Thời tiết ấm hơn một chút, sau khi cởi bỏ quần áo giữ ấm cả người trở nên thả lỏng hơn rất nhiều.
Cuộc sống vẫn trôi qua như cũ, Tần An tranh thủ những lúc rảnh rỗi gọi điện cho Kỳ Dịch Dã, nhưng lại sợ làm trễ nải công việc của hắn, mỗi lần nói chuyện đều không kéo dài lâu.
Mấy ngày trước nghe Kỳ Dịch Dã nói trong điện thoại, Đại Thành có người em họ đang muốn bán gấp một cửa tiệm trong tay.
Lúc trước chỗ đó mở tiệm malatang, năm ngoái gã bất hòa với vợ, hai người chia đôi ngả, vợ gã về quê dưới nam, để lại cửa hàng cho gã.
Nhưng người này quen thói suốt ngày uống rượu đánh bài, du thủ du thực, chuyện cửa hàng trước giờ vẫn do vợ quản lý, nay đột nhiên giao lại cho gã, gã không làm nên cơm cháo gì, danh tiếng cửa hàng càng lúc càng kém, mau chóng rớt vào tình cảnh có vào mà không có ra, cửa hàng không thể tiếp tục mở cửa nữa, gã liền muốn bán cửa hàng, đi xa bắt đầu lại lần nữa.
Mới đầu Kỳ Dịch Dã định trực tiếp mua một căn nhà, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì không biết sau này phải làm thế nào, hơn nữa phần lớn nhà trên trấn đều là nhà tự xây, cả hắn lẫn Tần An đều không phải người trấn này, làm thủ tục không dễ, nên dự định thuê một căn trước.
Tần An ghi lại thông tin liên lạc, tranh thủ hẹn chủ nhà đi xem chỗ trước.
Cả cái trấn chỉ lớn có bấy nhiêu, nơi đó cách chỗ anh bày sạp cũng không xa, anh dọn quầy xong thì lái xe đi thẳng qua bên đó.
Vị trí căn nhà nằm đại khái trong trung tâm trấn, chung quanh cũng có nhiều cửa tiệm lớn nhỏ khác.
Tầng một đã trống hoàn toàn, khoảng không gian ngay khi vào cửa có thể sắp xếp mở một quầy bán đồ ăn sáng.
Tần An đếm bước chân đi tới đi lui mấy vòng, ước chừng đặt được 10-15 cái bàn, bởi trước đây nơi này cũng mở tiệm ăn nên phòng bếp không cần sửa sang lại, trong đó có tủ lạnh và bếp gas chưa bán đi, chủ nhà nói có thể trực tiếp sang tay qua luôn, đỡ được nhiều chuyện, nhưng mặt tường bị bắn phủ đầy bột, phải trét sơn lại.
Bố trí lầu hai cũng khá đơn giản, có bức tường ở giữa tách ra thành hai phòng.
Tần An tiếp tục cùng chủ nhà đi xuống lầu, ra ngoài bằng đường hành lang sau nhà bếp, phát hiện phía sau còn có một cái sân, cộng thêm hai gian nhà trệt nhỏ, nhưng hiển nhiên chủ nhà chưa tận dụng hết nên cả mảnh sân toàn đất trống trụi lủi, có một cái cây duy nhất thì trông dở sống dở chết.
Ánh sáng trong sân rất tốt, thích hợp với nhiều loại món ăn và cây cỏ, thêm nữa nuôi cái cây này cho tốt lên hoặc là trồng một gốc mới, rồi mua hai cái ghế tựa cũ đặt dưới táng cây, anh với Kỳ Dịch Dã mỗi người một cái, lúc rảnh rỗi thì ngồi trong sân uống trà đánh bài, cũng tương đối nhàn nhã thoải mái.
Tần An nói tình huống căn nhà và vài chi tiết nhỏ qua điện thoại cho Kỳ Dịch Dã, cuối cùng hai người quyết định chọn nơi này, anh lại hẹn với chủ nhà, đợi mấy ngày nữa sẽ ký hợp đồng.
Tần An vuốt ve tấm thẻ ngân hàng mỏng manh trong tay, vừa về tới nhà lập tức “oán giận” với Kỳ Dịch Dã qua điện thoại, “Oa, lâu rồi em không xài nhiều tiền thế này, xót quá đi mất.”
“Tiền để kiếm lời thì cứ tiêu thôi, không còn thì kiếm lại, người có tay nghề thì không lo chết đói, em đừng lo.” Kỳ Dịch Dã ở đầu bên kia động viên, hơi dừng lại rồi tiếp tục nói, “Chuyện trang hoàng bố trí chờ anh về rồi làm, một mình em mệt lắm, anh không yên tâm.”
“Em đâu có yếu ớt đến nỗi gì cũng không làm được đâu, em nghĩ trước tiên phải sơn tường lại một lần, cái này em làm được, còn chuyện mua đồ gì đó em đợi anh về xử lý.”
Kỳ Dịch Dã “ừ” một tiếng, nói, “Vậy nghe theo em, nhưng đừng làm mình mệt quá.”
“Biết rồi…” Tần An đi vào bếp, đặt rong biển và gan heo mới mua lên thớt, đổi tay cầm điện thoại, nói, “Đúng rồi, cái cô Vương Thiến Thiến, anh còn nhớ cổ không?”
Kỳ Dịch Dã khựng lại hai giây, “Ờ, không phải là đối tượng xem mắt của em hả.”
“Đờ mờ, anh vẫn còn ghen đó hả?” Tần An nhẹ giọng cười cười, giải thích với hắn, “Hồi Tết có nói chuyện với cổ mấy câu, nghe nói cổ đang sống một mình, hình như là khâu giày giúp xưởng may kiếm chút tiền lẻ, em mua mấy món đồ bổ định bữa nào qua thăm cổ coi sao.”
“Này đâu phải chuyện gì xấu hổ không thể lộ ra ngoài, sao em còn cố ý báo với anh chi.”
“Chẳng phải em sợ anh ăn dấm lung tung sao!” Tần An âm thầm trợn trắng mắt.
“Đó là giỡn thôi, em đừng tưởng thật.” Kỳ Dịch Dã thấp giọng nở nụ cười, “Cổ đang mang thai không có ai chăm sóc, chúng ta lo cho cổ nhiều hơn chút.”
“Bây giờ anh dễ nói chuyện quá ha, hồi trước ai ghen rồi kêu em đi làm bố dượng người ta vậy hử?”
“…”
“Ai da hôm qua anh phải trực ca đêm mà đúng không,” Tần An ngưng cười, đột nhiên nhớ tới, anh ngẩng đầu nhìn thời gian, vội vã thúc giục, “Anh mau đi ngủ một giấc đi!”
Kỳ Dịch Dã đáp một tiếng, lại dặn dò thêm hai câu mới cúp máy.Tần An nấu một nồi canh rong biển gan heo, bỏ vào trong hộp giữ ấm, cưỡi chiếc xe đạp điện ba bánh của anh tới cái thôn Vương Thiến Thiến từng nhắc tới.
Anh dựng xe ngay cửa thôn, lấy điện thoại ra gọi một cú, chuông reo một hồi lâu mới được người ta bắt máy, “A lô, anh Tần hả?”
“Là anh, Thiến Thiến, anh đang ở ngay cửa thôn em, em có thể nói địa chỉ của em cho anh không, anh tới đưa ít đồ cho em này.”
“…”
Tần An đi dọc theo hướng dẫn trên điện thoại, cách một khoảng thật xa liền thấy Vương Thiến Thiến đứng trước cửa nhà, một tay chống sau lưng, một tay vẫy vẫy về phía anh.
Phụ nữ mang thai hơn sáu tháng, bụng đã hiện ra từ lâu, nhưng cả người cô thoạt nhìn càng có vẻ ốm yếu, tóc dài bị cắt thành kiểu thanh niên trí thức, hai má gầy hơi hõm vào trong.
Giờ đây anh đã không thể tìm thấy hình bóng cô gái với gương mặt tròn tròn, hai cái bím tóc, môi chúm chím nét mặt ngây ngô trên tấm hình thẻ trước kia nữa.
Kỳ thực so ra Vương Thiến Thiến còn lớn hơn Tần Triều hai ba tuổi, nhưng mỗi khi Tần An nhìn cô đều không tự chủ được mà nhớ tới đứa em trai mình yêu thương bảo vệ từ nhỏ.
Anh và Tần Triều xa cách cũng đã mười năm, nói không nhớ nhung là giả, nhưng cũng là chính anh đã triệt để từ bỏ người thân, đó giờ anh vẫn không dám mơ tưởng tới thời điểm gặp lại liệu Tần Triều có nhận ra anh hay không, chỉ mong một ngày nào đó còn có thể gặp lại.
Thu hồi tâm tư của mình, anh mở cửa xe, hai tay xách theo đầy đồ xuống xe.
“Anh Tần, anh tới sao không nói trước với em một tiếng, còn mang nhiều… đồ như vậy.” Giọng nói của Vương Thiến Thiến phát run, mặt lộ vẻ khó tin.
Tần An cười cười với cô, nâng cằm nói, “Vô nhà trước rồi nói, em đừng có đứng hứng gió vậy.”
Vương Thiến Thiến ở trong một căn nhà trệt nhỏ tin hin, ánh sáng trong phòng không tốt lắm, lại vì tiết kiệm tiền mà không nỡ bật đèn.
Trong phòng khách chỉ đặt một cái máy may, trên bàn dưới đất là đế giày cả khâu rồi lẫn chưa khâu rơi vãi lộn xộn.
Dưới đất trong góc nhà có một thùng sữa bò cùng mấy gói bánh quy sữa canxi, còn có mấy túi rau củ, không còn đồ ăn gì khác, cô quả thật sống không tốt lắm.
Tần An đặt đồ bổ mua cho cô qua một bên, nhấc cái hộp giữ ấm ra để lên bàn khâu, vặn nắp rót một chén canh rong biển gan heo nóng hổi.
Ngẩng đầu nhìn hai mắt Vương Thiến Thiến, thấy cô căng thẳng nắm góc áo đứng ở một bên, Tần An lộ ra nụ cười ôn hòa, nói, “Bây giờ chắc em đã ăn cơm trưa rồi, mau ngồi xuống uống thêm chén canh, anh chưa làm canh cho phụ nữ có thai bao giờ, cái này là lúc bày quán khách người ta giới thiệu cho anh, nói là có thể bổ sung canxi.”
Vương Thiến Thiến nhích từng bước nhỏ đến ghế tựa rồi ngồi xuống, hai tay cầm chén lên uống mấy ngụm, ngay sau đó cầm lấy đũa gắp một miếng gan heo lên nhét vào trong miệng, lúc đầu ăn tương đối chặm, được vài miếng thì càng lúc cành nhanh, đầu cũng cúi càng thấp.
Tần An nhận ra tâm trạng của cô không đúng lắm, lập tức nắm lấy bàn tay đang máy móc nhét đồ ăn vào miệng, rút đôi đũa đi, “Đừng vội, đừng vội.”
Thời điểm người phụ nữ ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt đã tràn ngập nước mắt, cảm xúc kiềm nén quá lâu rốt cuộc cũng bùng nổ, cô bụm mặt khóc rống lên, “Anh Tần, thật sự rất cảm ơn anh… Em, em… Tại sao ai cũng ép buộc em, không đấu lại quyền quý thì thôi đi, tại sao đến người nhà thân yêu nhất cũng bỏ em mà đi hả anh, người sau lưng em cứ đi mất, một người cũng không còn nữa… Đến cả thứ trong bụng em cũng muốn giết em!”
“Anh Tần, có lúc em thực sự không muốn sống nữa…”
“Ba mẹ em cũng không quan tâm em nữa, bọn họ nói nếu em cứ khăng khăng đợi Hổ Tử, khăng khăng muốn sinh đứa bé này ra, thì sau này sống hay chết cũng đừng liên lạc với bọn họ nữa.”
“…”
Tiếng Vương Thiến Thiến điên cuồng gào khóc lập tức kéo Tần An vào vòng xoáy ký ức nghĩ lại mà kinh sợ năm ấy, khi anh mười tám tuổi.
Đúng vậy, sao đến cả những người thân nhất cũng có thể dễ dàng rời bỏ chúng ta mà đi như vậy.
Mỗi một gậy đánh vào da thịt, người phụ nữ bên cạnh bất lực mà khóc, người đàn ông liên tục tức giận mắng mỏ bên tai, “Cái đồ biến thái này, mày là thứ rác rưởi, tao làm gì nên tội mà sinh ra cái thứ bẩn thỉu trời đánh thánh đâm như mày!”
“Cút! Cút rồi thì cũng đừng về! Đây không phải nhà mày, coi như tao không có đứa con như mày!”
“Đây không phải là nhà của mày…”
“Vụt..” Sợi chỉ căng ra trong đầu Tần An phảng phất như đã tới giới hạn, đột nhiên đứt phựt, sắc mặt anh trở nên trắng bệch, đũa rơi trên đất phát ra tiếng “lạch cạch”.
Vương Thiến Thiến không biết đã ngừng khóc từ khi nào, hít hít mũi mờ mịt nhìn Tần An, “Anh, anh Tần, anh có sao không…”
Ánh mắt Tần An né tránh, kéo khóe môi lộ ra nụ cười gượng gạo, đơn giản thông báo với Vương Thiến Thiến vài ba câu rồi chạy trối chết.
Anh đút chìa khóa vào lái xe đi thật xa, mãi đến tận khi chắc chắn Vương Thiến Thiến không thể nhìn thấy được mới dừng lại ven đường, thở hổn hển ngã vào ghế tựa sau lưng, ngước đầu, khoát tay lên tránh, cả người vô lực như bị mất nước.
———— đây không phải là nhà của mày!
Tần An lấy hai tay che mặt, anh từng nghĩ chỉ cần anh quên những lời đã làm anh tổn thương đó, hận thù của anh với cha sẽ dịu đi, thậm chí anh còn tưởng rằng mình đã sớm quên hết rồi, vẫn luôn muốn liên lạc lại với bọn họ.
Cho tới hôm nay, anh mới tỉnh giấc, kỳ thực những thương tổn đó, những cái gậy đánh vào người đó, một chút anh cũng chưa từng quên, là chính anh đã niêm phong và chôn chúng vào sâu trong kí ức, mãi mãi không muốn nhớ tới nữa.
Lúc này đây, anh rất muốn gọi một cú cho Kỳ Dịch Dã, rồi giống như Vương Thiến Thiến khi nãy, nói hết toàn bộ những tâm sự giấu trong lòng ra.
Nhưng vừa nghĩ tới bây giờ Kỳ Dịch Dã hẳn còn đang ngủ bù, Tần An mím mím môi, chỉ gửi một tin nhắn đơn giản đi.
“Nhớ anh.”
Hết chương 18.