Ngoại trừ việc phát sóng trực tiếp trận đấu thăng cấp trong trò chơi【 Khu Cách Ly 】, bình thường nhà sản xuất trò chơi cũng dựa theo nhu cầu người xem để mở ra phòng phát sóng trực tiếp khác, người chơi trong phó bản có thể nhìn thấy làn đạn bình luận và nhờ sự giúp đỡ từ những người đang xem.
Nhưng Tô Tịch cũng không mở phòng phá trực tiếp trong trò chơi, mà khi anh xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp nào hầu như đều nhờ những người chơi khác ở trong cùng một phó bản.
Ở trên weibo, Văn Tình từng tiết lộ muốn tham gia trận đấu thăng cấp trong trò chơi này nên người hâm mộ mới biết được để vào theo dõi.
Nhưng có thể vô tình thấy được mặt của Tô Tịch đối với người xem hay người hâm mộ thì vô cùng bất ngờ.
Hiện tại, Nguyễn Kiều biết mình không thể giết được anh ta chỉ bằng năng lực đang có nên cô chỉ có thể sắm vai một người mới bình thường rồi từ từ tiếp cận anh mới tính được đến bước tiếp theo, cô cảm nhận được ánh mắt đang dừng lại trên người mình.
Ánh mắt của anh ta giống như một con dao găm sắc bén, đem con mồi mà mình nhắm đến xử lý sạch sẽ mà không để lại một chút dấu vết nào.
Trực giác nhạy bén, tính cách tàn bạo, thân thủ nhanh nhẹn.
Đây là đánh giá đầu tiên Nguyễn Kiều nghĩ đến khi nhìn thấy anh ta.
Hẳn là mục tiêu rất khó khăn trong việc tiếp cận, nhưng như vậy sẽ tăng thêm một chút thú vị.
Cô cũng hào phóng mà liếc nhìn một cái.
“ Thôi quên đi, mọi người đều là người chơi, không cần phải lãng phí sức lực vào chuyện vô ích này.” Người đàn ông mập mạp lên tiếng giảng hoà, giúp thanh niên tóc dài chỉnh lại cánh tay bị trật khớp.
“ Tôi vừa quan sát hành lang này cũng không dài lắm, chúng ta ra ngoài tổng cổng gần đây có bốn căn phòng, còn hai căn khác cửa không mở.
“ Phía đối diện có một cánh cửa nhưng không mở được.” Người chơi rụt rè bị thanh niên tóc dài khinh thường vừa nãy mặc một cái áo hoodie, diện mạo khá bình thường.
Phòng thứ nhất là phòng của phụ nữ bọn họ, phòng thứ hai là của bốn người đàn ông kia, hiện tại trên hành lang có bảy người chơi, còn hai người nữa chưa thấy đâu.
Chỉ số của người đàn ông mập mạp chủ yếu là thêm vào giá trị thể lực, lúc trước cửa phòng bọn họ là ông ta dùng chân đá văng ra.
Mập mạp đi đến trước căn phòng thứ ba dùng sức đá vào cửa, bên trên vang lên giọng nói cảnh giác của phụ nữ.
“Ai vậy?!”
“Đừng hiểu lầm, tôi cũng là người chơi” Mập mạp vội vàng giải thích: “ Tôi tên là Dư Hưng.”
Trong căn phòng thứ ba có hai cô gái đi ra, một người bím tóc hai bên trông giống như học sinh cấp ba, bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu.
Người còn lại dáng người cao gầy, buộc tóc đuôi ngựa, trông có vẻ trưởng thành một chút.
Ba căn phòng đầu tiên đều là chỗ ở của người chơi, căn phòng thứ tư chỉ có một cái giường trống và một cái bàn, không giống như có người đang ở.
Cánh cửa đối diện phòng này cũng không giống với những phòng khác, trên cửa không có khoá, cửa cũng chắc chắn hơn nên không có cách nào mở được.
Những người chơi khác đang quan sát ở hành lang, Nguyễn Kiều đi đến trước cửa phòng của mấy người đàn ông, nhặt một cái móc khoá từ dưới đất lên rồi suy nghĩ gì đó.
Ba căn phòng của người chơi đều bị khoá lại, ngoại trừ phòng của các cô tìm được chìa khoá để đi ra ngoài thì những người khác đều dựa vào đập phá để rời khỏi phòng.
Cô khẽ mỉm cười nhìn những người chơi được chia thành nhiều nhóm, phó bản này thật sự không hề đơn giản.
Phía hai đầu hành lang đều có cầu thang, từ trên hành lang đi xuống là một cái sảnh lớn.
Trong phòng không có đèn, chỉ có thể dựa vào ánh sáng từ ngọn nến để quan sát.
Toàn bộ sảnh lớn trông vừa cũ kỹ lại vừa lạnh lẽo, lúc đi cầu thang ở dưới chân còn vang lên được cọt kẹt như đang rên rỉ.
Sảnh lớn có hai cái cầu thang đặt bên trái và bên phải, có một cánh cửa bên cạnh cầu thang ở phía tây, cũng không mở ra được như những cánh cửa khác trên tầng.
Bên cạnh cửa có một chiếc đồng hồ lớn kiểu dáng cũ kỹ, tiếng kim động hồ chuyển động đặc biệt rõ ràng trong hành lang vắng tanh.
Bên phải sảnh lớn là hai cái ghế sô pha, ở giữa đặt một cái bàn.
Dư Hưng đề nghị: “ Chúng ta tách ra tìm kiếm manh mối đi, rồi tập hợp lại ở chỗ này."
Vân Đóa đặt ngọn nến ở trên bàn, những người khác mau chóng tản ra tìm kiếm khắp nơi trong sảnh lớn.
Nguyễn Kiều ngẩng đầu liền thấy Tô Tịch đang đi về phía cánh cửa duy nhất trong sảnh lớn.
Cô vội vàng đuổi theo.
Thân hình mảnh khảnh của Tô Tịch dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô một cái, khóe môi khẽ cong lên, không nói một lời tiếp tục tiến lên phía trước.
Một người mới cấp 1 nhìn thấy anh động thủ còn chủ động đi theo, lá gan cũng đủ lớn đấy.
【 Làn đạn 】 Chủ phòng tuy rằng thực lực kém một chút nhưng vẫn rất thức thời nha.
【 Làn đạn 】 Có thể ôm được đùi của Vân Thần hả? Anh ấy nổi tiếng là máu lạnh tàn nhẫn đấy.
【 Làn đạn 】 Bị quỷ hù chết so với bị Vân Thần hành hạ đến chết có khi còn tốt hơn đó.
Nguyễn Kiều không phải lần đầu tiên chơi trò này nên biết rõ thực lực hiện tại của bản thân không thể giết chết Tô Tịch, vừa lúc có thể lợi dụng trận đấu thăng cấp này lấy được sự tin tưởng của Tô Tịch.
Nếu không đủ thân thiết với anh ta, chắc chắn sẽ bị giết trong nháy mắt.
Ngoài dự đoán là cánh cửa này không có khoá.
Tô Tịch mở cửa, gió lạnh tràn vào từ bên ngoài lập tức khiến những người chơi khác chú ý đến.
Nhưng tất cả mọi người cũng chỉ đứng quan sát, vì bên ngoài chưa chắc đã an toàn vào lúc này, không bằng để Tô Tịch ra ngoài thử trước.
Nguyễn Kiều đi ra ngoài với Tô Tịch, quả nhiên khung cảnh xung quanh cũng không khác biệt lắm so với khi nhìn xuống từ trên tầng hai.
Chỉ là gốc cổ thụ từng xuất hiện một đứa bé quỷ dị lúc này hoàn toàn trống rỗng, chỉ có hai con ngựa gỗ ở phía sau lắc đi lắc lại.
Cửa sắt để ra khỏi chỗ này đã bị khoá lại nên không có cách nào đi ra ngoài, ở bên trái là nhà WC.
Nhiệm vụ của bọn họ là sống sót 5 ngày trong cô nhi viện, cũng không phải bắt buộc rời khỏi nơi này.
Những phần không được giải thích trong quy tắc trò chơi đều yêu cầu người chơi tự mình thăm dò, và những cốt truyện ẩn cũng có thể được phát hiện khi đang tìm hiểu.
Nhưng có một điều phải hiểu rõ là —— đừng bao giờ làm trái lại quy tắc trong phó bản, nếu không sẽ chết rất khó coi.
Mấy người trở về sảnh lớn bắt đầu trao đổi manh mối.
Sau khi giới thiệu từ đầu đến cuối, ba nhóm cũng xác định được đồng đội của mình.
Nhóm A gồm Tô Tịch số 1, id Vân Thôn Tịch Quyển, Vân Đóa số 2, Nguyễn Kiều số 3.
Nhóm B gồm Mập mạp Dư Hưng số 1, thanh niên áo hoodie số 2, tên của cậu ta dường như ngược lại so với vẻ nhát gan bên ngoài, tên là Cường Giả Hằng Cường.
Số 3 là cô gái bím tóc hai bên, gọi là Tiểu Bạch Thỏ.
Nhóm C gồm Văn Tình số 1, cô gái ở cùng phòng với Tiểu Bạch Thỏ là số 2, tên là Trần Tư.
Số 3 là thanh niên tóc dài xảy ra xung đột với Văn Tình, gọi là Đội Trưởng Chính Nghĩa.
Nhưng có thể thấy rõ ràng, tên đó phần nào cũng đều toát ra vẻ không chính nghĩa.
“ Sảnh lớn ngoại trừ vật dụng linh tinh cũng chỉ đặt một chiếc đồng hồ cũ kỹ, không phát hiện ra những đồ vật khác, cái này có lẽ là để nhắc nhở chúng ta về thời gian.
Còn có một vài căn phòng dùng vũ lực cũng không mở ra được, chắc là cần phải có điều kiện nào khác.
Toàn bộ trong sảnh cũng chỉ có 9 người chúng ta.” Dư Hưng tổng kết lại kết quả sau khi tìm kiếm “ Nhóm người chơi số 1 đều là những người có kinh nghiệm phong phú từ cấp 20 trở lên, số 2 là người chơi trên cấp 10, còn số 3 đều là người chơi mới.
Nếu đã là phó bản hỗ trợ vậy chúng ta cũng không cần tấn công nhau làm gì, phó bản này có nguy hiểm hay không đến giờ vẫn chưa biết được, thiếu một người liền ít đi một phần sức lực.”
Đội Trưởng Chính Nghĩa hừ lạnh một tiếng: “Tùy mấy người.”
Nhiệt độ ở sảnh lớn rất thấp, ngọn nến cũng không duy trì được bao lâu, Trần Tư liền đề nghị mọi người về phòng nghỉ ngơi trước.
“Ban đêm rất đáng sợ.” Tiểu Bạch Thỏ chỉ mới tự chơi qua hai ba phó bản dành cho người mới, còn lại vẫn luôn dựa vào Trần Tư, chỉ một âm thanh nhỏ cũng đủ khiến cô ta giật mình.
“Chúng ta vẫn nên đợi đến khi trời sáng rồi đi tìm manh mối đi.”
Mấy người đều trở về phòng của mình, tiếng thét thảm thiết chói tai vang lên lúc bọn họ bị nhốt trong phòng cũng không thấy nữa.
Cả căn phòng trống rỗng trông cũ kỹ đến đáng sợ, bầu không khí quá yên tĩnh đôi khi lại càng quỷ dị.
Văn Tình và Vân Đóa đều lên giường nằm xuống nghỉ ngơi, riêng Nguyễn Kiều lại ngồi dậy.
Tiểu Bạch Thỏ nói không sai, ban đêm là thời điểm có rất nhiều hiện tượng quái dị diễn ra, nhưng cũng là thời điểm thích hợp nhất để tìm kiếm manh mối trong phó bản.
Trong bóng tối, đôi mắt của Nguyễn Kiều sáng lên, nghĩ đến việc tìm kiếm manh mối cốt truyện trong phó bản kinh dị vào ban đêm lại càng trở lên kích động.
Ở giường bên cạnh, Vân Đoá thấy Nguyễn Kiều đứng dậy đi về phía cửa ra vào, đôi mắt kia còn như toát ra dáng vẻ rất hưng phấn, giống như không phải đang ở trong nhà ma mà là công viên giải trí.
Người cô ấy run lập cập: “ Chị Miên Miên, chị tính làm gì vậy?”
Trước khi đóng cửa lại, Nguyễn Kiều xoay người mỉm cười nhìn cô ấy, nhưng nụ cười này khiến Vân Đoá không hề thấy an tâm, ngược lại còn cảm thấy có chút lạnh sống lưng.
Cô nói: “ Chị đi WC một lát.”
【 Làn đạn 】 Người chơi ở cửa đi tặng đầu.
【 Làn đạn 】 Tôi xem nhẹ năng lực tìm đường chết của người mới này rồi....
【 Làn đạn 】 Cảnh báo thảm sát ở nhà WC.
Trí nhớ của Nguyễn Kiều rất tốt nhưng để xác định được phương hướng thì không được tốt lắm.
Cho nên rất nhiều hướng đi đều dựa vào trí nhớ để lưu lại, nên vào những thời điểm không cần thiết, chức năng ghi nhớ dẫn đường trong đầu cũng không sử dụng đến.
Cũng may cô nhi viện này không lớn, chỉ có vỏn vẹn hai tầng, cô vẫn có thể nhắm mắt mà trở về phòng.
Nguyễn Kiều đóng cửa phòng lại, gió lạnh từ hành lang thổi dọc theo sống lưng cô.
Trong bóng tối, ánh nến chập chờn nhảy nhót khiến cho bóng cô kéo dài ra cho đến khi chạm đến bóng đen cuối đèn.
Trong cô nhi viện vắng tanh và cũ kỹ, cô gái cầm ngọn nến trên tay, từng bước từng bước đi xuống cầu thang.
Sảnh lớn vắng vẻ không có vẻ gì khác lạ so với khi mọi người rời đi, cô đi qua một vòng, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cầu thang bên cạnh.
Ở giữa cầu thang, đột nhiên xuất hiện một bé gái mặc váy trắng, cô bé nhìn khoảng chừng mười tuổi, đứng trên hành lang nhìn Nguyễn Kiều với vẻ mặt vô cảm.
【 Làn đạn 】……Cô bé này không phải vẫn luôn đi phía sau chủ phòng chứ?
【 Làn đạn 】 Càng nghĩ càng thấy ghê quá đi.
【 Làn đạn 】 Chủ phòng nhất định phải sống sót đó nha! Cô mà chết là tôi cũng không còn cơ hội nhìn thấy Vân Thần nữa.
Nguyễn Kiều xoay người đi tới chân cầu thang, ánh mắt của cô bé vẫn luôn dán chặt vào người cô, cô vừa di chuyện, đầu cô bé cũng cứng ngắc mà quay 90°.
Nhưng cơ thể cô bé vẫn luôn hướng về phía trước, chỉ có cái đầu quay qua vai một cách quỷ dị, trên khuôn mặt nhợt nhạt vẫn không bày ra biểu cảm gì.
Xung quanh bao trùm bởi sự yên tĩnh chết người.
Tiểu nữ hài: “……”
Nguyễn Kiều: “???”
【 Làn đạn 】 Mấy người có thấy ánh mắt của chủ phòng không? Tôi nghi ngờ cô ấy vẫn còn muốn cùng với thứ kia vẫy tay chào hỏi……
【 Làn đạn 】 Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên trở lên yên tĩnh.
【 Làn đạn 】 Chủ phòng bị doạ đến thất thần rồi à?
Cuối cùng, cơ thể của cô bé cũng xoay lại, mà khi cô bé xoay người lại, cả người phát ra tiếng cót két.
Khuôn mặt cô bé nhìn qua trông rất bình thường, nhưng đôi môi tím tái lại, phía dưới cằm còn có vết bầm tím.
Cô bé giơ tập tranh đang cầm lên.
Bức tranh được vẽ bằng bút chì màu vốn đáng yêu nhưng lúc này được đặt trong tay cô bé lại có chút quỷ dị.
Bên trên viết số 201, giữa bức tranh vẽ một chiếc giường, trên giường có một đứa bé đang nằm.
Rầm.
Cô bé lật sang một trang khác, trang thứ 2 vẫn hình ảnh này, nhưng chiếc giường và đứa bé ở giữa bức tranh đã được vẽ lớn hơn một chút, bằng mắt thường cũng thấy đường những đường kẻ đỏ lộn xộn trên người của đứa bé.
Rầm.
Cô bé lại lật sang một trang khác.
Trang thứ 3 không có hình ảnh, chỉ có một từ được viết đi viết lại bằng bút màu đỏ trông rất lộn xộn—— chết.
Chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết.
Tiếng cười của trẻ con đột nhiên vang lên bên tai, giây tiếp theo, ngọn nến trên tay Nguyễn Kiều đã vụt tắt.
“Hì hì……”
——
Mắt của Nguyễn Kiều thích ứng trong bóng tối có chút nhanh hơn những người khác, cùng lúc đó cô cũng phát hiện cô bé quỷ dị kia đã biến mất.
201 hẳn là chỉ số phòng, dựa theo trình tự đánh số từng phòng bình thường cũng chính là chỉ phòng thứ nhất trên tầng 2, cũng là căn phòng cô đang ở.
Cô tìm đường đi lên tầng 2, trên đường cũng không gặp phải tình huống quỷ dị nào khác.
Mở cửa ra, Nguyễn Kiều nhẹ nhàng leo lên giường của mình, quấn chặt chăn để xua đi hơi lạnh trong người.
Vẫn là nằm trên giường thoải mái nhất, chăn vẫn còn giữ lại nhiệt độ cơ thể lúc trước, thật ấm áp.
Khoan đã, cô xuống giường lâu như vậy, chăn làm sao vẫn còn ấm được?
Cô quay người lại, đối diện với một đôi mắt u ám và hẹp dài.
Làn đạn bình luận nháy mắt đã phát điên rồi.
【 Làn đạn 】 Tôi dựa dựa dựa dựa dựa dựa vào cái gì mà xảy ra vậy?
【 Làn đạn 】 Chủ phòng cô có thể giữ liêm sỉ một chút không!!!!!!
【 Làn đạn 】 Lần nữa định nghĩa game kinh dị……
【 Làn đạn 】 Ôm phải cái đùi khó tính rồi.
【 Làn đạn 】 A a a a a a a tôi cũng muốn được ngủ chung với Vân Thần!!!.