Một tháng sau, trong khu dân cư gần quán bar T phía Nam thành phố H.
"Cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên, một giọng nói mất kiên nhẫn từ trong nhà vọng ra:
"Ai đó? Có việc gì?"
"Chào anh, tôi là nhân viên công ty điện, đến thu tiền điện!" Một chàng trai cao gầy, trẻ tuổi cất giọng.
"Mẹ nó, vừa mới thu xong, sao lại thu nữa rồi. *!"
Chàng trai nghe vậy thì sắc mặt hơi thay đổi, nhưng lập tức nói: "Gần đây nghe nói ở khu này có kẻ nối trộm điện, tôi đến để kiểm tra. Phiền anh mở cửa để tôi vào xem xem!"
"Mẹ nó, phiền muốn chết. Đợi tí!"
Trong phòng vọng ra tiếng ồn ào, một lúc sau, cánh cửa được mở ra, một thanh niên khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi bước ra. Anh ta vừa đi ra thì liền nhìn thấy một đám người đứng trước cửa nhà, quay người định chạy. Nhưng muộn rồi, mấy tên trước mặt móc dao ra, không cho anh ta cơ hội lên tiếng, xông tới vung dao loạn xạ vào mặt anh ta, anh ta kêu lên một tiếng rồi ngã xuống vũng máu.
Những người phía sau vẫn không dừng lại, xông thẳng vào trong nhà, thấy người là chém. Lúc đó, hơn mười người trong nhà đều không chút phòng bị, bị đánh đến mức trở tay không kịp. Có người còn đang hút thuốc phiện, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bị đâm cho vài nhát lên người. Chẳng mấy chốc, hơn mười tên đều bị chém be bét, nằm liệt dưới đất.
Đám người kia thu dọn thuốc phiện lại rồi đem đi hết. Một người nói với chàng trai lúc nãy: "Anh Cường, trong căn phòng này có vài người phụ nữ, chúng ta nên làm gì với bọn họ?"
Chàng trai nghe vậy thì bước tới, nhìn mấy người phụ nữ sợ hãi đang ôm chặt lấy nhau, nói: "Kệ bọn họ, chúng ta đi."
Đám người nhanh chóng rời khỏi căn phòng, cất dao vào trong áo, đi thẳng đến bar T, chàng trai cầm đầu chính là Phạm Cường.
Bar T là một trong những bar nổi tiếng nhất, kinh doanh tốt nhất phía Nam thành phố H. Nơi này được một băng đảng gọi là Nhật phái trông coi, thực lực bình thường. Bọn họ có thể đi đến ngày hôm nay có thể nói là rất may mắn rồi. Đại ca của Nhật phái có biệt danh là Nhật dê xồm, người hệt như tên, háo sắc quen thói. Hôm nay nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp trẻ trung ở bar T thì lại giở trò lưu manh, dẫn theo mấy tên anh em quấy rối người ta. Những người trong bar đều biết anh ta nên không ai dám ngăn cản. Nhật dê xồm ôm một cô gái xinh đẹp nhất trong số đó, bàn tay vuốt ve khắp người cô, còn nở nụ cười dâm đãng.
"Nhật dê xồm nay thích chí thật đấy!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên giữa cái bar ầm ĩ, truyền đến tai Nhật dê xồm. Hắn nghe vậy liền buông cô gái ra, đứng dậy tìm cái người vừa mới lên tiếng.
Một chàng trai tầm mười sáu tuổi đi xuyên qua đám người, bước tới. Nhật dê xồm nhìn cậu nói: "Mày vừa nói chuyện với tao à?"
Chàng trai gật đầu, không nói gì nữa. Thấy cậu còn trẻ, nhưng lại toát ra khí thế mạnh mẽ, Nhật dê xồm không dám xem thường cậu, cười lớn: "Cậu em hôm nay đến chỗ anh là để chơi hay là.."
Chàng trai nói: "Tôi không hứng thú với mấy thứ chơi bời. Nhưng tôi rất hứng thú với cái bar này."
Nhật dê xồm ngơ ra, sắc mặt tối đi: "Sao nào? Mày định cướp địa bàn của tao à?"
Chàng trai cười hihi: "Đúng! Tao thấy mày cũng không còn trẻ nữa, ôm mấy người đẹp về nhà mà hưởng thụ thì hơn nhỉ? Mày thấy suy nghĩ này của tao có ổn không?"
Nhật dê xồm nhìn chằm chằm chàng trai: "Mày là ai?"
Mấy tên đàn em của cậu có vẻ không ngoan ngoãn gì, lần lượt lấy dao trong áo ra. Những người xung quanh thấy vậy như ngửi được mùi bất ổn, đều chạy khỏi bar T. Nhưng vẫn còn hơn ba mươi người ở lại, là đàn em của chàng trai dẫn đến.
Một tên béo kéo một cái ghế qua, chàng trai ngồi xuống, tay gõ lên ghế nói: "Tao là Lê Thế Minh!"
"Lê Thế Minh?"
Nhật dê xồm tỏ vẻ nghi hoặc, hắn chưa từng nghe thấy cái tên này. Ra hiệu với tên đàn em bên cạnh, tên kia chậm rãi lùi về phía sau không chút dấu tích. Động tác nhỏ này không qua mắt Thế Minh được, cậu nhìn Nhật dê xồm nói:
"Mày cũng không cần đi kiếm đàn em của mày đâu, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì chắc chúng nó đang đợi mày ở bệnh viện rồi!"
Nhật dê xồm sợ hãi, sắc mặt tái mét, lớn tiếng nói: "Mày đã làm gì chúng nó.."
Thế Minh nói: "Chúng nó không dậy nổi nữa rồi!"
Trán Nhật dê xồm chảy đầy mồ hôi lạnh, hắn lau đi, hỏi: "Người anh em, chúng ta có thù hằn gì với nhau sao?"
Nhật dê xồm suy đi nghĩ lại, hắn nào có gây chuyện với kẻ nào tên là Lê Thế Minh đâu!
Thế Minh đứng dậy: "Nhật dê xồm, tao nói cho mày biết, hôm nay tao đến đây là để cướp. Không phải nói nhiều, chúng mày đâu đừng lãng phí thời gian nữa!"
Nói xong cậu vẫy tay, rồi bước sang một bên. Ba chục tên cậu đưa tới hiểu ý, rút dao ra nhào về phía Nhật dê xồm. Đàn em của Nhật dê xồm tuy đều đã trưởng thành hết, nhưng lại yếu thế về số lượng, bị vài chục người bao vây, đến cả mạng của chính mình bọn họ cũng khó mà giữ nổi, chỉ miễn cưỡng ứng phó được mà thôi.
Mấy chục tên này vẫn còn trẻ nhưng đánh nhau lại rất liều mạng, cầm dao trong tay toàn đâm vào mấy chỗ chí mạng. Chẳng mấy chốc, đã có mấy tên đàn em của Nhật dê xồm gục xuống. Tên béo lấy ghế cho Thế Minh chính là Đông Thắng, cậu gầm lên một tiếng rồi cầm dao nhào về phía Nhật dê xồm.
Nhật dê xồm thấy Đông Thắng hung hăng như vậy, hắn chưa chắc đã phải đối thủ, liền rút một khẩu súng K54 đen ngòm giắt sau eo ra, nhắm vào Đông Thắng, Đông Thắng sợ hãi, liền dừng tay lại. Nhật dê xồm lớn tiếng cười:
"Chúng mày đánh nữa đi! Nữa đi! Để tao xem súng của tao nhanh hơn hay dao chúng mày nhanh hơn! Haha!"
Một giọt mồ hôi chảy xuống trên mặt Đông Thắng, bị người ta chĩa súng vào mà còn không biết sợ mới là lạ. Bàn tay đang cầm dao của cậu ta cũng đang run rẩy. Lúc Nhật dê xồm đang đắc chí, bàn tay cầm súng chợt thấy đau đớn rồi không còn cảm giác gì nữa. Tay hắn buông lỏng, súng cũng rơi xuống dưới đất. Nhật dê xồm không dám tin quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cô gái vừa mới bị hắn quấy rối đang cầm một con dao găm trong tay, dí mạnh xuống mu bàn tay hắn, cô gái nở một nụ cười yêu kiều.
Nhật dê xồm hét lên, đẩy cô gái ra, quay người chạy đi. Đông Thắng thấy vậy, cúi xuống cầm một chiếc ghế ném về phía Nhật dê xồm. Cái ghế bay vút trong gió đập vào lưng hắn rồi vỡ tan tành. Nhật dê xồm kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, nếu là mọi khi, bị đánh một cú như vậy thì hắn không thể nào đứng dậy được nữa, nhưng bây giờ là giây phút sinh tử, ham muốn sống sót của hắn bùng cháy mạnh mẽ, vừa ngã xuống thì liền đứng dậy ngay lập tức, chịu đựng cơn đau sau lưng chạy ra ngoài cửa.
Đông Thắng thấy vậy thì ngơ ra rồi đuổi theo hắn. Nhật dê xồm chạy đến cửa, thầm thấy vui trong lòng, chỉ cần chạy ra được, địa hình nơi này hắn nắm trong lòng bàn tay, không ai có thể tìm ra hắn. Nhật dê xồm mở cửa ra, đột nhiên đứng đơ ra, mồ hôi tuôn như mưa. Một người đàn ông vạm vỡ cao gần một mét tám, trong tay cầm một con dao dài trong tay, giây phút hắn mở cửa ra thì bị đâm mạnh một nhát vào bụng, máu tươi đỏ rực chảy ra từ bụng Nhật dê xồm, nhuộm đỏ con dao, chảy xuống mặt đất. Nhật dê xồm nắm lấy bàn tay của người kia, nhìn anh ta với ánh mắt không cam lòng và vẻ ngỡ ngàng không thể tin nổi.
Người đàn ông cười khẩy, giơ chân lên đạp vào ngực Nhật dê xồm.
Hắn bị đạp bay ra phía sau, sờ vết thương trên bụng mình, nói: "Tao.. tao không cam lòng.."
Người đàn ông bước đến lấy áo hắn lao sạch con dao trong tay rồi lại cất dao đi, sau đó lấy ra một mảnh giấy màu đen nhét vào túi áo Nhật dê xồm rồi quay người rời đi. Từ lúc xuất hiện đến lúc rời đi, người đàn ông không nói một câu nào. Nhưng điều khiến Nhật dê xồm khó quên nhất là con rồng xanh lộ ra trên ngực của người đàn ông.
Nhật dê xồm ngã phịch xuống đất, máu chảy ra từ vết thương bắn lên không trung tạo thành một đường cong đẹp mắt.
Trong bar, đàn em của Nhật dê xồm chẳng còn mấy tên có thể đứng vững được nữa, mấy tên đang đứng cũng chẳng còn chút sức lực nào, cơ thể lắc lư chực đổ. Người đàn ông ban nãy bước vào, nhìn tình hình xung quanh, nở nụ cười, gật đầu với Thế Minh rồi tham gia vào trận chiến.
Ngày 11 tháng 5, bar T ở phía Nam thành phố H và các khu vực lân cận xảy ra vụ ẩu đả lớn. Đại ca của Nhật phái mất mạng, nhiều tên đàn em cũng không thể giữ được mạng, hàng chục người bị thương nặng. Giai đoạn này thành phố H liên tục xảy ra những vụ ẩu đả như vậy, thường xuyên có người chết nên cảnh sát cũng quen với mấy vụ án thế này rồi, không thể tìm ra manh mối ở hiện trường nên chỉ coi đây là một vụ trả thù lẫn nhau giữa xã hội đen để giải quyết. Cuối cùng cũng chỉ làm qua loa cho có lệ. Nhưng trong giới xã hội đen lại biết được, có một tờ giấy màu đen trên thi thể của Nhật dê xồm, không biết là có ý nghĩa gì.
Ngày thứ hai Nhật phái bị xóa sổ, có một bang phái mang tên Thế Minh phái đã cướp địa bàn của bar T. Những bang phái quanh đó thấy không phục, có "giao lưu" với Thế Minh phái vài lần nhưng cũng không được lợi ích gì, cuối cùng cũng chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận, không tranh đấu với Thế Minh phái nữa. Từ đó về sau, Thế Minh phái trở thành chủ mới của bar T được các bang phái khác ở phía Nam thành phố thừa nhận.
Thế Minh hội của Lê Thế Minh cuối cùng cũng bước vào vũng lầy không đáy của thế giới ngầm.
Trong quán bi-a Hân Hân đầy ắp người, có cả nam lẫn nữ, đa số phái nữ đều còn trẻ. Có người thì đang chơi bi-a, có người thì tụm năm tụm ba nói chuyện, gương mặt mỗi người đều hiện lên vẻ thích thú. Giữa phòng có một chiếc bàn tròn, có sáu người đang ngồi. Thế Minh ngồi đó nhíu mày.
Long lớn tiếng nói: "Minh, chúng ta đã có địa bàn của riêng mình rồi, chúng ta muốn kiếm tiền thế nào thì kiếm thế đó. Mại dâm, cờ bạc, thuốc phiện là những cách kiếm tiền nhanh nhất trong giới, chú xem xem chúng ta nên.."
Đông Thắng cười "haha" nói: "Anh Minh, em thấy chúng ta buôn bán mại dâm được đấy! Vừa kiếm được tiền mà anh em còn được hưởng nữa! Anh Long nói xem có đúng không?"
Long liếc cậu ta: "Mẹ nó, mày chỉ nghĩ được mấy cái đó thì cả đời này cũng không ngóc đầu lên được!"
Lê Thế Minh ngắt lời hai người, nói: "Nói trước là tao rất ghét loại người bán dâm, tao cũng sẽ không theo nghề này, sau này đừng có ý định làm gì liên quan đến nó."
Đông Thắng rụt cổ lại, đứng dậy nói to: "Những gì anh Minh vừa nói cũng là những gì em muốn nói! Em không có ý kiến gì hết!"
Phạm Cường ngắt lời Đông Thắng: "Em thấy buôn thuốc cũng được, chỉ là chúng ta không có mối mà cũng không có vốn thôi!"
Một câu nói của Phạm Cường đã thức tỉnh mọi người, cũng nói vào vấn đề quan trọng nhất, có bàn cả tháng nữa mà không có tiền để làm thì cũng vô dụng.
Thế Minh gật đầu nói: "Mục đích chính của cuộc họp lần này là để mọi người nghĩ cách giúp bang phái chúng ta có nguồn vốn nhất định!" Mọi người nghe xong thì không nói gì, cúi đầu trầm tư.
Lê Thế Minh nhìn mọi người, rồi hỏi Long: "Anh Long, bây giờ chúng ta có bao nhiêu tiền?"
Hiện giờ toàn bộ tiền của bang phái đều trong tay Long, Thế Minh cũng chỉ biết được đại khái, chính xác có bao nhiêu thì cậu không rõ. Long nghĩ một lúc rồi nói: "Có khoảng gần năm triệu. Nếu bán được chỗ thuốc cướp được từ tay Nhật dê xồm thì sẽ có khoảng tám triệu!"
Thế Minh lắc đầu, số tiền này đối với một bang phái vừa mới nổi lên thì hoàn toàn không giải quyết được vấn đề gì. Suy nghĩ một lúc, Thế Minh sờ đai lưng lấy ra khẩu K54 cướp được của Nhật dê xồm, nói: "Tao muốn súng, ai có cách gì để có được không?"
Phạm Cường cười nói: "Anh Minh, cái này thì em có cách. Nhưng chưa chắc đã là súng tốt đâu!"
Thế Minh nói: "Cường, mày nói tao nghe!"
Phạm Cường nhỏ giọng nói: "Em có một người họ hàng ở quê, chỗ chú ấy ở là vùng núi, người dân ở đó bình thường toàn đi săn trên núi để kiếm đồng ra đồng vào. Chính phủ cũng không quản lí gắt vũ khí ở vùng đó lắm. Trước kia em từng đến nhà chú ấy chơi, chỉ riêng nhà chú ấy thôi đã có ba khẩu súng săn rồi, có một khẩu K54, đây chỉ là những gì em thấy thôi đấy, còn hay không em cũng không biết chắc được."
Thế Minh "ừm" một tiếng, nghĩ một lúc rồi nói: "Anh Long, lấy cho thằng Cường tầm sáu triệu. Cường, mày đến chỗ chú mày một chuyến, dùng số tiền này mua được bao nhiêu thì mua, nhất là K54 ấy, tiện mang theo người, độ an toàn cũng cao!"
Phạm Cường cười: "Anh Minh, chuyện này cứ giao cho em, anh đợi nghe tin tốt đi!"
Thế Minh nhìn những người đang có mặt ở đây, rồi quay sang nói với Trọng Tuấn: "Tuấn, mày nói quy định của bang phái đi!"
Trọng Tuấn gật đầu, đứng dậy nói to: "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Nếu bây giờ chúng ta đã thành lập bang phái thì nên có hệ thống và chế độ hoàn chỉnh. Mặt chế độ thì tao không nói nhiều nữa, có quy định ở đây, lát nữa chúng mày tự xem. Tao sẽ nói về hệ thống của bang phái!"
Trọng Tuấn hít một hơi, nhìn mọi người, thấy ai cũng đang tập trung lắng nghe, cậu ta mỉm cười nói:
"Tên của bang phái chúng ta sẽ đặt là Thế Minh phái, chia ra làm bốn đảng là Long đảng, Hổ đảng, Báo đảng và một đảng chấp pháp nữa. Ngoài ra còn một đảng Ám sát. Ý nghĩa của bốn đảng này tao nghĩ chúng mày đều hiểu, tao sẽ giải thích một chút về Ám sát, tổ chức này có nhiệm vụ giúp chúng ta có được nhiều tin tình báo hơn, cũng để tình báo được hệ thống hóa, anh Minh đã lập nên cơ cấu này. Phạm vi công việc của Ám là không từ thủ đoạn điều tra những tin tình báo có lợi cho chúng ta, sau này nó sẽ là đôi mắt của Thế Minh phái! Nói như vậy thì tao tin anh em cũng hiểu rõ rồi!"
Nói xong, Trọng Tuấn ngồi xuống.
Thế Minh nói: "Để tao nói một lượt về chức vị của mọi người. Bây chỉ là tạm thời, sau này sẽ có sự thay đổi. Anh Long sẽ là người đứng đầu Long đảng, Đông Thắng đứng đầu Hổ đảng, Phú Chí đứng đầu Báo đảng, Tuấn sẽ đứng đầu đảng chấp pháp, Phạm Cường quản lí đội Ám sát. Mọi người hiểu rõ rồi chứ?"
Mọi người tỏ ra hưng phấn, đồng thanh nói: "Rõ! Đại ca!"
Đông Thắng xoa xoa đầu hỏi: "Mấy cô gái trong bang không biết nên phân vào đảng nào ạ?"
Thế Minh ngơ ra, dưới bàn, Long giẫm lên chân Đông Thắng, giễu cợt: "Mẹ nó, cho mày hết được chưa?"
Đông Thắng đau đớn kêu ai ái, nhưng nghe Long nói vậy thì gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng vâng vâng, cho em hết đi, em nhận hết!"
Long thấy vậy thì tức đến mức suýt vẹo cả mũi.
Thế Minh cười haha nói: "Mấy người đó không chia cho đảng nào hết, tao có tính toán khác rồi!"
Đông Thắng nghe vậy thì mất hết tâm trạng, lườm Long đang cười trộm bên cạnh, không nói gì nữa.
Mấy cô gái mà Đông Thắng nhắc đến chính là những cô em xinh đẹp bị tên Nhật dê xồm quấy rối, đều là học sinh của Tân Dân, không phải mất cha mất mẹ từ sớm thì cũng là con cái trong gia đình đơn thân, không được gia đình bao bọc. Sau khi Thế Minh đến đây, bọn họ cũng liền tham gia vào Thế Minh phái, cũng xem như là điểm đặc biệt của Thế Minh phái. Mấy cô gái trông có vẻ yếu ớt nhưng suy nghĩ lại rất tối tăm, chứng kiến cảnh đâm dao vào tay Nhật dê xồm thôi là cũng có thể hiểu được.
Thế Minh đứng dậy nói: "Trọng Tuấn đang giữ danh sách số lượng của các đảng phái, mỗi người cầm lấy một tờ, tìm hiểu xem dưới trướng mình có những anh em nào. Được rồi, hôm nay chỉ họp đến đây thôi, không ai được phép tiết lộ nội dung cuộc họp ra ngoài."
Sau đó cậu quay sang nói với Phạm Cường: "Mày tìm thêm mấy anh em đi với mày, bây giờ làm luôn đi, trở về càng nhanh càng tốt"
Phạm Cường đáp lại một tiếng, quay người chạy ra ngoài, Thế Minh gọi cậu ta lại, dặn dò: "Cường, mày cứ gọi xe mà đi, đừng để cảnh sát bắt!"
Phạm Cường cười nói: "Anh Minh, anh yên tâm đi, em hiểu. Đảm bảo không xảy ra chuyện gì!" Nói xong thì đi ra ngoài cùng Long.