Khói lửa cháy tình

Chắc anh đã phát hiện ra từ lâu rồi!
 
Mặt Tống Như Thanh đỏ bừng vì câu chọc ghẹo của anh, nhưng cô vẫn gắng gượng đổi đũa, thấy ánh mắt Hạ Trì vẫn nhìn cô chằm chằm, cô giục: “Muộn rồi, ăn xong thì về sớm đi.”
 
Giờ thì biết muộn rồi à?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nếu không phải khám gấp, chỉ sợ rằng qua mấy tiếng nữa, họ không phải đang ăn đêm mà là ăn sáng luôn rồi.
 
Khi Hạ Trì đưa Tống Như Thanh đến cửa nhà khách, đã là gần bốn giờ sáng.
 
Sợ làm phiền đến Doãn Thu Nguyệt, Tống Như Thanh rón rén đi qua sảnh, nhưng khi cô vừa lấy chìa khóa để mở cửa, cánh cửa phòng ngủ của Doãn Thu Nguyệt đã vang lên:
 
 
 
“Tay anh Trì không sao chứ?”
 
Hạ Trì không vào nhà, nếu không anh chắc chắn sẽ nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi và lo lắng của Doãn Thu Nguyệt vì đã đợi đến tận bây giờ.
 
 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà trông rất lo lắng, không hề giống với một dì tóc xoăn sành điệu nhàn nhã ngồi ở cửa phơi nắng thường ngày.
 
Từ nhỏ đến lớn, Hạ Trì chưa bao giờ để bà phải lo lắng bất cứ điều gì, nhưng con trai lại kế thừa sự nghiệp của cha, khi anh cũng trở thành lính cứu hỏa, tâm trạng làm mẹ và làm vợ trong bà bỗng trở nên nặng nề và đầy trăn trở.
 
Tống Như Thanh giải thích vết thương ở tay của Hạ Trì cho bà nghe, khi biết anh không bị tổn thương tới dây thần kinh, Doãn Thu Nguyệt vỗ cái đầu đau cả đêm của bà, thở phào nhẹ nhõm: “Tính tình thằng nhóc này ương ngạnh, không chịu nghe lời dì, không thể nào khuyên nhủ nổi nó. Dì nghe chỉ đạo viên bảo cháu đi bệnh viện với nó, liền cảm thấy chắc chắn nó sẽ không sao.”
 
Bà biết con trai mình rất ghét bệnh viện, đây là lần đầu tiên anh đồng ý để một cô gái đưa đi vào lúc đêm hôm thế này.
 
Bà nhớ tới trước đây dù bà nói gì thì Hạ Trì cũng cố chấp tự làm theo ý mình, nghe nói anh bị Tống Như Thanh quát phải đi bệnh viện, bà liền cười phá lên, cào tóc sau gáy, nói: “Để con cũng nếm thử cảm giác bị người ta trị, đáng đời!”

 
Nhìn dáng vẻ nhẹ nhõm về phòng của Doãn Thu Nguyệt, Tống Như Thanh vẫn còn đang hâm mộ Hạ Trì.
 
Dì Thu Nguyệt đối xử với con trai rất tốt, mà Hạ Trì cũng báo đáp sự quan tâm và thương yêu của bà bằng cách nấu cơm.
 
Vì sao cô vừa nhìn đã biết họ là mẹ con ư? Bầu không khí khăng khít giữa người nhà, chỉ cần đứng cạnh nhau thôi là có thể nhìn ra được giữa họ có mối liên hệ sâu nhường nào.
 
Đó là một loại tình cảm mà cô và người nhà không bao giờ có được.
 
Bận rộn cả một đêm, Tống Như Thanh mệt đến mức vừa nằm xuống gối đã ngủ say, sáng hôm sau tỉnh dậy đã là mười một giờ trưa rồi.
 
Bởi vì cô không đi học, Trịnh Vãn Ngọc đã gọi điện và nhắn WeChat cho cô đến ba mươi cuộc.
 
Tống Như Thanh trả lời cô không sao, cũng nói tiết học buổi chiều cô sẽ tới đúng giờ.
 
… [Tống Như Thanh cậu giỏi quá nhỉ, học sinh ngoan mà lại cúp học.]
 
Tống Như Thanh nghĩ ngợi một lúc, vẫn nói cho cô ấy biết chuyện đi tới hiện trường hỏa hoạn ngày hôm qua.
 
… [Cái gì, cậu lại tới hiện trường á? Nhưng trên bản tin hôm nay không có video gì cả, nghe nói nổ tận mấy lần phải không? Thực ra lớp chúng ta có không ít người nghi ngờ có khủng bố tấn công đấy.]
 
Tống Như Thanh nhìn thấy bốn chữ kia thì bỗng nhớ lại lời mà Hạ Trì nói với cô trên taxi hôm qua, sự tưởng tượng của dân chúng đã phát triển đến mức khoa trương vậy rồi sao?
 
… [Đừng truyền lung tung trước khi có thông báo chính thức, hiểu không?]
 
Giữa chị em tốt với nhau phải có sự hiểu ý, cho nên không cần giải thích gì nhiều, Trịnh Vãn Ngọc lập tức ngừng hỏi, gửi icon gật đầu liên tục qua.
 
Cô đăng nhập vào Weibo, đọc những tin tức mới nhất, tiến trình vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn điều tra vụ hỏa hoạn,  những thông tin còn lại đều không được công bố. Tuy nhiên, cư dân mạng trên Weibo đã tưởng tượng đủ điều từ lâu, các loại thuyết âm mưu nhan nhản, suy luận này phóng đại hơn suy luận kia.
 
Trong thời đại Internet phát triển nhanh chóng như hiện nay, cho dù chỉ là một tia lửa không bắt mắt cũng có thể đốt cháy thành đống lửa.

 
Cô đã được trải nghiệm sức mạnh của ngôn ngữ mạng từ lâu rồi.
 

 
Sau khi tắm rửa xong đi ra ngoài, Tống Như Thanh phát hiện nhà khách đã đóng cửa, nhưng trên bàn cà phê ở đại sảnh lại chất đống mấy bó hoa. Doãn Thu Nguyệt đang viết thiệp, thấy cô ấy đi ra thì liền hỏi cô khi nào lớp học buổi chiều bắt đầu:
 
“Cháu có muốn tới bệnh viện thăm bạn của anh Trì với dì không?”
 
Doãn Thu Nguyệt không chắc liệu cô có thể đến nơi có nhiều người như bệnh viện hay không, vì vậy bà đã hỏi cô trước.
 
“Tất nhiên rồi ạ, cháu đi chứ.”
 
Cô vốn cũng định đến bệnh viện để gặp các anh sau giờ học vào buổi chiều, nếu may mắn có khi có thể tới kịp lúc Ngô Ngụy Hâm ra khỏi phòng ICU, có điều nếu giờ Doãn Thu Nguyệt muốn đi, vậy sau khi thăm bệnh xong, cô về thẳng trường học cũng được.
 
Hai người họ gọi taxi ở nhà khách qua đó, trên đường không gặp trở ngại nào. Vì hôm nay là ngày đầu tiên sau hôm xảy ra sự cố nên phóng viên đến thăm bệnh và phỏng vấn rất nhiều, cô và Doãn Thu Nguyệt đợi hơn hai mươi phút ngoài phòng bệnh mới chen được vào trong.
 
Đồng đội của đội phòng cháy chữa cháy quận Khánh Giang nằm ở hai phòng bệnh liền nhau, khi Doãn Thu Nguyệt bước vào, có không ít người trong phòng biết bà là mẹ của đội trưởng Hạ, những người tuổi còn nhỏ như Chu Thời Tập đều gọi bà là dì Thu Nguyệt.
 
Chu Thời Tập bị thương nhẹ nhưng vẫn bị kéo đến bệnh viện truyền nước cảm thấy rất áy náy, nhìn thấy mẹ của Đội trưởng Hạ, cậu ấy càng xấu hổ hơn, mặt đỏ bừng, vì vậy khi nhìn thấy Tống Như Thanh cũng đến, cậu ấy như tìm được cứu tinh lớn, lập tức gọi cô đến bên giường, nhỏ giọng hỏi: "Đội trưởng Hạ thế nào rồi? Anh ấy còn giận tôi không?"
 
Tống Như Thanh có thấy hiện trường vụ cháy, đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh Hạ Trì giúp cậu ấy khiêng bình ga, nếu anh Trì ở đây, chắc chắn sẽ không nói lời nào khiến cậu ấy thấy áy náy, thế là cô nói:
 
“Anh Trì không sao, cậu yên tâm nghỉ ngơi đi, lúc tôi đến anh ấy đã dặn dò tôi tới xem cậu thế nào.”
 
“Tôi thì có chuyện gì được, do bác sĩ cứ bảo tôi phải ở lại một ngày để quan sát mới được đi.” Nói tới đây, một người không giấu được cảm xúc như Chu Thời Tập đỏ bừng mặt, có sự xấu hổ và quẫn bách chỉ trẻ con mới có.
 
Cậu ấy bị thương nhẹ nhất, nói thẳng ra là thể lực kém, mệt quá nên ngất đi.

 
Chuyện này với cậu ấy là chuyện rất đáng xấu hổ, không đáng nhắc tới, cho nên ngay cả phóng viên tới phỏng vấn, cậu ấy cũng giả vờ ngủ không muốn xuất hiện.
 
Cô sợ Chu Thời Tập tự tạo áp lực cho mình, nên lại nói một câu: “Không sao đâu, anh Trì không giận cậu đâu.”
 
Cô nhìn ra được cảm xúc trên khuôn mặt của Chu Thời Tập, tuy em trai cô còn nhỏ, nhưng khi phạm lỗi cũng sẽ bày ra vẻ mặt này.
 
Tính cách cô vốn đã dịu dàng, giọng nói lại ngập tràn sự an ủi và thấu hiểu, khiến Chu Thời Tập nhìn thấy dáng vẻ của một chị gái trên người cô.
 
Nhớ lại lúc đầu cậu ấy lại sợ đối mặt với cô, thì ra cô là một cô gái vừa dịu dàng lại vừa thấu hiểu lòng người thế này.
 
Cậu ấy không biết từ khi nào mình đã xóa bỏ những cái mác liên quan tới người bị bệnh trầm cảm trên người cô xuống. Cô không đáng sợ, không cực đoan, càng không khiến người ta hãi hùng.
 
Những ấn tượng lúc đầu kia đã không còn tìm thấy trên người cô từ lâu rồi.
 
Chu Thời Tập nghẹn ngào, nói một câu: “Xin lỗi.”
 
Tống Như Thanh tưởng cậu ấy đang nói xin lỗi với Hạ Trì, cô cảm thán ấn tượng mà Hạ Trì mang lại cho cậu ấy nghiêm khắc quá rồi.
 
Bởi vì vội đi học nên sau khi hỏi thăm các anh cứu hỏa xong, cô liền rời đi trước.
 
Cô tra tuyến xe buýt từ đây đến trường, có một chiếc xe buýt chạy thẳng đến trường, nhưng cô không quen thuộc với đường đi quanh đây, thế nên luôn nhìn điện thoại, đi theo chỉ dẫn của bản đồ. Sau khi lên xe buýt, khó khăn lắm cô mới chen được đến chỗ tay cầm cuối cùng, rồi bỗng nhiên cảm thấy cậu trai đi lên cùng một chiếc xe buýt với mình trông hơi quen quen.
 
Trong đầu xuất hiện cảnh tượng trên sân thượng tòa nhà tối hôm qua, cô nhận ra chàng trai kia rồi.
 
Tối qua cô chỉ chú ý tới đám cháy chứ không để ý đến khuôn mặt anh ta, nhưng khả năng nhận biết khuôn mặt do thói quen vẽ của cô vẫn không hề giảm sút, sau khi lục lọi trong đầu, cô đột nhiên liên tưởng khuôn mặt anh ta với người lấy đồ ăn ở cửa sổ bảy trong căn tin trường với nhau.
 
Anh ta chính là sinh viên vừa học vừa làm ở cửa số 7 kia, bởi vì thỉnh thoảng cô và Trịnh Vãn Ngọc đi ăn gà tê cay, anh ta sẽ lấy cho cô nhiều thêm một chút.
 
Tính ra cũng là bạn cùng trường, có điều vì tối qua vội vã quá nên cô do dự không biết có nên chào hỏi không.
 
Chuyện chào hỏi với một bạn học xa lạ là một chuyện rất khó với cô.
 
Người sợ xã hội chưa bao giờ tự chủ động, chứ đừng nhắc tới cái cảnh tượng gượng gạo ai cũng muốn giả vờ không quen biết kia.
 

Cũng may lúc này có người xuống xe, Tống Như Thanh vịn tay vịn dịch vào bên trong, cô lấy điện thoại di động ra, tùy tiện mở một app trên điện thoại lên, sau đó cứ một mực cúi đầu lướt điện thoại, cứ như đã vứt bầu không khí gượng gạo và ngột ngạt này ra sau đầu.
 
Nhưng chàng trai kia lại dịch tới gần cô, hỏi: “Cậu cũng tới thăm người thân à?”
 
Có lẽ trong thôn Hạ gia có người thân của anh ta, nếu không hai người sẽ không gặp nhau tại đây.
 
Bỗng nhiên có người khác giới không tính là quen biết bắt chuyện, Tống Như Thanh có hơi căng thẳng, cô gật nhẹ đầu, thoát app điện thoại ra, nắm nó trong tay.
 
Suy cho cùng vừa xem điện thoại vừa nói chuyện với người ta cũng là hành vi không lịch sự.
 
Bởi vì quá căng thẳng nên ngón tay cô bất cẩn ấn vào nút âm lượng, ấn nút âm lượng trong thời gian dài sẽ khởi động chức năng tự động liên hệ với số điện thoại khẩn cấp, cô không chú ý điện thoại đang gọi cho Hạ Trì.
 
Có lẽ nhìn ra được cô là một người hướng nội, chàng trai ho nhẹ một tiếng, vuốt cánh mũi, hỏi tiếp: “Tôi học chuyên ngành dược học, còn cậu?”
 
“À, tôi học ngành y tá, tên là Tống Như Thanh, năm hai.”
 
“Tôi tên Hạ Nhuận Minh, cũng năm hai.”
 
Tình huống giới thiệu gượng gạo này khiến ngón chân Tống Như Thanh co lại, cả người đều không được tự nhiên, thế nhưng nam sinh này hình như vẫn muốn tiếp tục trò chuyện: "Tôi thường thấy cậu và bạn của cậu đến ăn gà cay tê."
 
“Ừ, tôi biết, cậu là người lấy đồ ăn ở cửa số bảy, cảm ơn cậu lần nào cũng lấy nhiều hơn cho tôi.”
 
“Thì ra cậu đã nhận ra tôi từ lâu rồi à?”
 
Câu hỏi kinh ngạc của đối phương khiến Tống Như Thanh cảm thấy mình đã nói sai mất rồi. Cũng may lúc này xe buýt đã đến trạm dừng, cô xuống xe trước, khi giơ tay chào tạm biệt với đối phương mới thấy điện thoại đang được kết nối.
 
Chàng trai kia còn chưa kịp xuống xe, cô đã nói ngay: “Tôi có điện thoại, đi trước đây.”
 
Cô vội vã giơ điện thoại lên nghe, bên trong thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gõ bàn phím máy tính, cô dè dặt gọi: “Anh… anh Trì, anh đang nghe à?”
 
Tiếng gõ chữ cạch cạch dừng lại, giọng nói lười biếng của người kia nghe như vẻ không quan tâm chút nào: “Sao hả, thật sự tưởng anh đây là bậc thầy tình yêu, muốn anh dạy em làm thế nào để xây dựng quan hệ yêu đương với đàn ông à?”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận