Đến giữa tháng mười một, chỉ sau sinh nhật Tiêu Cảnh Vũ hơn một tháng, Tiêu Tần Ngư Vũ chính thức chào đời. Theo đúng như kinh nghiệm dự đoán của bà ngoại Ngư Tranh và bà Ngư, cả nhà đón thêm thành viên mới là một cậu nhóc.
Sự ra đời của Tiêu Tần Ngư Vũ như một sợi dây kết nối gia đình bốn thế hệ, không còn máu mủ hay người ngoài, tất cả đều đã trở thành một gia đình có sự liên kết chặt chẽ với nhau.
Tuy rằng Tiêu Cảnh Vũ có xuất thân không bằng người ông ngoại Ngư Tranh đã chọn, nhưng qua mức độ “biết điều” và khả năng tạo ra một cậu nhóc, thiện cảm của ông dành cho anh cũng tăng lên vài phần.
Trước đó khi về nước không lâu, Tiêu Cảnh Vũ đã bắt đầu vào một công ty lớn thực tập, thời gian làm việc giờ hành chính không quá bận rộn, nhưng để không gián đoạn anh chỉ có thể vừa đi thực tập tháng cuối, vừa học online từ xa và vừa chăm vợ cùng con mới chào đời.
Bản thân Tiêu Cảnh Vũ vốn đã vất vả, thêm Ngư Tranh lại vụng về phải dựa dẫm vào anh, thế nhưng anh chưa từng tỏ ra mệt mỏi hay than phiền nửa lời. Ngoài giờ đi làm trên công ty phải nhờ ông bà ngoại Ngư Tranh chăm hộ vợ con giúp, còn lại thời gian ở nhà anh đều tự tay làm hết mọi việc.
Bởi vì ngay từ đầu đưa đến quyết định cho hiện tại, Tiêu Cảnh Vũ đã sẵn sàng gánh vác trách nhiệm thuộc về mình.
May mắn Ngư Vũ ngoan ngoãn ít khóc, lúc ở cùng Tiêu Cảnh Vũ như biết cha cực khổ mà rất hiếm khi náo loạn. Nhưng dường như không chỉ mỗi cậu nhóc, mà ngay cả ông bà Ngư lẫn ông bà ngoại Ngư Tranh đều nhận ra, anh vì gia đình nhỏ của mình đã phải cố gắng đến mức nào.
Thậm chí nhiều lúc ngẫm nghĩ lại, ông ngoại Ngư Tranh còn thấy có lỗi với Tiêu Cảnh Vũ, bởi đứa cháu gái tưởng chừng có thể làm ông tự hào thì lại “tệ” đến mức không còn chỗ chê.
Đúc kết lại, dù Tiêu Cảnh Vũ vào nhà Ngư Tranh có đào mỏ hay không cũng không còn quan trọng, quan trọng lúc làm lễ gả cô đi, ông bà cha mẹ của cô phải tìm cách bù đắp cho anh, nếu không sợ rằng đời người còn lại họ sẽ phải sống trong áy náy.
Sau ba tháng thực tập ở công ty lớn, Tiêu Cảnh Vũ từ chối lời mời trở thành nhân viên chính thức, thay vào đó anh giữ lời hứa đến công ty của ông Ngư làm việc.
Cuối tháng mười hai, Ngư Vũ cũng đã được hơn một tháng tuổi, trước đó đầy tháng từ Trần Tấn Hào đến Miểu Trạch và Hòa Trúc đều tặng vàng, nhưng vì còn quá nhỏ nên cậu nhóc vẫn chưa thể đeo. Tr𝓊𝑦ện ha𝑦? Tìm nga𝑦 𝙩rang chính ﹏ TrùmTr𝓊𝑦ện.𝗏n ﹏
Buổi tối ngày thứ sáu, qua đến bảy giờ Tiêu Cảnh Vũ đi làm về, cửa vừa mở còn chưa thấy hình thì tiếng đã vang vọng: “Ngư Vũ à!”
Cậu nhóc đang bú sữa mẹ, mắt cũng đã lim dim buồn ngủ, nhưng ngay khi vừa nghe tiếng Tiêu Cảnh Vũ gọi, hai mắt Ngư Vũ lập tức mở to, con ngươi nhanh chóng chuyển động, tay chân cậu nhóc cũng động đậy như muốn tìm kiếm.
Sau khi cất ba lô lên bàn, Tiêu Cảnh Vũ đi thẳng đến đầu giường nơi Ngư Tranh đang ngồi tựa lưng. Anh khẽ vươn tay ôm gáy Ngư Tranh hôn lên trán cô, tiếp đó mới cúi đầu nhìn Ngư Vũ vẫn đang háu sữa giơ tay giơ chân chào đón anh.
Tiêu Cảnh Vũ nắm lấy cổ tay bé xíu đang giơ lên, lắc nhẹ bàn tay được đeo bao tay tròn ủm của cậu nhóc, anh ngọt ngào dặn: “Đợi cha tắm rồi bế.”
Nói rồi Tiêu Cảnh Vũ chạm đầu mũi vào cánh tay Ngư Vũ, trước khi đứng thẳng người dậy, anh còn nhanh nhẹn xoay đầu hôn chốc lên bầu ngực của Ngư Tranh đang cho cậu nhóc uống sữa.
Đối với hành động biến thái của Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh đã sớm quen, ban đầu cô còn hơi kỳ thị nhưng giờ đây chỉ cảm thấy buồn cười.
Có điều, Ngư Tranh vẫn chưa quen với việc bản thân bị ra rìa, ngày trước câu cửa miệng của anh luôn là “Tranh à”, bây giờ thì luôn luôn là “Ngư Vũ à”.
Một lúc sau Tiêu Cảnh Vũ tắm xong thì cũng vừa lúc Ngư Vũ no sữa, anh thay Ngư Tranh bế cậu nhóc vỗ lưng ợ hơi.
Nhìn thấy cảnh cha con ôm ấp hoà thuận, Ngư Tranh vô thức mỉm cười dõi mắt theo. Mặc dù làm cha làm mẹ khi còn trẻ, hơn nữa dù không có kinh nghiệm, nhưng Tiêu Cảnh Vũ đã hoàn thành tốt nghĩa vụ của một người chồng và một người cha.
Hạnh phúc, thật sự rất đơn giản, chính là yêu đúng người, lấy đúng chồng.
Sửa lại áo chỉnh tề, Ngư Tranh từ tốn bước xuống giường, đến gần chỗ Tiêu Cảnh Vũ đang bế con trên vai, cô liền ôm chầm lấy anh từ phía sau, lên tiếng hỏi: “Lát nữa anh có giờ học phải không? Anh muốn ăn gì để em nấu?”
Vừa nghe Ngư Tranh nhắc đến chữ “nấu” thì Tiêu Cảnh Vũ đã giật thót mình, không để cô mang tội ngộ sát chồng, anh không kịp nghĩ ngợi phải vội từ chối: “Còn đồ ăn cứ hâm lại cho anh được rồi, tranh thủ ngủ sớm cho khỏe, đừng thức đợi anh.”
Ngư Tranh không phát giác được vấn đề xuất phát từ chính mình, nghe Tiêu Cảnh Vũ căn dặn cô cũng chỉ thành thật gật đầu.
Đến gần chín giờ tối, trong lúc Tiêu Cảnh Vũ dỗ con ngủ, Ngư Tranh xuống bếp hâm đồ ăn cho anh vừa ăn khuya vừa chuẩn bị học online.
Sát bên giường lớn kê thêm một giường em bé có ba thành ngăn lại, Tiêu Cảnh Vũ dỗ con ngủ xong nhẹ nhàng đặt lên giường riêng, sau đó anh lấy chăn mỏng đắp lên cho con rồi mới rời giường.
Hoàn thành nhiệm vụ mang đồ ăn tối cho Tiêu Cảnh Vũ xong, Ngư Tranh không làm phiền anh học nên cũng trở về giường ngủ với con.
Không rõ thời gian trôi qua bao lâu, đến hơn nửa đêm Ngư Tranh theo thói quen tỉnh giấc để kiểm tra Ngư Vũ, nhưng lúc cô nhìn qua giường nhỏ sát bên đã không thấy con đâu.
Ngư Tranh loay hoay ngồi dậy, từ xa đã thấy Tiêu Cảnh Vũ vẫn đang đeo một bên tai nghe ngồi trước máy tính học online, nhưng trong tay anh vừa ôm Ngư Vũ vừa đút sữa bình cho con.
Thỉnh thoảng Tiêu Cảnh Vũ quá chăm chú vào màn hình máy tính, Ngư Vũ sẽ huơ tay giơ chân tự chơi một mình. Đến khi lấp được cơn đói, cậu nhóc cũng sẽ tự giác ngủ thiếp đi lại.
Lúc Ngư Tranh vừa định xuống giường bế Ngư Vũ, Tiêu Cảnh Vũ đã tháo tai nghe, tắt máy tính rồi đứng dậy.
Quay qua thấy Ngư Tranh đang ngồi trên giường, Tiêu Cảnh Vũ đến đặt con lên giường nhỏ, tiếp đó bỗng quay qua bế Ngư Tranh “vứt” ra phía bên kia giường để anh nằm chính giữa.
Ngay khi vừa nằm xuống, Tiêu Cảnh Vũ hất cao chăn lên đắp, cùng lúc anh xoay người ôm lấy Ngư Tranh, phút chốc đã ném con trai ra sau lưng.
Bên dưới chăn, bàn tay của Tiêu Cảnh Vũ trượt từ lưng xuống mông Ngư Tranh, phía trên anh lại cưỡng hôn mặt và cổ cô, hại cho Ngư Tranh dù nhột nhưng không dám cười vì sợ đánh thức con trai vừa mới ngủ.
Đùa giỡn một hồi Tiêu Cảnh Vũ mới chịu để yên, tuy nhiên anh vẫn chưa dừng lại mà gác chân lên chân Ngư Tranh, chợt hỏi: “Chăm con mệt không?”
Ngư Tranh nằm trong lòng Tiêu Cảnh Vũ, thành thật đáp: “Ông bà ngoại giành chăm hết rồi, em đâu có chăm mà mệt.”
Trên môi Tiêu Cảnh Vũ bất giác hiện lên một nụ cười bất lực, cằm anh chạm vào đỉnh đầu Ngư Tranh, nhẹ nhàng thỏ thẻ: “Em tập chăm con đi cho quen.”
“Sao đột nhiên lại muốn em tập chăm con?”
Trước câu hỏi dò xét của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ im lặng vài giây, khẽ thấp giọng tiết lộ: “Anh nghĩ xong tên cho em bé thứ hai rồi.”
Ngư Tranh: “…”