Khói Lửa Nhân Gian Chạm Lòng Phàm


Thợ săn trên núi dễ gả vậy sao? Nếu được lựa chọn thì ai mà muốn làm thợ săn trên núi chứ?
Ta nghĩ nàng không chỉ ghen tỵ vì nguyên chủ được phụ mẫu yêu chiều, mà còn ghen tỵ vì ta lấy được Tề Đại, sống cuộc sống thuận buồm xuôi gió.

Vậy nên sau khi bị bỏ...
"Mà tại sao nàng ta lại bị bỏ?"
Mẫu thân lắc đầu: "Ai mà biết được? Nàng ta xấu xa như thế, tám chín phần là đã làm điều gì đại ác, nhà chồng không thể dung thứ.

Sau này con tránh xa nàng ta một chút, ra ngoài nhớ mang theo người, đừng có một mình dẫn theo Ngoan Bảo.

Không sợ trộm cắp, chỉ sợ kẻ gian nhòm ngó.


Ta luôn có cảm giác nàng ta đang ôm cả bụng với toàn ý đồ xấu xa."
Ta nghe lời mẫu thân, gật đầu: "Mẫu thân cứ yên tâm, nếu nàng ta dám đến, con nhất định không khách khí." Ta lại hỏi: "Nhà họ không ai đến đó đòi lại công bằng sao?"
"Công bằng gì chứ? Chính là do phu quân trước của nàng đưa trả về, trong nhà cũng chẳng rõ nàng đã nói những gì với đại bá và đại bá mẫu.

Nhưng khi rời đi, nàng ta trông như bị quái thú truy đuổi, vội vã mà bỏ chạy."
Mẫu thân nghe thấy Ngoan Bảo tỉnh dậy, liền bỏ ta mà đi vào trong phòng: "Ôi dào, cháu ngoan của bà tỉnh rồi, lại đây để bà hôn nào."
Ngoan Bảo lớn lên một chút thì càng đặc biệt thích cười, ai chọc cũng cười.
Nó còn ê a muốn nói chuyện với người khác, chẳng biết muốn biểu đạt điều gì, nước miếng luôn làm ướt đẫm cái yếm, mỗi ngày phải thay nhiều lần.
Từ lúc nó biết giao tiếp với mọi người, lại càng đáng yêu và thú vị hơn.
Mẫu thân trêu đùa với cháu gái, lại quay sang ta nói: "Thôi nôi của Ngoan Bảo thật sự muốn tổ chức lớn sao?"
"Xem đến lúc đó gia gia nói thế nào đã, có làm hay không thì con và Tề Đại cũng chẳng bận tâm."
"Sao lại chẳng bận tâm được, đây là con gái của con, con đã chuẩn bị vòng cổ, vòng tay cho nó chưa?"
Ta gật đầu.
Tề Đại đã sớm lên huyện thành mua một cái vòng cổ bằng vàng, một cái khóa trường mệnh, còn chuẩn bị thêm nhiều thứ khác nữa.

Dù sao thì Ngoan Bảo không thiếu gì những đồ vật mang ý nghĩa tốt đẹp, còn nhiều hơn cả ta, ai bảo nó có quá nhiều ông bà thương yêu nó chứ.
Mẫu thân nói với ta về những thứ cần chuẩn bị cho lễ thôi nôi, lại khen Ngoan Bảo có phúc, vừa sinh ra đã không thiếu thứ gì.
Vài ngày sau, mẫu thân lại đến nói với ta: "Hôn sự của Nguyên Viên đã định rồi."
"Thật là gả cho thợ săn trong núi sao?"
"Đúng vậy, người đàn ông ấy gầy gò, nhìn qua đã thấy chẳng phải hạng người lương thiện.


Nàng ta mở miệng đòi mười lượng bạc làm sính lễ, còn đòi thêm một đống thứ linh tinh khác.

Người đàn ông ban đầu không đồng ý, đại bá mẫu của con nói sính lễ sẽ mua thành đồ đạc rồi làm của hồi môn đưa lại, lúc ấy hắn mới chịu đồng ý."
"Thợ săn trong núi cũng không biết là thực sự không thiếu tiền hay chỉ là giả vờ, chứ con rể nhà ta lúc trước trông cũng chẳng có tiền, nhưng sau khi cưới con lại phát đạt hẳn lên."
Mẫu thân vừa nói vừa khen ta.
Ta muốn nói rằng trước đây cũng có tiền, chỉ là gia gia không muốn sử dụng, còn Tề Đại thì chẳng biết dùng tiền.
Trước kia lên trấn đều nhịn đói, ta đã dặn đi dặn lại, bây giờ ra ngoài thì việc đầu tiên là phải ăn no.
Trước khi Nguyên Viên xuất giá cũng không đến tìm ta gây sự, chỉ là từ xa nhìn ta, dường như cuối cùng nàng cũng có thể sống cuộc đời mà mình hằng mơ ước, có cơ hội đạp ta xuống.
Nhìn vẻ ngốc nghếch của nàng, ta tránh xa một chút, để khỏi bị lây bệnh ngu ngốc.
Tái giá thì không làm lễ lớn, cũng không có ai tặng quà cưới, nàng ta thậm chí còn đi từng nhà xin xỏ, thật là khó hiểu.
Khi đến nhà ta, nàng nói rằng trước đây đã tặng ta một trăm văn tiền, bây giờ ta phải trả lại một lượng.
"Nếu ngươi không đi, hôm nay ta sẽ cho ngươi hai cái tát."
"Nguyên Mãn, ngươi cứ chờ đấy, ta sẽ không để ngươi được như ý cả đời đâu."
Trước khi rời đi, Nguyên Viên liếc nhìn đầy oán hận, tựa như một con rắn độc.
Nàng vừa đi, đại bá mẫu đã đến xin lỗi: "Ta cũng không ngờ nó ta lại làm ra chuyện này.


A Mãn, nó đã gả đi, sau này sẽ không trở lại nữa, lần này nể mặt bá mẫu, đừng chấp nhặt với nó có được không?"
"Bá mẫu, người cứ yên tâm, ta sẽ không để bụng đâu."
Còn việc bá mẫu nói sau này nàng ta sẽ không trở lại là có ý gì? Ta cũng không hỏi thêm, chuyện này không liên quan đến ta.
Như bá mẫu đã nói, sau khi tái giá, Nguyên Viên thực sự chưa bao giờ quay trở lại, thậm chí không có chút tin tức nào, sống chec đều không rõ.
Với chúng ta, nàng chỉ là kẻ vô can mà thôi.
Chúng ta chỉ cần sống cuộc đời an yên của mình, những chuyện khác không liên quan đến chúng ta.
Thời gian trôi qua vừa chậm cũng vừa nhanh, nhiều chuyện lặp đi lặp lại, nhưng niềm vui và hạnh phúc thì không lặp lại.
Khi tin tức Hoàng thượng băng hà, Thái tử đăng cơ truyền đến, với người dân chúng ta mà nói, chẳng có gì ảnh hưởng lớn.

Ai làm Hoàng đế chúng ta cũng chẳng quản được, chỉ cần thiên hạ không loạn, ăn no mặc ấm là đủ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận