Khói Bụi Hầm Tử Diệp


Sáng nay chủ nhiệm Lý đến đây kiểm tra phòng, sau khi kết thúc ông đã gọi Kiểm Diệc đến văn phòng.

Chủ nhiệm Lý ngâm một bình Long Tỉnh*, rót một ly cho Kiểm Diệc "Bằng bác sĩ và chứng chỉ đào tạo của cậu ở Mỹ, viện trưởng đã đích thân chạy mấy chuyến đến Sở Y Tế, đã làm hết cho cậu, thứ này lấy về đây còn có thể tiếp tục dùng."
*Trà Long Tỉnh: Loại chè xanh ở vùng Long Tỉnh, Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.

Kiểm Diệc bưng tách trà trắng sứ, nói: "Nhờ chủ nhiệm chuyển lời cảm ơn đến viện trưởng Cố thay cháu, hai ngày nữa, Kiểm mỗ nhất định tới cửa bái phỏng."
Chủ nhiệm Lý cười xua xua tay "Cậu này, cứ ở đây làm việc cho tốt, viện trưởng rất coi trọng cậu, viện trưởng chúng tôi rất quý trọng người có tài năng, còn việc đăng ký hồ sơ bằng cấp bác sĩ của cậu, cậu về nước cuối năm, nên bỏ lỡ thời gian đăng ký, chờ sang năm đi, luyện nhiều thêm một năm cũng cũng có chỗ tốt, tuổi trẻ còn rất dài, còn có cơ hội."
Kiểm Diệc nhấp một ngụm trà nói: "Chuyện này không vội."
Chủ nhiệm Lý hết sức kinh ngạc, cười hỏi: "Chuyện này không vội, vậy có chuyện gì mới được coi là vội?"
Kiểm Diệc nhéo thành ly, mím miệng im lặng một lúc, mỉm cười, không nói gì.

Sáng nay Nghê Tử kiểm tra phòng bệnh xong, ngồi trong văn phòng xem bệnh án, suốt quá trình đều ngáp một cái, uống cà phê cũng vô dụng, mức độ nghiêm trọng đến mức vừa "Ngáp" xong liền sinh ra cảm xúc muốn ngáp tiếp.

Kiểm Diệc vừa bước vào đã thấy khóe mắt cô phiếm hồng, khóe mắt ngậm nước mắt, chớp chớp liên tục, đáy mắt còn nổi lên quầng thâm, vừa thấy liền biết chuyện gì đang xảy ra.

Anh ném nửa nắm Long Tỉnh vào trong ly, đầu tiên đổ một ít nước lạnh, sau đó cho thêm ít nước nóng.

Pha Long Tỉnh còn có chút đặc biệt, không thể pha trực tiếp với nước sôi mà phải dùng nước ấm 85 ° để pha, còn phải đợi cảnh lá trà chậm rãi lắng đọng lại...!Cho nên Long Tỉnh rơi vào trong tay anh, xem như bị huỷ hoại.

Mà nghe nói Long Tỉnh là không cần phải rửa, Kiểm Diệc cũng chưa nghiên cứu chuyện này, nhưng vì vấn đề vệ sinh, anh vẫn rửa lại lần nữa.

Kiểm Diệc đặt trà đã pha lên bàn của Nghê Tử, thuận tay lấy đi ly cà phê trên tay cô.

Nghê Tử xem bệnh án đến hồn nhiên quên mình, lúc anh đi vào cũng không chú ý đến, ly trà vẫn đang bốc khói cô đã vội vàng duỗi tay cầm đi, Kiểm Diệc sợ cô bị nóng, đem cái ly dời đi một ít, cô với không tới cho nên đưa mắt nhìn qua, đảo mắt liền thấy anh.

Lại còn thấy anh cầm ly cà phê của cô trên tay...!
Nghê Tử cảm giác không thể hiểu được, gần nhất cũng chưa cho anh sắc mặt tốt, cho nên trước mắt cô cũng có chút tức giận mà nhìn anh.

Kiểm Diệc không nói nên lời muốn bật cười, đem tách trà đẩy qua "Uống trà tốt cho sức khỏe hơn cà phê."
Nghê Tử liếc mắt nhìn, không cảm kích.

Gần đây Kiểm Diệc luôn chịu mắt lạnh của cô, anh đã tự mình điều chỉnh bản thân để có sức chịu đựng thích hợp, da mặt cũng trở nên dày hơn, anh dựa vào bàn làm việc của cô không chịu đi, cầm cà phê của cô trong tay, chưa có sự đồng ý mà uống một ngụm.

Tư thế chấp mê bất ngộ này như muốn phát triển tình yêu văn phòng đáng xấu hổ, Nghê Tử xem đến gần như muốn bị rối loạn nội tiết...!
Anh bỗng nhiên nói: "Hôm nay tiểu Từ đến đây."
Nghê Tử có chút phân thần, không nhận ra lời nói trước mặt, không biết nên đáp lại cái gì, chỉ nói: "Em ấy không nói với tôi chuyện này."
"Tối nay cùng nhau ăn cơm" Kiểm Diệc chậm rãi đẩy tách trà về phía cô "Đây là ý của tiểu Từ."
"Hôm khác tôi sẽ..."
"Uống trà đi" Anh bỗng nhiên mở miệng ngắt lời cô "Trà chỗ chủ nhiệm Lý."
"Hôm khác tôi sẽ cùng em ấy ăn một bữa khác." Cô kiên trì nói cho hết lời, sau đó bưng trà lên uống một hớp, vừa mới nuốt xuống liền nhíu mày, lá trà quá nhiều, ngâm quá lâu, lúc uống vào miệng liền cảm thấy đắng.

Qủa thật sảng khoái thần tỉnh.

Kiểm Diệc nhìn đôi lông mày đang cau lại của cô, vụng trộm cười một cái, nói: "Tự em gọi điện thoại nói với em ấy đi."
"...!"
Không biết có phải do anh cấm dục nhiều năm hay không, khi thấy đôi môi cô bị nước trà xâm nhuận,lớp nước đó khiến anh nảy sinh ý muốn hôn sạch sẽ.

Ngón tay thon dài của Kiểm Diệc cọ xát mạnh vào thành bàn...!
Bỗng nhiên, cửa văn phòng mở ra.

Bác sĩ Đồng bước vào, nhìn thấy Kiểm Diệc đang đứng trước bàn làm việc của Nghê Tử, bầu không khí còn có chút quái dị, nhất thời sửng sốt một chút.

Kiểm Diệc không chút hoang mang mà nhìn qua, đứng đắn cười một chút, nói: "Bác sĩ Đồng vất vả rồi."
"Không vất vả không vất vả" Bác sĩ Đồng vừa cười vừa ôm chặt trái tim nhỏ bé của mình: "Đừng cười với tôi như vậy, làm nhân tâm bối tội, tôi đã có chồng...!Bác sĩ Kiểm nếu cậu đến đây sớm hơn hai năm thì..."
Kiểm Diệc: "...!"
"Đúng rồi, phòng cấp cứu hôm nay giống như đi chợ vậy." Bác sĩ Đồng sau một buổi sáng bận rộn, đi tới cầm ly nước.

"Sao vậy?" Nghê Tử hỏi.

"Không biết hôm nay có làm sao, bệnh nhân đưa đến cấp cứu cứ như được mùa vậy" Bác sĩ Đồng nói xong kinh giác lời này nói không ổn, vỗ vỗ miệng, tiếp tục nói: "Tóm lại là bận gấp mấy lần bình thường, hôm nay có một bệnh nhân bị tai nạn xe, chụp phim chẩn đoán chẩn đoán là gãy xương chày và xương mác, tuy nhiên hôm nay có quá nhiều bệnh nhân được đưa đi cấp cứu, phòng phẫu thuật đều đã hết, cho nên trước tiên cố định gãy xương tạm thời cho anh ta, sắp xếp thời gian phẫu thuật sau, nhưng người nhà không hài lòng, đòi mổ ngay, bác sĩ Triệu đã giải thích với người nhà nhiều lần là sẽ không có vấn đề gì, nhưng người nhà bệnh nhân đó không nghe, nói muốn báo cáo bệnh viện chúng ta lên tỉnh, lúc ấy rất rầm rộ, nhưng em lại không thấy được."
"Sau đó xảy ra chuyện gì?" Nghê Tử không cẩn thận ôm ly trà uống thêm một ngụm, miệng bị rát, lập tức cau mày, rát đến tưởng muốn đem đầu lưỡi nhổ ra.

"Suýt nữa thì chạy đến chỗ chủ nhiệm khoa cấp cứu, sau đó con gái bệnh nhân đến, tương đối hiểu chuyện, giúp đỡ khuyên hai câu mới xong việc." Bác sĩ Đồng nói xong miệng khô lưỡi khô, ngồi trở lại bàn làm việc, nghỉ ngơi.

Buổi chiều Nghê Tử cũng bận rộn cũng ở khoa cấp cứu một hồi, mãi cho đến khi trời tối, tình thế rốt cuộc mới nguôi ngoai.

...!
Hà Mục Dương hôm nay nghỉ phép, khoảng thời gian trước anh ta cũng bận đến đầu óc choáng váng, bàn bạc với khách hàng, sửa lại bản thảo, cả tháng nay không được nghỉ ngơi ngày nào, nên hôm nay anh ta mở miệng xin nghỉ, ông chủ xua tay, hào phóng thả người.

Sáu giờ chiều, Kiểm Từ đi ra khỏi cửa, thấy Hà Mục Dương thân hình cao thẳng xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào lan can, bộ dáng lười biếng, cô nàng dùng hết sức chạy tới chỗ anh ta, vươn tay đến trước mắt búng tay một cái.

Hà Mục Dương tỉnh táo lại, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, đang nhếch lông mày cười híp mắt với mình, anh ta lập tức tâm hoa nộ phóng*: "Ai da! Lại dây, ôm anh Mục Dương một cái."
*Tâm hoa nộ phóng: sung sướng, hớn hở.

Kiểm Từ lui về phía sau hai bước, có chút chán ghét không muốn ôm.

Hà Mục Dương giữ nguyên động tác mở rộng hai tay mấy giây, nói: "Sao lại không ôm? Trước kia em ngủ gục trên vai anh còn chảy cả nước miếng, chuyện này em còn nhớ không? Lúc đó anh cũng không ghét bỏ em, hiện tại trưởng thành lại ghét bỏ ngược lại anh, cánh cứng rồi à? Khiến em trở nên lợi hại! Anh vốn đem lòng hướng về trăng sáng, nhưng trăng sáng lại soi bóng xuống mương..."
Kiểm Từ không chịu nổi anh ta lải nhải, miễn cưỡng mà cọ qua, ôm một chút.

Hà Mục Dương cười sờ sờ đầu cô nàng "Đi, đưa em đi ăn."
Kiểm Từ trơ mặt cười nói: "Ăn thịt nướng được không?"
"Đừng nói là thịt nướng" Hà Mục Dương vỗ vỗ đầu cô nàng "Nướng ngôi sao nướng ánh trăng anh đều nướng cho em."
"Haizzz ——" Kiểm Từ bĩu môi "Anh trai em nói rất đúng, anh là người thích múa mép khua môi, tuổi già sẽ thành một ông lão không đứng đắn!"
"Em nói cái gì đấy?" Hà Mục Dương cau mày "Tuổi già cái gì? Rõ ràng anh là phong hoa chính mậu [1]! Hơn nữa, anh trai em nhìn mới là giả đứng đắn, cư nhiên ở sau lưng anh khua môi múa mép!"
[1] Phong hoa chính mậu - 风华正茂: ý chỉ tuổi thanh xuân mạnh mẽ, tràn đầy sức sống, tương lai đầy hứa hẹn.

Kiểm Từ "Hừ" một tiếng, quay đầu bỏ đi.

Hà Mục Dương xuy cười "Tiểu nha đầu, tính tình to gan như vậy, quen rồi sao!" Hắn hô: "Em làm xong bài tập rồi à?"
Kiểm Từ tiếp tục sải bước đi về phía trước đi...!
Sau khi lên xe, Hà Mục Dương gọi điện cho Kiểm Diệc, lúc đầu gọi mãi không thấy nhấc máy, có lẽ đang ở phòng phẫu thuật, kết thúc phẫu thuật hẳn sẽ gọi lại.

Hà Mục Dương không lái xe, sợ tí nữa sẽ uống rượu, nên không thể lái xe.

Hắn đưa Kiểm Từ đến trung tâm thương mại, đưa cô đi mua một số vật dụng cá nhân cần thiết, nửa tiếng sau, Kiểm Diệc gọi lại.

Hà Mục Dương: "Tớ đặt một bàn ở Hương Lệ Các, hai cậu tan làm thì trực tiếp qua đó, đến đó chỉ cần nói tên tớ là được."
Kiểm Diệc: "Ừ, bây giờ sẽ qua."
Kiểm Từ nghiêng người lại gần hỏi: "Chị Nghê Tử có đi không?"
Hà Mục Dương đành phải hỏi người ở đầu dây bên kia "Nghê Tử có đi không?"
Kiểm Diệc nhìn thoáng qua Nghê Tử đang thu dọn đồ đạc, tự tin nói: "Cô ấy sẽ đi."
Nghê Tử có thể nghe thấy giọng nói trong điện thoại anh, nghe thấy Kiểm Diệc nói như vậy, cô cũng không phản bác, yên lặng thu dọn đồ đạc xong liền đi vào phòng thay quần áo.

Cô vào phòng thay quần áo xong rồi, đi thẳng đến cổng bệnh viện, sau đó ở dưới mái hiên đá ở lối vào nhìn thấy anh, anh quay lưng vào trong, chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần tây, bóng dáng cô quen thuộc, cho nên ở rất xa liếc mắt một cái, cũng có thể nhận ra.

Nghê Tử bước tới, dừng một chút rồi đi thẳng qua anh.

May mà ánh mắt của Kiểm Diệc tốt, ánh mắt thoáng nhìn cô, lập tức theo sau.

Cô bước chân lung tung đi về phía trước, thật ra cũng không biết phải đi hướng nào, vì thế tới ven đường liền dừng, chờ người phía sau chỉ đường...!
Kiểm Diệc thực sự, muốn cười...!
Anh ngăn một chiếc xe, mở cửa để cô lên xe, Nghê Tử cũng không ngượng ngùng, nhưng sau khi lên xe cũng không nói lời nào, làm khó anh tận tâm tận lực như vậy, còn cô vẫn như cũ không có sắc mặt tốt.

Kỳ thật, nếu anh không ân cần như vậy, nói không chừng cô còn có thể đối xử với anh khách sáo hơn.

Bởi vì càng ân cần, thì càng có ý đồ xấu.

Khi họ đến Hương Lệ Các, Kiểm Diệc nói tên của Hà Mục Dương, người phục vụ ngay lập tức hiểu ra, dẫn họ lên lầu hai.

Hà Mục Dương và Kiểm Từ vẫn chưa đến.

Chén đũa đều được rửa sạch sẽ, hai phút sau ấm trà được bưng lên, người phục vụ rót trà cho hai người rồi đi ra ngoài, Hà Mục Dương đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, gọi đồ ăn khi nào cũng sẽ được phụ vụ ngay.

Ghế lô trong phòng chỉ còn lại hai chỗ.

Nghê Tử dọc theo đường đi cũng chưa mở miệng qua một tiếng, lúc này cũng chỉ bưng một ly trà, uống không một hớp, bỗng nhiên ở chung một chỗ, làm người ta cảm giác có chút không biết nên ứng phó như thế nào.

Kiểm Diệc ngồi bên cạnh thấy tách trà của cô đã cạn, cầm ấm trà thêm nước trà cho cô.

Nghê Tử liếc qua thì thấy anh đang kéo cổ tay áo sơ mi lên, lộ ra cánh tay, tay phải cầm ấm trà rót nước cho cô, cô nhớ năm hai trung học, cánh tay phải của anh bị chém một dao, nhất thời có chút hoảng hốt.

Khi đối mặt với Kiểm Diệc, tâm tư của cô không được hoạt bát, tử khí trầm trầm, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy rất phiền, hoàn toàn không phải trạng thái bình thường.

Anh có lòng trêu chọc, nhưng cô không có ý định tiếp khách.

Khi cô cố tình lớn tiếng phản đối, anh có thể kịp thời thu tay lại, tiến lui có chừng mực.

Kiểm Diệc đang đứng bên cạnh cô, bụng cơ hồ muốn dán lên vai cô, không dám vượt qua, cũng không muốn nhượng bộ, thường xuyên đặt mình vào tình thế khó xử.

Hai người ngồi đối diện không nói gì, mỗi người đều có tâm tư, tâm tư nhất trí, lại thắng ngàn lời.

Đột nhiên ở cửa có người bên ngoài mở ra, một cái đầu ngó vào, Kiểm Từ nhìn người bên trong mỉm cười, mở cửa chạy vào "Anh, chị Nghê Tử."
Hà Mục Dương vác một bưu kiện màu xanh hồng của Kiểm Từ trên vai, trong tay còn xách một túi đồ dùng hàng ngày mới mua, đi theo phía sau cô nàng tiến vào "Này mẹ, cái này mệt quá!"
Anh ta suốt cả đoạn đường đi vì cô nàng bận trước bận sau, giống như một bảo mẫu vậy.

Kiểm Từ kéo ghế ngồi bên cạnh Nghê Tử "Chị ơi, tối nay em đến chỗ chị ngủ được không?"
Nghê Tử rót nước cho cô nàng, nghiêm túc nói: "Có thể, em có để ý việc ngủ ở sô pha không? Hoặc là ngủ sàn nhà?"
Kiểm Từ: "...!"
Nghê Tử: "Nói đùa thôi, giường của chị là giường đôi."
Hà Mục Dương ngồi xuống, thở hổn hển hai hơi, mở miệng nói: "Rót nước rót nước..."
Nghê Tử đành phải vòng qua rót cho anh ta một ly nước "Việc này cũng không đến nỗi làm lụng vất vả mệt thành như vậy?"
"Này còn chưa tính là làm lụng vất vả sao?" Hà Mục Dương chỉ vào Kiểm Từ, "Cậu hỏi con bé xem, con bé là gì với tớ!"
"Không phải chỉ xách túi đồ thôi sao..." Kiểm Từ cắn mép ly.

"Chỉ là..." Hà Mục Dương uống hai ngụm nước nói: "Giấu giếm một ít sự thật, chạy lung tung khắp nơi, một lát muốn xem cái này, một lát lại muốn xem cái kia, vừa nói xong liền chạy một hơi, xem xét tuổi tác của anh một chút được không?"
"Không phải phong hoa chính mậu sao?" Kiểm Từ cười hì hì nói: "Cho anh cơ hội để chứng tỏ bản thân đấy."
...!
Kiểm Diệc thấy Nghê Tử tựa hồ không chịu ngồi yên, bao gồm cô tổng cộng chỉ có bốn người, cô cầm ấm trà rót ly này, rót lý kia, rót cho ly của bản thân, vứt bỏ tư oán rót cho anh một ly...!
Đồ ăn mang lên cũng không chịu ngồi yên.

Khi rót đến lượt của anh, anh bưng lấy ấm trà, sau đó kéo cô ngồi xuống "Ăn cơm đi, ra bệnh viện cũng không cần bận rộn như vậy, em cứ nghỉ ngơi đi."
Anh còn một bộ giọng điệu của lãnh đạo...!
Tuy anh mới đến bệnh viện, nhưng đáng ra anh phải cao hơn cô một bậc.

Nghê Tử hắng giọng, mặc kệ, sau khi ngồi xuống dứt khoát không đứng dậy nữa.

Kiểm Diệc cầm ấm trà đi đến bên cạnh Kiểm Từ hỏi: "Có cần anh rót trà cho không?"
Kiểm Từ gặm chân gà ngấu nghiến, không rõ nội tình mà "A" một tiếng, vội thả chân gà xuống, xoa xoa tay, lau tay rồi cầm ly lấy nước như tiếp thánh chỉ, còn nói: "Rót gần đầy là được rồi."
Kiểm Diệc: "...!"
Hà Mục Dương nhìn chỉ muốn cười, khi Kiểm Diệc đi tới, hắn cười cười nói: "Tớ tự mình rót, không để đại gia cậu chịu ủy khuất đi rót cho người ta được!"
Kiểm Diệc đặt ấm trà xuống, nhẹ nói: "Đại gia bác* cậu."
*你大爷: là một câu chửi thề đơn thuần, ngoài ra 你大爷 còn có nghĩa khác là bác cả
Nghê Tử: "...!"
Kiểm Từ gặm chân gà, nói: "Bác cả, bác thứ hai đều là bác của anh ấy, anh là đại gia em cũng là đại gia tất cả đều là gia gia, ha ha ha ha ha ha...!"
Nghê Tử: "...!"
...!
*Tác giả có lời muốn nói: Kiểm ca và Nghê Tử hai người này...!Có tính là rải đường không?
*Hoài: Cấn cực mạnh chỗ câu chửi tục
*Trà Long Tỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui