa, sẵn tiện đầu giờ chiều sẽ mua sắm quần áo cho em bé.

Trên đường lên cửa hàng của bà Ngư, một bên vai Tiêu Cảnh Vũ đeo túi đựng những đồ dùng cần thiết cho Ngư Tranh, một tay choàng ôm vai cô bước đi.

Cả hai đi đến đâu, hễ có người quen liền đưa mắt nhìn theo không rời. Lúc bước vào thang máy, thoát khỏi ánh mắt dòm ngó của nhiều người, Ngư Tranh mới có thể thả lỏng không cần tỏ ra lạnh lùng nữa.

Trước đây Ngư Tranh có thai nhưng không có chồng bên cạnh, thêm chuyện thân phận cao sang, có gia đình bề thế lại không có nổi một lễ công bố tử tế, dĩ nhiên khó tránh lời đàm tiếu.

Vào thang máy không người, Ngư Tranh đứng dựa vào góc, Tiêu Cảnh Vũ đứng đối diện chống một tay lên thanh ngang trên vách, một tay phụ ôm đỡ bụng cô để giảm sức nặng.

Tiêu Cảnh Vũ cúi đầu nhìn gương mặt có phần kém sắc của Ngư Tranh, anh vén tóc mai của cô ra sau tai, nhẹ nhàng hỏi: “Em mệt nhiều không?”

Nghe hỏi, Ngư Tranh chỉ im lặng lắc đầu, bỗng nhiên Tiêu Cảnh Vũ nâng mặt cô lên, hôn từ trán xuống gò má rồi lại qua môi.

Khi nụ hôn của Tiêu Cảnh Vũ kết thúc, tâm trạng vui vẻ của Ngư Tranh cũng dần khôi phục lại. Cô buồn cười ngước mắt nhìn anh, tốt bụng nhắc nhở: “Ở đây có camera đó.”

Tiêu Cảnh Vũ vẫn thản nhiên như không, còn nửa thật nửa đùa phản hồi: “Em đừng lo, tội quấy rối vợ mình nơi công cộng cũng không nặng lắm đâu. Lúc ra toà em cứ khai tự nguyện, cùng lắm anh chỉ bị phán phải chịu quản thúc của vợ.”

Càng ngày cái gì Tiêu Cảnh Vũ cũng dám nói, Ngư Tranh ngày xưa vốn mạnh miệng thì giờ đây cũng phải bất lực trước anh. Nói chính xác hơn, từ lúc cô mang thai dường như anh đã trở được mình chiếm lấy kèo trên.

Bắt gặp nụ cười có phần “ghét bỏ” của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ cười gian thành tiếng, tay vô thức xoa xoa bụng cô nịnh bợ.

Cảm giác em bé trong bụng chuyển động sau khi Tiêu Cảnh Vũ vuốt ve, chốc lát Ngư Tranh sực nhớ ra chuyện quan trọng liên quan đến con, cô liền vội hỏi: “Anh nghĩ tên cho con chưa?”

“Chẳng phải có sẵn rồi sao?”

Nghe Tiêu Cảnh Vũ hỏi ngược lại, Ngư Tranh ngớ người khó hiểu, từ lúc cô mang thai anh chưa từng bàn tới, căn bản không thể nào có sẵn.

Không để Ngư Tranh thắc mắc quá lâu, Tiêu Cảnh Vũ chuyển tầm mắt từ bụng cô lên đối mặt nhau, anh khẽ từ tốn nhắc: “Ngư Vũ, Tiêu Tần Ngư Vũ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui