Khói Bếp Ven Hồ

"Phụ thân, tại sao người còn muốn đi ra ngoài làm việc? Con có thể nuôi sống người." Một tay thiếu niên áo đỏ treo vợt trúc ở góc tường, đi tới trong sân, căm giận nói.

"Phức Nhi." Trịnh Phu Tử thở dài, "Con còn nhỏ tuổi đã phải gánh vác cái nhà này, đều là lỗi của phụ thân, phụ thân chỉ muốn chia sẻ cho con một chút. Hơn nữa, ta chỉ là đi ra ngoài dạy một tiểu công tử đọc chút sách."

"Tiểu công tử? Mới vừa rồi kia là ai?"

"Đại thiếu Mai gia, ta cho rằng con sẽ biết."

"Không biết, ngược lại thật ra con từng gặp Mai Nhị thiếu ở Túy Tuyết câu lan. Đúng rồi, phụ thân, những công tử kia rất thích hương phấn hoa mẫu đơn của con mới điều ra. Hôm nay, con cầm không ít tiền khen thưởng, ngày mai chúng ta đi cắt vài xấp vải bố làm bộ quần áo mới cho người nhé."

Trịnh Phu Tử đi lên trước nhận lấy nong trúc trong tay hắn, cùng nhau đảo cánh hoa khô bên trong, "Giữ đi, cũng bắt đầu để dành, sau này cũng nên đặt mua đồ cưới cho con."

"Cần đồ cưới gì, con mới sẽ không lập gia đình."

"Thật ư?"

"Đương nhiên là thật." Hắn cầm từng cánh hoa tới dưới mũi, "Con muốn thử một chút hương hoa mẫu đơn phối với mùi vị lá phong."

"Điều này có thể được không?"

"Thử một chút. Phụ thân, tại sao Mai đại thiếu muốn người đi dạy người đọc sách? Chẳng lẽ công tử Mai gia còn cần người dạy đọc sách sao?"

"Không phải công tử Mai gia, người kia hẳn là người yêu của Tam Thiếu."

Hắn phát ra tiếng giễu cợt nhàn nhạt, "Vậy không dám chắc là những công tử thế gia kia, làm sao còn dùng tới phụ thân người đi dạy?"

"Công tử thế gia?" Trịnh Phu Tử cười nói, "Ngược lại nhìn cũng không giống, chỉ là đứa bé kia trái lại rất được người khác ưa thích, khó trách Tam Thiếu chung tình như thế."

"Chung tình? Có thể bao lâu, những tiểu thư thế gia kia, người nào không phải có mới nới cũ, thay đổi thất thường?" Dưới tay hắn vừa dùng lực, mấy cánh hoa bị nghiền nát, Trịnh Phu Tử than thở, "Phức Nhi, con vẫn chưa quên được. Thế gian này, dù sao vẫn có nữ tử chung tình."

"Con không tin. Phụ thân, con đi mài phấn hoa."

***


Lâm Xước thu dọn đồ đạc của mình ở trong viện hạ nhân, đi theo sau lưng Tần Mặc, đi tới Ngũ Thụy viện. "Quản gia..."

"Ngươi theo Tam Thiếu gọi ta Mặc thúc là được rồi."

"Mặc thúc, tại sao ta muốn ở chung một chỗ với A Sóc, thì ta phải làm người khác?"

Tần Mặc sửng sốt một chút, không biết trả lời hắn như thế nào, đột nhiên nghe được giữa không trung truyền đến mấy tiếng kêu, hắn than vãn dài, "Quên nói, hai con chim này, ta tạm thời không bắt chúng nó, có điều ngươi tuyệt đối đừng để chúng nó xuất hiện ở Mai gia nữa, hơn nữa, đừng để cho người biết là ngươi nuôi."

"Tại sao?"

"Không có nhiều tại sao như vậy, làm theo là được rồi."

"Vì..." Hắn im bặt tiếng, nhìn Tiểu Xác và Tiểu Quy vòng mấy vòng ở trên không, thấy hắn không có phản ứng, song song bay xa. Hắn đột nhiên rất muốn về nhà, có thể đút bọn nó ăn cá, có thể đùa giỡn với bọn nó, có thể thấy A Sóc muốn đánh bọn nó rồi lại không bắt được, nàng sẽ đến cù hắn ngứa, nói tiểu bại hoại lại giúp chúng nó không giúp ta.

Tần Mặc không chú ý tới hắn đang suy nghĩ tâm sự, bản thân tự lẩm bẩm ở nơi đó, "Nói thật, kể từ con chó nhỏ kia của Tam Thiếu chết về sau thì trong nhà chưa từng nuôi vật sống nữa."

"Chó nhỏ? Có phải gọi Tiểu Quai hay không?"

"Ngươi cũng biết. Đúng vậy, khi đó gia chủ và chính quân đều qua đời không bao lâu, Tam Thiếu rầu rĩ không vui cả ngày, ta bèn bắt con chó nhỏ chơi cùng nàng." Hắn thở dài, "Đáng tiếc, lão chủ tử nói Tam Thiếu mê muội mất cả ý chí, lại bảo người ta cứng rắn đè con chó nhỏ kia chết đuối ở trong chum nước."

"A."

"Đại thiếu và nhị thiếu cũng không có thiên phú khắc gỗ, Tam Thiếu lại không chịu để tâm, cũng khó trách lão chủ tử sẽ nóng lòng như vậy."

"Chết đuối rồi." Hắn còn đang suy nghĩ con chó nhỏ kia.

"Sau khi vứt bỏ thứ kia, tuy Tam Thiếu bắt đầu chăm chỉ học khắc gỗ nhưng mà giữa lão chủ tử luôn có ngăn cách, kết xuống khúc mắc. Cộng thêm, khi đó đại thiếu còn chưa quản lý việc nhà, lão chủ tử thường xuyên dẫn Tam Thiếu ra ngoài xã giao, ta biết là nàng rất chán ghét những chuyện này."

"Đáng thương A Sóc." Hắn cúi đầu, tự mình lầm bầm lầu bầu ở nơi đó.

"Đến đây, ngươi xem, nơi này chính là Tùng uyển." Tần Mặc dẫn theo hắn đi vào, "Đối diện chính là Trúc uyển, ngươi có thể ra vào từ cửa sau, cách Hạm Đạm viện cũng không xa."

"Hạm Đạm viện là nơi nào?"


"Viện của Tam Thiếu, ngươi đừng nói cho ta là ngươi không biết?"

"Thì ra là hai chữ kia đọc là Hạm Đạm."

Tần Mặc không nhịn được lắc đầu, lúc này sơ ý một chút sẽ lộ khuyết điểm, hắn thật sự không cảm thấy có thể lừa gạt được lão chủ tử.

Lâm Xước vác bọc quần áo của mình đi vào, gian phòng nơi này không thể so sánh nổi với viện người làm, hắn đứng ở trước giường nhìn một hồi, cảm giác thiếu gì đó, suy nghĩ một lát, lấy chó nhỏ bằng tơ lụa trong bao quần áo ra đặt ở đầu giường, hộp gỗ đặt ở trên tủ nhỏ, tự mình nghiêng đầu nhìn một hồi, như vậy thì tốt hơn nhiều.

***

Lúc Mai Sóc chạy về đến nhà, sắc trời đã đen thùi, Hạm Đạm viện vốn là một viện lớn nhất Mai gia, nửa mặt rộng mở cập hồ, ba tỷ muội họ vẫn ở lại đây, chỉ là Mai Kỳ thường trực tiếp qua đêm ở Quỳnh Ba lâu. Nàng đi tới thư phòng, bên trong đã trống rỗng không có người ở, lúc lại đến Ngũ Thụy viện, quả nhiên thấy ánh nến màu quất sáng lên trong phòng ngủ Tùng uyển.

Đẩy cửa đi vào thì gặp được Lâm Xước nằm nhoài ở trước bàn, sa mỏng đậy bên dưới là bữa tối chưa có động tới, tiểu ngu đần này lại thật sự vẫn đang chờ nàng.

Nàng nhẹ tiếng đi tới trước người hắn, Lâm Xước giương mắt thấy nàng, mắt buồn ngủ mông lung kéo lên một nụ cười ngây thơ,  Mai Sóc vuốt mặt của hắn, "Thức ăn đã lạnh rồi, ta tìm người hâm lại." Vốn là sợ hắn không quen, đặc biệt không phái tiểu thị tới đây, bây giờ nhìn lại, có phải nên bảo Mặc thúc tìm hai người tới đây hay không.

"Không cần làm phiền, lạnh cũng ăn ngon." Hắn kéo tay của nàng, Mai Sóc ôm eo hắn, bản thân ngồi xuống ở chỗ vốn là chỗ ngồi của hắn, thu xếp xong hắn ở trên đùi mình, "Thật lâu không ôm ngươi ăn cơm."

Lâm Xước hít mũi một cái, "Sao có mùi rượu?"

"Ta uống rượu." 

"Không phải, món ăn có mùi rượu."

"Là tuý kê." Nàng gắp một đũa thịt gà lóc xương nhét vào trong miệng hắn, "Nếm thử một chút."

"A Sóc."

"Hả?"

"Tại sao ta muốn cùng với ngươi, sẽ phải làm người khác?" Hắn miệt mài nghĩ tới vấn đề này, Mai Sóc để đũa xuống, "Ngươi làm người khác chỉ là vì để cho nãi nãi có thể tiếp nhận ngươi."


"Tại sao bà lại không tiếp nhận ta?"

"Bởi vì, bà ấy là người rất quan tâm xuất thân."

"Ồ." Hắn rủ thấp xuống hàng mi nét mày Mai Sóc chỉ chỉ bờ môi của hắn, "Thế nào?"

"Ta không thích làm người khác."

"Ngươi không phải là người khác, ngươi là Tiểu Xước Nhi thiên hạ vô song độc nhất vô nhị của ta."

"A Sóc, ngươi nhớ Tiểu Quai không?"

"Tiểu Quai không phải ở chỗ này sao?" Một tay nàng nắm cằm của hắn, lại gắp một đũa món ăn nhét vào trong miệng. Lâm Xước nói hàm hồ không rõ, "Ta là nói Tiểu Quai, Tiểu Quai của ngươi trước kia."

Mai Sóc buông cằm của hắn ra, bao lại tay nhỏ bé của hắn, "Ta đã từng chỉ dám núp ở một bên, nhìn họ bị phá huỷ vật ta yêu quý. Lần này, ta tuyệt đối sẽ không buông tay nữa."

Lâm Xước không hiểu nhìn nàng, nàng cúi đầu, trán chống lên trán của hắn, nhìn vào trong mắt của hắn, "Tiểu Xước Nhi, muốn về nhà không?"

"Muốn." Hắn vội vàng nói.

"Sắp rồi, ta sẽ dẫn ngươi về nhà."

***

"Ngươi chắc chắn là canh giờ này? Chúng ta đã đợi hơn nửa ngày."

"Có thể nán lại trên đường."

Mai Triều ngáp một cái, một tay chống ở vai Mai Sóc, "Ôi, gà gáy đã bò dậy, ngay cả một giấc yên ổn cũng không ngủ được. Chức Nhi à, ta thật là nhớ ngươi."

"Chức Nhi, không phải là Cẩm Nhi?"

"Cẩm nhi gì?"

"Tối hôm qua, ngươi uống rượu say, liên tục gọi Cẩm Nhi."

"Đùa gì thế, làm sao ta lại gọi công tử nhõng nhẽo đó, cả ngày chỉ biết cho ta thêm phiền."

"Lão Nhị, thừa nhận đi, người ngươi thích tuyệt đối là nam nhân."


"Ta... "  Mai Triều mới vừa mở miệng nói xong một chữ,  thì thấy cách đó không xa một cỗ kiệu tám người vào tới cửa thành, phía sau một cỗ kiệu nhỏ bốn người, tiểu thị đi theo bên cạnh cỗ kiệu, mỗi người còn có bốn gã hộ vệ, phía sau còn đi theo mấy nữ tử trang phục tôi tớ.

Cỗ kiệu này dừng ở cách đó không xa trước người hai người, Mai Sóc đi lên trước với Mai Kỳ một trái một phải vén màn kiệu lên, "Nãi nãi."

Bên trong kiệu âm u rọi vào ánh sáng, một đôi mắt linh lợi quắc thước lướt qua hai người, đôi môi điển hình thuộc về Mai gia mấp máy, "Muốn để hai người bận rộn các ngươi tự mình đến đón, ta thật đúng là là vinh hạnh."

"Nãi nãi, xem ngài nói gì vậy, ngài lặn lội đường xa, tôn nữ không thể đi theo hai bên, vậy ra khỏi thành tới đón tiếp dĩ nhiên là nghĩa bất dung từ (không thể thoái thác)." Mai Triều chân chó muốn đỡ bà xuống, Mai An không nhìn nàng nữa, "Miễn, ta sợ một hồi lại ngã xuống như chó gặm bùn, ta vẫn là để cho người ta khiêng về tương đối an toàn."

"Lão Tam."

"Nãi nãi."

"Trình công tử đang ở phía sau, ngươi cùng đi với hắn trở về được rồi."

Mai Sóc lắc đầu liên tục, "Nãi nãi, ta đương nhiên phải theo xung quanh ngài, hộ tống ngài trở về phủ, tại sao có thể đi dạo phố." Nàng nháy mắt với Mai Triều, thả mành trướng xuống, cất cao giọng nói, "Khởi kiệu."

Hai cỗ kiệu vào thành, Mai Sóc và Mai Triều cùng đi sau cùng, "Làm thế nào bây giờ?"

"Cái gì làm thế nào?"

"Trình Lăng."

"Nhức đầu không phải là lão đại ư, ngươi lo lắng cái gì?"

"Cũng phải, dù sao cũng chỉ là lão thái bà đơn phương, ăn thua gì đến ta."

Mai Triều không có ý tốt cười nói, "Lần này lão đại lại có tội chịu." Đảo mắt thấy Mai Sóc vào thành chuyển sang một con phố khác, "Ngươi đi đâu vậy? Về nhà đi bên này."

"Ta muốn đi mua hộp hương phấn."

"Mua hương phấn làm gì?"

"Ngươi suy nghĩ một chút những công tử trong thành kia, người nào không cần hương phấn hay sao? Trẻ hơn nữa cũng sẽ bôi lên một chút, lão thái bà lỗ mũi linh như vậy, ta phải chuẩn bị một hộp cho Tiểu Xước Nhi."

"Nói rất dễ nghe, không phải là muốn mua để dụ dỗ hắn."

"Tùy ngươi nói thế nào, đi theo ta đi, mới có thể kịp trở về trước khi bà về đến nhà."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận