Tống Như Thanh chầm chậm để tay lên ngực, đè lại trái tim vẫn đang điên cuồng đập thình thịch, im lặng hồi lâu, cô mới lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Chắc là em… em… em vẫn chưa đủ dũng cảm.”
Đi dạo siêu thị trong ngày thường và đi giữa dòng người nhốn nháo đông như mắc cửi bây giờ khác nhau rất nhiều, đám đông khiến lòng bàn tay cô chảy mồ hôi lạnh, nỗi sợ hãi và bất an như đang quấn chặt thần kinh mẫn cảm của cô, khiến cô cảm thấy không thoải mái lắm.
Nhưng cô đã đồng ý với anh rồi, nếu cô chưa lâm trận đã bỏ chạy, chắc chắn anh sẽ có ấn tượng không tốt về cô mất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không thể khống chế sự khủng hoảng trong lòng khi đứng trong khung cảnh náo nhiệt thế này, nhưng cô lại sợ mình sẽ phụ sự kỳ vọng của anh. Nghĩ tới đây, cô lại bắt đầu phân vân khó xử, không ngừng dùng ngón trỏ vân vê tà váy, cô hơi nghẹn ngào nói:
“Xin lỗi…”
Lời từ chối chưa nói xong, hốc mắt đã đỏ trước rồi.
“Lại xin lỗi?” Giọng nói vô cùng kiên nhẫn của người kia vang lên, đánh gãy sự áy náy và những suy nghĩ miên man trong lòng cô: “Không cần xin lỗi anh, em đồng ý tới xem tuyên truyền, đầu tiên là em muốn khiêu chiến chính mình, sau đó mới là vì anh.”
Cũng như những gì anh đã nói, không nên sống vì một ai hay chuyện gì cả.
Trước khi đặt ra mục tiêu muốn sống tích cực thì phải đặt mình lên hàng đầu trước.
Sau khi cố gắng, cô đã hiểu mình vẫn chưa đủ dũng cảm, vẫn chưa thể hòa mình vào dòng người náo nhiệt như vậy, vậy thì không cần phải tự ép mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Như Thanh còn chưa hiểu những lời anh nói có ý gì, nhưng cô biết rằng anh không trách móc cái tính yếu đuối chưa gì đã bỏ chạy của cô, cũng không vì thế mà mất vui.
Thấy anh chuyển một cái ghế trong phòng đi, Tống Như Thanh không hiểu anh đang chuẩn bị làm gì, ánh mắt cô ngây ngốc nhìn theo bóng lưng anh anh, mãi cho tới khi anh đặt chiếc ghế đó xuống cuối hành lang rồi ngoắc ngoắc tay với cô, cô mới máy móc đi về phía anh:
“Anh cần em làm cái gì sao?”
Hạ Trì hất cằm, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô: “Đây là ghế VIP chỉ dành riêng cho bạn nhỏ Tống Như Thanh thôi.”
Lúc người này đối xử với cô như một bạn nhỏ chưa lớn, mặt mày và ánh mắt đều sẽ vô thức trở nên dịu dàng đầy quyến luyến.
Cô ngây ngốc một lát mới hiểu ý anh là cho phép cô ngồi ở chỗ này xem toàn bộ hoạt động tuyên truyền.
Cô móc balo của mình lên thành ghế, lúc ngồi xuống còn kéo ghế nhích tới trước một tí, tầm nhìn ở nơi này rất tuyệt, có thể xem hết toàn bộ cảnh tượng tuyên truyền phía dưới.
May mà cô không bị cận thị, ngồi ở khoảng cách này cũng có thể nhìn được cảnh tượng trên khán đài.
“Cảm ơn anh Trì.”
Sau khi treo balo lên ghế, cả người cô thả lỏng hơn nhiều, sau khi luồn chân xuyên qua lan can còn bất giác đung đưa.
Nhìn thấy cô phủ tay lên vịn lan can, nhìn cảnh tượng bên dưới không rời mắt, Hạ Trì nhớ lại xưng hô vừa rồi của mình với cô, anh bật cười.
Đây chẳng phải dáng vẻ bạn nhỏ vẫn còn đi nhà trẻ đang xem biểu diễn sao?
Lúc sắp đi, anh xoa gáy cô, nói: “Ngoan ngoãn ở đây nhé, anh Trì của em còn tiết mục biểu diễn cá nhân nữa.”
Mắt Tống Như Thanh sáng bừng lên, không ngờ anh lại có tiết mục biểu diễn.
…
Tối qua Hạ Trì đã đặc biệt dặn dò Chu Thời Tập rằng nếu nhìn thấy Tống Như Thanh đi vào thì phải trông chừng cho cẩn thận một chút, tránh cho cô bị người khác tông trúng gây nên phản ứng kích động.
Nhưng Chu Thời Tập dạo quanh hai vòng, đến cả nửa cái bóng lưng Tống Như Thanh cũng không nhìn thấy. Khó khăn lắm mới đợi được Hạ Trì xuống lầu, cậu ấy chạy bước nhỏ tới, nói: “Đội trưởng Hạ, anh có nhìn thấy em Tống không?”
Hạ Trì hất cằm chỉ chỉ về phía sau lưng mình, cậu ấy nhìn theo ánh mắt anh sau đó liền nhìn thấy Tống Như Thanh đang ngồi ở cuối hành lang trên lầu hai, cũng đang nhìn về phía họ, cậu ấy cẩn thận vẫy tay với cô rồi hỏi Hạ Trì:
“Đội trưởng Hạ, sao anh lại cho cô ấy ngồi ở đó, đó là chỗ VIP đó.”
“Dù sao cũng tốt hơn so với để cô ấy ngồi trong gian phòng nhỏ hẹp nhìn chúng ta nhiều.” Hạ Trì lục hộp giấy lấy ra một bình nước đưa cho cậu ấy, sai bảo: “Đi đi, đi đưa cho em Tống bình nước đi.”
Chu Thời Tập lập tức “chậc” một tiếng, sự không muốn hiện rõ lên trên mặt, cậu ấy xoa xoa gáy mình, nói: “Đội trưởng Hạ, em còn có việc… đội trưởng Hạ, anh đừng dùng ánh mắt đó nhìn em được không, em đi là được chứ gì.”
Dưới cái nhìn nghiêm túc của Hạ Trì, cậu ấy không thể không nhận lấy bình nước đó, mím môi lầm bầm lầu bầu: “Sao anh không tự đi đi, là anh mời đến cơ mà.”
“Cậu sợ cô ấy như vậy mà, đây là một cơ hội huấn luyện tốt đó.”
“Em sợ cô ấy là bởi vì…” Cậu ấy cũng không thể nói với một tên đàn ông sắt thép như đội trưởng Hạ rằng trong lòng mình có bóng ma tâm lý được: “Dù sao thì anh cũng đừng nghĩ đến chuyện tìm người yêu cho tụi em nữa.”
Hạ Trì: “…”
“Chuyện đó đã qua bao lâu rồi mà sao cậu còn nhớ mãi vậy? Con gái nhà người ta vẫn chưa tốt nghiệp đâu.” Hạ Trì đã nhờ bạn mình lật lại tư liệu cá nhân của cô, ở chỗ trình độ học vấn để là đang tạm nghỉ học, có lẽ là do bị chứng trầm cảm ảnh hưởng, không thể không xin tạm nghỉ học được.
Hạ Trì nhìn Chu Thời Tập vừa lòng rời đi, anh nghĩ nghĩ rồi lại gọi cậu ấy quay lại, lấy một tờ tiền trong túi ra đưa cho cậu ấy, nói: “Tới cửa hàng tiện lợi mua cho cô ấy một ít đồ ăn vặt nữa đi.”
Đâu ai ngờ được ngày thường đội trưởng Hạ cao lớn thô kệch, khi làm chuyện quan tâm phái nữ lại có thể tỉ mỉ đến thế.
Chu Thời Tập trưng ra nụ cười máy móc, cười trông rất bỉ: “Đội trưởng Hạ, đến khi nào anh mới có thể đối xử với em tỉ mỉ thế này?”
“Người ta là con gái, còn cậu ấy hả…” Hạ Trì vỗ vỗ vai cậu ấy, lộ ra ánh mắt ý nghĩa sâu xa.
Chu Thời Tập có thể nhìn thấy trong đôi mắt đó toàn là sự khinh bỉ.
Làm phiền rồi, là cậu ấy tự rước lấy nhục.
…
Tống Như Thanh tới quá sớm, cô ngồi trên hành lang đợi mười mấy phút mới đợi được hoạt động tuyên truyền chính thức bắt đầu. Người đàn ông trung niên lúc trước cô gặp ở trên lầu là chỉ đạo viên của đội họ, sau khi lên sân khấu, ông ấy bắt đầu bài diễn thuyết dài đến tận mười lăm phút.
Chuyện này khiến cô nhớ lại những ngày tháng mình đi thực tập trước đây, khi cô nghe viện trưởng diễn thuyết cũng gật gù buồn ngủ, lát sau liền bị thầy mắng cho một trận.
Cô chợt thấy thú vị, thì ra lúc lãnh đạo đơn vị diễn thuyết đều sẽ dài dòng thế này.
Đối với những bài diễn thuyết thao thao bất tuyệt này, cô vẫn luôn không có kiên nhẫn ngồi nghe hết, khi trong đầu cô bất chợt lóe lên ý nghĩ có nên lấy bản kí hoạ ra tốc ký không thì giọng nói truyền đến từ đằng sau đã đánh gãy dòng suy nghĩ của cô, có người gọi cô: “Em Tống.”
Cả đội Phòng cháy chữa cháy cũng chỉ có vị đồng chí Tiểu Chu trong miệng Hạ Trì kia mới gọi cô như thế thôi.
Cô quay đầu sang nhìn, quả nhiên nhìn thấy Chu Thời Tập đứng sau cô không xa, cậu ấy cũng giống những đội viên khác trong đội phòng cháy chữa cháy, khi cô chưa đáp lời thì luôn đứng ở xa xa, tránh kích thích tới cô.
Cô dời ghế sang một bên, đứng thẳng dậy, ngón tay vì căng thẳng mà bấu chặt vào nhau: “Chào cậu, cậu Chu.”
Khoảng thời gian này cô tiếp xúc với rất nhiều người, bà chủ tóc xoăn của tiệm bánh bao, ông chủ béo của quán ăn vặt đường phố, thêm cả Doãn Thu Nguyệt nữa. Nhưng đối với cậu Chu đã khen cô là công chúa tóc dài này, cô chưa từng tiếp xúc một mình với cậu ấy bao giờ.
Cô luôn có một cảm giác rằng khi Chu Thời Tập nhìn cô không giống như đang nhìn công chúa tóc dài.
“Đội trưởng Hạ bảo tôi mang cho cô ít đồ ăn, anh ấy nói là thời gian chỉ đạo viên diễn thuyết dài quá, sợ cô sẽ chán.”
Tống Như Thanh được cưng mà sợ, cô đưa hai tay nhận lấy, còn cúi người nói cảm ơn: “Cảm ơn cậu.”
“Không cần khách sáo.”
Chu Thời Tập hoàn thành nhiệm vụ xong, mới thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, chuẩn bị xuống lầu thì đột nhiên lại nghe thấy Tống Như Thanh nói: “Cũng cảm ơn lời khen của cậu.”
Chu Thời Tập đơ mặt không hiểu gì, chớp chớp mắt, cậu ấy nhớ lại trước đây mình từng lỡ miệng gọi cô là “Em gái đáng yêu”, trong lòng lập tức chột dạ như đã làm gì đó sai trái lắm, cậu ấy vừa chạy xuống lầu vừa nói: “Không cần khách sáo đâu, vậy tôi về trước nhé, lát nữa chúng tôi còn phải hợp ca nữa.”
Nhìn thấy cậu ấy vội vàng chạy mất như thế, đôi mày Tống Như Thanh hơi nhíu lại, trực giác của cô không sai, Chu Thời Tập quả thật rất muốn cách xa cô thật.
Giống như khi trước còn trong trường, sau khi viện trưởng thông báo cô mắc chứng trầm cảm và ý muốn tự sát, bạn học của cô liền xa lánh cô rất rõ ràng. Cô biết có lẽ họ cũng không ghét cô, chỉ là họ không muốn qua lại thân cận với cô.
Đó là ý muốn cách xa cô, vừa sợ hãi vừa căng thẳng.
Không ai muốn làm bạn với một người sẽ có ý muốn tự sát bất cứ lúc nào, huống chi danh tiếng của cô ở trên mạng cũng không tốt, các loại ảnh chụp đã sớm phát tán khắp toàn mạng.
Nghĩ tới đây, Tống Như Thanh cắn môi, cô dùng tay xoa khóe mắt đột nhiên đỏ bừng, tâm trạng vốn dĩ đang sẵn sàng chuẩn bị xem hoạt động tuyên truyền cũng bị một số kí ức vụn vặt trước kia thay thế, tâm trạng lại trở nên tệ hại lần nữa.
Cô đột nhiên rất muốn về căn phòng nhỏ kia, chỉ có một mình cô yên lặng ngây ngốc trong đó mới có thể giúp cô đè xuống luồng tâm trạng buồn bực không hiểu sao lại dâng lên đó.
Ngay khi cô chuẩn bị cầm đồ ăn vặt về căn phòng nhỏ, sân thể dục đằng sau đột nhiên vang lên tiếng đàn ghi-ta.
Cô quay đầu lại nhìn, vừa vặn nhìn thấy Hạ Trì mặc đồng phục ngồi ngay giữa sân khấu đánh ghi-ta, bởi vì ghế của anh quay về hướng cô nên cô có thể nhìn thấy dáng vẻ anh rất rõ ràng.
Cô ngồi lại xuống ghế, hơi thò đầu ra khỏi lan can một xíu. Trên sân thể dục, Hạ Trì đang ôm đàn ghi-ta ngồi chính giữa, ngón tay thon dài đang nhảy múa trên dây đàn, anh vừa đàn vừa dùng âm giọng trầm trầm từ tính hát vang:
Tôi từng vượt qua núi cao biển rộng
Cũng từng lách qua dòng người tấp nập
Tôi từng có tất cả
Chớp mắt đã tan thành mây khói
…
Hướng về phía trước, cứ vững bước đi
Dù từng gặp những gì
Hướng về phía trước, cứ thế mà đi
Dù đã từng bị cướp đi những gì
Bài hát tên là “Con đường bình phàm”, khoảng thời gian trước Tống Như Thanh đi siêu thị, siêu thị luôn phát đi phát lại bài này, đây cũng là lần đầu tiên cô nghe một phiên bản khác không phải do ca sĩ gốc hát, âm giọng từ tính của Hạ Trì mang theo sức mạnh khiến tim người nghe đập thình thịch, nghe mãi nghe mãi, giọng hát của anh như có thể thức tỉnh ham muốn nỗ lực tiến về phía trước trong lòng cô.
Tay cô bất giác vỗ theo nhịp hát, đến khi bài hát kết thúc, người đang ngồi trên ghế đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về chỗ cô bằng ánh mắt sâu xa.
Mắt đối mắt ở khoảng cách xa như vậy, người đó như thể đã sớm biết cô đang nhìn mình, vậy nên hai người bốn mắt nhìn nhau như lẽ đương nhiên.
Đôi mắt đen hoắm thâm trầm đó được ánh mặt trời trong vắt chiếu rọi lên ánh nước, khóe môi anh hơi nhếch lên, nhìn có vẻ rất giống đang cười với cô.
Như bị ánh mắt ấy khoá chặt, tay Tống Như Thanh đang vỗ theo nhịp bỗng vỗ vào khoảng không, đôi má cũng như bị cái nóng oi bức ngày hè làm đỏ bừng.
Không biết từ khi nào cô đã thò đầu ra khỏi lan can, đến khi Hạ Trì đứng dậy cúi người chào khán giả rồi ôm ghi-ta rời khỏi sân khấu, cô mới nhớ tới việc thụt đầu vào, mà khi hai tai cọ vào lan can lạnh buốt, cô mới bất giác nhận ra…
Hình như, đầu cô đã bị kẹt vào lan can mất rồi.