Trong lần thứ ba học phụ đạo, Trần Cảnh Hòa chuẩn bị một cái USB, đưa cho đàn chị kia. Đàn chị thật sự cạn lời, bao giờ Trần Cảnh Hòa mới dừng đây?
Đàn chị vô cảm cầm USB: “Đàn em, chị thật lòng khuyên cậu một câu. Người thích Châu Y rất nhiều, người như cậu cũng không ít. Tuy rằng phương thức theo đuổi của cậu rất, ặc, kỳ lạ. Nhưng mà, chưa chắc Châu Y sẽ không thích đâu.”
Cuộc đời Trần Cảnh Hòa xuôi chèo mát mái 17 năm, lại té ngã liên tiếp 2 3 lần trên người Châu Y.
Tối hôm đó, Trần Cảnh Hòa muốn buông bỏ, nhưng cậu nằm mơ thấy Châu Y, vẫn là buổi chào cờ sáng, cô ngẩng đầu lên, cười với cậu, còn gọi tên cậu.
Nửa đêm Trần Cảnh Hòa tỉnh lại, sau lưng đều là mồ hôi, trên người cũng ướt, nhưng đôi mắt cậu trong bóng tối lại vô cùng sáng.
Châu Y, sẽ là Châu Y của cậu.
Cảnh tượng mới nghĩ tới trước đây không lâu, giờ lại đang hiện hữu, Châu Y ngủ bên người cậu, yên tĩnh an ổn.
Cậu lén lút thăm dò, hôn khoé miệng cô một cái, lại rụt trở về.
Trong mơ có Châu Y, bên cạnh cũng có Châu Y.
Trần Cảnh Hòa ngủ muộn, tỉnh sớm. Lúc cậu mở mắt Châu Y vẫn đang ngủ, dây buộc tóc tuột ra, mái tóc rối tung. Trần Cảnh Hòa nhìn thật lâu, trong lòng mỹ mãn đứng dậy đi rửa mặt.
“Mấy giờ rồi vậy?” Châu Y vừa tỉnh ngủ đầu óc có hơi hỗn loạn, ngồi trên giường ngơ ngác hỏi.
“Tám giờ hơn, có thể ngủ thêm một lát.”
Châu Y dụi dụi mắt, cố gắng mở ra nhưng phát hiện động tác quá tốn sức, chỉ có thể nhắm mắt lại mơ hồ nói: “Ồ, được rồi, cảm ơn em.”
“Đừng khách sáo.”
Trái tim Trần Cảnh Hòa được lấp đầy, trong đó đều là hình ảnh của Châu Y.
Châu Y ôm chăn ngã xuống, ngoan ngoãn chui vào, chỉ lộ ra một cái đầu bù xù.
Vốn dĩ muốn làm gì cũng quên luôn rồi, trong đầu hiện tại chỉ có dáng vẻ Châu Y mơ màng ngồi trên giường nhìn cậu. Chị của cậu, sao lại có thể đáng yêu như vậy?
Thật muốn hôn cô.
Trần Cảnh Hòa cũng đã làm như vậy.
Châu Y bị cảm giác nóng ấm trên mặt đánh thức, muốn xoay người lại phát hiện hình như mình bị ôm chặt, không nhúc nhích được. Không thể không mở mí mắt díp lại vì buồn ngủ ra, đã thấy tên đàn ông nào đó cách mình không đến 10cm: “…Em làm gì đấy?”
“Không nhịn được, muốn hôn chị.”
“Nhưng chị còn chưa đánh răng rửa mặt.”
Trần Cảnh Hòa nhìn bộ dáng tủi thân của Châu Y, không nhịn được nở nụ cười, nhanh chóng hôn một cái lên khoé miệng cô: “Không nhịn được, hôn thêm cái nữa.”
Châu Y đề phòng Trần Cảnh Hòa lợi dụng lúc cô không chú ý đánh lén, dứt khoát kéo chăn lên đỉnh đầu. Qua một lúc lâu mới kéo chăn xuống, thấy Trần Cảnh Hòa cười mỉm nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt vốn đã nghẹn đỏ bừng dưới cái nhìn chăm chú của Trần Cảnh Hòa lại càng đỏ hơn.
Châu Y! Trước đây mày không phải là người dễ đỏ mặt như vậy! Trước mặt mày Trần Cảnh Hòa chỉ là một đứa em trai! Không cần sợ!
“Nặn xong kem đánh răng rồi, chị có cần em giúp chị rửa mặt không?”
Châu Y: “Chị là người bình thường, tạm thời không cần hộ lý.”
“Được rồi.” Trần Cảnh Hòa thở dài.
Sao trong tiếng thở dài này cô nghe ra chút tiếc nuối vậy?
Trần Cảnh Hòa liếm liếm môi, chỉ về phía nhà vệ sinh: “Trong nhà vệ sinh có quần áo và đồ lót mới, chị nhớ thay đấy. Nếu cần hỗ trợ có thể gọi em.”
Châu Y suýt quên luôn chuyện này, chân vô thức cọ sát vào nhau. Trần Cảnh Hòa nhìn thấy liền cứ như vậy nhìn cô, ánh mắt còn có ý tốt bảo cô tiếp tục.
Châu Y đầu không ngoảnh lại đi vào nhà vệ sinh, vì đề phòng Trần Cảnh Hòa còn dứt khoát khóa trái cửa.
Trần Cảnh Hòa không chú ý đến bên kia, toàn bộ lực chú ý của cậu đều đặt trên giường. Châu Y không mặc đồ lót, lúc này đồ lót của cô đặt trên giường, một nửa vùi trong chăn.
Sáng nay cậu còn xem một video làm sao để cởi cài áo lót, hiện tại kiến thức lý luận trang bị đầy đủ, thực hành thực tế lại tính bằng con số 0. Muốn thực hành, nhưng Châu Y lại không mặc.
Có hơi đáng tiếc.
Trần Cảnh Hòa đối diện với nửa phần đồ lót lộ ra kia. Cuối cùng, cậu đứng dậy rút nửa còn lại ra, đi đến cửa nhà vệ sinh.
“Chị ơi, chị không mặc đồ lót, em mang đến cho chị.”
Giống như một chú cún lớn ân cần.