Khói lửa cháy tình

Chuyển thẳng sang dùng QQ thì thôi không ai nói gì, giờ bảo liên lạc trong nhóm chat là đang sỉ nhục ai đấy?
 
Thật sự coi mình thành anh trai ruột của Tống Như Thanh, sợ bọn họ lừa bán cô đi chắc?
 
Khi Tống Như Thanh phát hiện mình được add vào nhóm chat thì đã là chuyện của một ngày sau. Trong nhóm y tá đang thảo luận về việc chia ca, cô nhấn mở nhóm mới thì phát hiện mình được Hạ Trì thêm vào nhóm. Những thành viên trong nhóm đều là những anh trai cứu hoả đã từng đưa đón cô tan học trước đây. Cô còn tưởng Hạ Trì thêm nhầm, nhưng thấy trong nhóm không có tin nhắn nên cô cũng không quá bận tâm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tuần này vẫn còn hai ca trực tối, ngày đêm đảo loạn, quả thật vừa vội vừa mệt.
 
Không may hôm nay còn gặp phải một bệnh nhân mới nhập viện, người phụ nữ này trên người gãy xương nhiều chỗ vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật, cần phải chăm sóc mọi lúc. Khó giải quyết hơn chính là, người phụ nữ này còn mang thai, không được bất cẩn dù chỉ một chút.
 
Bình thường ca tối cô còn có thể phối hợp với Trịnh Vãn Ngọc vượt qua, nhưng hôm nay là ngày nghỉ của cô ấy, cùng ca trực với cô chỉ có mình y tá nam Đại Hàn. Người phụ nữ đó bài xích y tá nam, Đại Hàn giúp cô ấy thay kim hai lần đều bị cô ấy kích động mắng mỏ, thế là đành phải giao cho Tống Như Thanh.
 
Mãi đến khi 11 giờ tối, người phụ nữ không còn thấy đau đến mức muốn ấn chuông gọi y tá nữa, cô mới cảm thấy ca trực tối hôm nay rốt cuộc cũng có thể giải thoát rồi.
 
“Tôi cảm thấy bệnh nhân giường số 3 không phải ghét bỏ tôi là y tá nam, mà là cô ta sợ đàn ông thì có.” Đại Hàn thân hình mập mạp không cảm thấy nhục bởi vì phản ứng của người phụ nữ, ngược lại còn rất nghiêm túc phân tích nguyên nhân bị thương của cô ấy: “Có khi nào là bạo lực gia đình không?” 
 
“Suỵt.” Tống Như Thanh ghét bỏ cậu ta nói chuyện lớn tiếng, nhắc nhở cậu ta hiện giờ vẫn còn trong giờ làm. Muốn tám chuyện thì cũng phải chờ tới khi tan làm, nếu để người bệnh nghe được sẽ bị khiếu nại: “Tan làm rồi hẵng nói.”
 
Lúc đang làm động tác ra hiệu với Đại Hàn, khóe mắt cô bỗng liếc thấy một bóng hình quen thuộc. Cô còn tưởng mình nhìn lầm, ánh mắt chợt nheo lại, cho đến khi nhìn rõ người đang cầm bình truyền nước ở hành lang là Hạ Trì, cô mới cắt đứt chủ đề nói chuyện của Đại Hàn rồi đi qua phía anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối tháng tư, mùa xuân còn chưa hoàn toàn đi hẳn, anh đã mặc đồ như sắp sang hè, chỉ mặc một cái áo thun trắng đơn giản và quần tây. Dường như anh đã gầy hơn một chút rồi, bị bệnh làm cho khí sắc trên mặt anh trông rất kém, cả người có cảm giác yếu ớt không có tính công kích, dáng vẻ cần được người khác chăm sóc.
 
Sao anh lại bận rộn như vậy, tối khuya cũng chỉ có một mình tới đây truyền nước biển.
 
Đang lo lắng thì người nọ đã tìm được ánh mắt của cô, lập tức đi tới phía cô: “Thì ra Tiểu Thanh Nhi của chúng ta thật sự đi thực tập ở đây.”

 
Sau cuộc chia tay vội vàng đêm hôm đó, hai người vẫn không liên lạc qua WeChat, không ngờ lần gặp tiếp theo lại nhanh như vậy, mà nguyên nhân lại là vì anh bị bệnh.
 
Rõ ràng mỗi ngày cô đều tự nhủ với lòng mình rằng phải tránh xa thịt nướng trong chén của người khác. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ anh một mình tới bệnh viện, cô vẫn không nhịn được hỏi: “Anh Trì, anh bị bệnh gì? Trễ như vậy rồi còn ở đây truyền nước nữa?”
 
Hạ Trì giơ cao ống truyền dịch đi về phía cô: “Nhìn kim truyền nước đoán nguyên nhân bệnh, làm phiền cô y tá nhìn giúp anh xem đây là bệnh gì với?”
 
Thì ra là bị cảm, kim truyền nước là thuốc hạ sốt. Cơ thể anh rất khoẻ mạnh, không cần truyền nước biển cũng có thể khoẻ lên được, không biết vì sao lại chạy một quãng xa như vậy để đến đây.
 
“Cũng tại ho khan nhiều ngày rồi, cứ để kéo dài thì thà tới đây truyền nước cho nhanh khỏi.” Giống như nhìn ra những nghi ngờ trong lòng cô, khi nói chuyện anh đã dựng ống truyền dịch đứng thẳng lên, nhìn thoáng qua bục y tá nơi cô làm việc: “Thực tập có mệt không?”
 
“Vẫn ổn.”
 
Chỉ mới nói được hai câu, Đại Hàn ở bên kia lại réo lên, nói bệnh nhân giường số 3 lại rung chuông muốn cô qua đó.
 
“Vậy em đi trước đây.”
 
Nói xong những lời này, cô sửa lại mũ sau đó nhanh chân bước về phía giường số 3. Bệnh nhân nữ vẫn đang ê ê a a kêu đau, lo lắng sốt ruột hỏi cô rằng cô ấy làm phẫu thuật có thể khiến thai nhi bị dị tật gì không.
 
Chuyện này chỉ có bác sĩ chữa trị là biết rõ nhất, sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật cô ấy vẫn luôn kêu đau cũng là vì vốn dĩ không tiêm thuốc giảm đau, điều này sẽ làm ảnh hưởng tới sự phát triển của thai nhi. Cô là y tá, không thể nói những câu khẳng định như thế này được, chỉ có thể dùng cách nói mà y tá trưởng đã chỉ cho cô:
 
“Bác sĩ điều trị cho cô vẫn còn trong ca làm, tôi gọi anh ấy tới được không?”
 
“Anh ta là nam, tôi không muốn nhìn thấy anh ta.”
 
Người phụ nữ thân mang đau ốm nhưng vẫn lo lắng sốt ruột không giữ được con, trong miệng kêu đau, trán đổ mồ hôi, nhìn qua cực kỳ khiến người ta thương xót.

 
“Nếu ngay cả bác sĩ mà cô còn không tin, vậy cô còn tới chỗ này làm gì nữa?” Cô rất kiên nhẫn, phải tốn hơn năm phút đồng hồ mới thuyết phục được cô ấy đồng ý để bác sĩ tới xem bệnh.
 
Sau đó bác sĩ nội trú được mời đến, vô cùng kiên nhẫn nói với cô ấy rằng thai nhi có giữ được hay không phải xem sự hồi phục của cô ấy thế nào, bảo cô ấy đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, bọn họ sẽ cố gắng đảm bảo giúp cho xương ngực và xương đùi của cô ấy hồi phục hết sức.
 
Cuối cùng người phụ nữ không nhịn được nữa, đành nói thật:
 
“Trước đây tôi đã sảy thai vài lần rồi, lần này vất vả lắm mới giữ được tới ba tháng. Tôi sợ đứa bé không còn nữa. Bác sĩ Hướng, anh phải cho tôi một câu trả lời chắc chắn, tôi sợ lắm, tôi không ngủ được. Nếu điều trị chân làm tôi sinh non, vậy thì tôi không điều trị nữa.”
 
Bác sĩ Hướng khó chịu trước hành vi nói dối khi khám bệnh của cô ấy: “Cô có thói quen sinh non mà sao lại giấu diếm.”
 
“Là bị chồng của tôi phá, chứ không phải sảy thai tự nhiên.”
 
Một câu nói làm bác sĩ Hướng và Tống Như Thanh trong phòng bệnh đồng thời im lặng. Cho dù đã từng chứng kiến rất nhiều cảnh tình người nóng lạnh rồi, nhưng khi loại chuyện này xảy ra trước mắt mình, bỗng chốc vẫn thấy nghẹt thở.
 
Bác sĩ Hướng bất đắc dĩ xoa trán: “Tôi đã xem qua rồi, hiện giờ cô bị thương ở chân và xương sườn, những nơi đó đều hồi phúc khá tốt. Sáng mai chủ nhiệm Lý sẽ sắp xếp bác sĩ khoa phụ sản tới đây cùng họp hội chẩn. Nếu bụng khó chịu thì cô có thể rung chuông ngay lập tức, nhưng không cần quá mức nóng vội, tâm lý cũng sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của thai nhi, được không?”
 
Đối mặt với bệnh nhân khóc sướt mướt đến bệnh viện khám bệnh một mình, bác sĩ và y tá đều sẽ có lòng thương hại, Tống Như Thanh phối hợp với bác sĩ Hướng nói hơn mười phút, cuối cùng cũng có thể trấn an được bệnh nhân giường số 3.
 
Lăn lộn nãy giờ làm cô tan tầm muộn, cô vốn tưởng rằng Hạ Trì đã đi rồi. Đến khi thay quần áo ra khỏi phòng trực, cô phát hiện anh vẫn đứng ở ngay bục y tá, chai nước trên tay có thể thấy được đã truyền xong rồi.
 
Cô đi tới nhìn thử, may là trên ống truyền dịch vẫn còn một ít nước thuốc: “Anh truyền dịch xong rồi sao?”
 
“Đây là chai cuối cùng.”
 

Theo thói quen nghề nghiệp, Tống Như Thanh giúp anh rút ống tiêm trên tay xuống. Cái ấn tay của cô tuy rằng dịu dàng nhưng động tác rút kim lại rất nhanh nhẹn, không có gì đau đớn.
 
“Bác sĩ nội trú khoa của em trông đẹp trai nhỉ, còn rất trẻ nữa chứ.”
 
Nghe lời này thì chắc anh đã đứng ngoài nghe không ít chuyện nhà của bệnh nhân giường số 3 rồi. Nhưng anh lại không hỏi chuyện gia đình của cô ấy mà lại hỏi chuyện về bác sĩ, đúng là kỳ lạ.
 
“Trong nhóm bác sĩ của bệnh viện tụi em thì đúng là trẻ thật.” Cô chỉ thuận miệng nói có lệ một câu vậy thôi, nhưng lại phát hiện Hạ Trì đang đi sau mình đột nhiên không nói gì.
 
Hai người cứ thế im lặng suốt con đường ra khỏi khu nội trú, không ai nhắc đến chủ đề này nữa, cho đến khi anh mở miệng nói một câu:
 
“Anh mượn xe lão Đàm, để anh đưa em về nhé. Trời rạng sáng thế này, không an toàn đâu.”
 
Cô không muốn có quá nhiều tiếp xúc với anh, thời gian ở cùng với anh càng dài, trong lòng cô sẽ càng thêm hoài niệm về quá khứ.
 
“Em mua nhiều vé xe lắm, về nhà cũng tiện.” Lúc cô và Trịnh Vãn Ngọc đi trực đêm thường xuyên gặp nhau, lúc tan tầm không còn xe buýt nữa, cho nên để đảm bảo an toàn cả hai đã chia đôi tiền vé xe đi về, vừa tiết kiệm chi phí lại vừa không bị kẹt xe.
 
Hạ Trì dừng lại, lấy trong túi ra một điếu thuốc lá ngậm vào miệng, đứng trước mặt cô, nhìn cô từ trên cao xuống. Ngay sau đó, anh nhíu mày hỏi:
 
“Anh đã tiến hoá thành quái vật trong lòng em rồi à? Ngồi chung xe còn có thể ăn em luôn chắc?”
 
So với thái độ không dây dưa tối hôm đó của anh, giọng điệu tối nay rõ ràng không được bình thường, kiểu giọng điệu cưỡng ép này khiến Tống Như Thanh hơi khó hiểu.
 
Suy nghĩ một lát, cuối cùng Tống Như Thanh vẫn đi cùng anh đến bãi đậu xe tầng hầm.
 
Cô đi đến bên ghế phụ, muốn ngồi ghế sau: “Em ngồi ghế sau là được…”
 
“Không được.”
 
Cô còn chưa nói dứt lời, người nọ bỗng nhiên dùng một tay khác đặt lên bả vai cô, đè cô ngồi vào ghế phụ, sau đó đóng cửa xe lại vô cùng bá đạo.
 
Từ đầu đến cuối chỉ mất có vài giây. Nếu tối nay anh tới đòi nợ thì khí thế của anh tối nay cứ như là tới lấy cái mạng hèn của cô vậy. Cô câu nệ ngồi trên ghế phụ, tay đặt trên đầu gối. Cho đến khi người kia lấy một túi đồ lớn từ ghế sau ném vào trong ngực cô:

 
“Cái này là cho em.”
 
Cô cúi đầu nhìn thử, hình như là hộp quà.
 
Anh đã có bạn gái rồi mà còn tự nhiên tặng quà cho cô, không lẽ Trịnh Vãn Ngọc nói đúng, anh là một tên đàn ông đểu cáng?
 
Hạ Trì ngồi vào ghế lái, mở điều hoà, nhưng cũng không sốt ruột lái xe ngay. Thấy cô vẫn ôm đống đồ kia, anh nhíu mày, lấy điếu thuốc cắn trong miệng để vào sau tai: “Mở ra nhìn thử đi, đều là tặng em cả đấy.”
 
Thấy ánh mắt anh nhìn chằm chằm mình, Tống Như Thanh hơi ngại ngùng, lập tức cúi đầu ngoan ngoãn bóc quà ra. Túi lớn nhất chính là đặc sản của thành phố Phổ, không có gì đặc biệt cả. hai hộp nhỏ còn lại, một hộp là thỏi son đang hot cùng màu với thỏi trước đây của cô, một hộp khác là giày, là bản đời mới của chiếc giày cô làm rơi trong đống lửa kia.
 
Giày, son môi?
 
Hai món quà này, giống hệt như Chu Thời Tập nói.
 
Cô ngơ ngác, quay đầu nhìn Hạ Trì: “Tặng em á?”
 
“Ngoại trừ em, anh còn có cô bạn nhỏ nào khác sao?” Nghe nói cô gái nhỏ khi nhận được quà sẽ rất vui vẻ, còn nhảy cẫng lên, nhưng mà Tống Như Thanh hiển nhiên không phải người bình thường.
 
Nhìn thấy biểu cảm quá mức bình tĩnh trên mặt cô làm anh có chút bực bội.
 
Thấy cô cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm hai món quà kia, anh xoay người, giúp cô thắt đai an toàn: “Anh định để dành thật nhiều quà, sau đó tặng cho em luôn một lần.”
 
Tống Như Thanh lúc này vẫn đang đắm chìm trong chân tướng có lẽ anh không có bạn gái, miệng cô hơi cong lên, cả nửa buổi trời vẫn không nói câu nào. Cho đến khi nghe thấy câu nói này cô mới sực tỉnh lại, phát hiện ra anh đang giúp cô thắt dây an toàn.
 
Hạ Trì nghiêng hẳn nửa người mình từ ghế lái qua đây, dùng cặp mắt đen sâu thẳm nhìn cô: “Nhưng món quà này, anh không muốn giữ ở chỗ mình nữa.”
 
Tiếng nói gợi cảm trầm thấp, giống như đang cố gắng kìm nén cảm xúc nào đó, anh nói: “Tiểu Thanh Nhi, em hiểu chứ, anh không thể giữ được nữa rồi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận