Ác chiến đến tận đêm hôm khuya khoắt, không thừa không thiếu một lần nào, mãi đến khi được năm lần rồi Kỳ Dịch Dã mới bằng lòng dừng lại, ôm Tần An đi tắm.
“Đói bụng không?” Sau khi tắm rửa xong tinh thần Kỳ Dịch Dã sảng khoái, vừa lau tóc vừa hỏi, “Muốn ăn gì không, để anh làm.”
Mà Tần An nằm úp sấp trong chăn, tóc mới sấy khô xõa tung, đầu ngón tay vẫn còn dính ánh nước, hai mắt khép hờ, rõ một vẻ lười biếng.
Anh rầm rì hai tiếng, thều thào nói, “Tục ngữ nói thiệt đúng, đi ăn sủi cảo về ăn mì*, nếu đã vậy thì chúng ta ăn mì hoành thánh đi…”
*上车饺子下车面: Một câu tục ngữ miền Bắc, lên xe sủi cảo, xuống xe mì.
Khi đưa tiễn thì sẽ đưa cho người ta sủi cảo, khi về sẽ đưa mì.
Anh nói xong câu cuối thì không lên tiếng nữa, Kỳ Dịch Dã cúi đầu nhìn anh, được lắm, nằm úp sấp lên gối mà ngủ mất rồi.Ngày hôm sau.
Thừa dịp Tần An còn chưa tỉnh, Kỳ Dịch Dã bò dậy khỏi giường, tắt đồng hồ báo thức của Tần An, mở mắt xỏ dép lê đi vào phòng tắm, lấy nước lạnh rửa mặt, lập tức tỉnh táo cả người.
Hắn đã rất quen thuộc với quá trình chuẩn bị mở hàng mỗi ngày của Tần An, cứ ấn theo từng bước đó mà làm, tuy hơi chậm nhưng mấy việc như nấu cháo luộc trứng này vốn không tính là khó, Kỳ Dịch Dã nhanh chóng bắt tay vào làm.
Lúc mở tủ lạnh thấy có mấy gói mì sợi mới ép, hắn liền nghĩ làm hai chén mì xào đơn giản.
Bắc nồi lên bếp đun nóng dầu, cho hành thái vào áp nồi, bỏ nạc heo đã băm vô xào đến khi trắng và săn lại thì ném hành tây xắt miếng cùng nấm mèo đã ngâm nở vào nồi, sau khi phi thơm thì cho thêm ba chén nước vào, rồi lại nêm nếm gia vị, chờ đến khi nước sôi bỏ mì sợi vào.
Vốn dĩ hắn định thừa dịp mì đang nấu để đi gọi Tần An rời giường, ai ngờ mới bước ra khỏi nhà bếp đã thấy Tần An mặt mày ngái ngủ, tóc tai bù xù ngẩng đầu đi ra khỏi phòng ngủ, ánh mắt tràn ngập oán khí nhìn hắn, “Anh lại tắt đồng hồ báo thức của em!”
“…” Sau khi bị vạch trần Kỳ Dịch Dã dửng dưng nhún vai, đẩy Tần An đi vào phòng tắm, “Yên tâm, anh giải quyết hết rồi, mau đánh răng rửa mặt đi rồi ra ăn sáng!”
Hắn múc mì vào hai chén, bưng ra ngoài, Tần An cũng vừa lúc rửa mặt thay quần áo xong đi ra.
“Anh đang thất nghiệp mà, dậy sớm thế làm gì?” Tần An vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn anh một cái.
“Chia sẻ công việc với em đó, sau này anh sẽ là trợ thủ xông pha chiến đấu cho ông chủ Tần.” Kỳ Dịch Dã cười cười, “Khoảng thời gian này em vất vả rồi, chạy hai đầu, người đều ốm hết đi.”
“Há, anh biết em vất vả rồi mà còn lên giường hành hạ em!” Tần An kích động cắm đũa vào trong chén mì sợi.
Kỳ Dịch Dã gắp gắp mấy phát liền giải quyết hết mì sợi, hắn bưng chén đũa đứng lên nói, “Đó là hai chuyện khác nhau, em ăn đi, anh giúp em bê đồ lên xe.”
Trước khi ra khỏi cửa thì đút cho Kỳ Cẩu Tử miếng thức ăn cho chó, Kỳ Dịch Dã vỗ vỗ đầu nó, nửa an ủi nửa uy hiếp, “Hôm nay không mang con theo, ở nhà trông nhà cho tốt, dám quậy phá thì xem ba về phạt con thế nào!”
Sắc trời bên ngoài càng ngày càng sáng lên sớm hơn, khí lạnh mùa đông là rút đi một chút, quang cảnh mùa xuân chậm rãi xuất hiện.
Kỳ nghỉ đông của bọn nhỏ đã kết thúc, người đến ăn sáng chỗ Tần An cũng bắt đầu tăng lên.
Đóng gói, lấy tiền, múc đậu hũ não, múc cháo bột ngô, mấy việc lặt vặt này đó đều do Kỳ Dịch Dã làm, giúp Tần An bớt rất nhiều chuyện.
Có khách quen nhìn thấy sẽ cười cười trêu chọc, nói ông chủ Tần rốt cuộc cũng chịu thuê người, cũng có người hỏi thăm tiến độ của tiệm mới, còn kết bạn trên WeChat nhắn tin nói chắc chắn sẽ ủng hộ tiệm mới của ông chủ Tần.
Một ngày náo náo nhiệt nhiệt bắt đầu từ đám đông ngập tràn thiện ý.
Sau khi xong việc ở quầy ăn sáng, hai người chở đồ về nhà, ăn bữa trưa đơn giản, rồi ngựa không ngừng vó chạy tới chợ đồ cũ trong trấn.
Chợ đồ cũ tuy có rất nhiều mặt hàng đa dạng, cái gì cũng có bán, nhưng đồ dỏm cũng không ít, hai người cẩn thận xem xét, ở đấy cả buổi chiều.
“Cũng không biết chủ nhà với vợ ổng cãi nhau kiểu gì mà, anh không thấy chứ, đồ đạc trong nhà bị đập nát bét hết trơn, cuối cùng em phải tự đi dọn cái đống đó, thật đáng sợ, Kỳ Dịch Dã sau này anh đừng có đánh em nhé…”
Kỳ Dịch Dã nghe anh nói như vậy, “chậc” một tiếng, trực tiếp giơ tay đưa cho anh một hạt dẻ, “Nói gì vậy, anh thương em còn không kịp.”
Tần An mạnh miệng rụt cổ né tránh, “Phải vậy chứ, hê hê.”
Đi dạo cả buổi trưa, cuối cùng cũng mua được bàn, băng ghế, quầy hàng, bàn tròn nhỏ, ghế gỗ, tủ quần áo, và rất nhiều thứ khác từ một cửa hàng trông tương đối thành thật.
Nói chuyện chào hỏi với chủ tiệm xong, ông chủ thấy bọn họ mua nhiều đồ, bảo có thể kêu người lái xe chuyển những món đồ lớn tới tận nhà.
“Ủa, không xem giường hả, mình vẫn chưa có giường ấy anh!” Tần An bê cái ghế tròn cuối cùng bỏ vào trong xe, thở một hơi, rồi quay đầu lại hỏi.
Bên cạnh chợ là đường ray xe lửa, lúc này vừa khéo có một chiếc tàu vận chuyển hàng hóa ‘xình xịch xình xịch’ đi ngang qua, che mất giọng nói của Kỳ Dịch Dã, Tần An chỉ mơ hồ nghe được hắn nói, “… mua mới,… phải rắn chắc… không ra tiếng… bền…”
“…” Ý định mua giường mới của hắn rất ư là sâu đậm.
Ra khỏi chợ đồ cũ, bên đường có chiếc xe đẩy bán trà sữa, là loại trà sữa pha từ bột, trong đó màu nhân tạo và đường hóa học chiếm phần lớn, Kỳ Dịch Dã tuy không thích mấy thứ thực phẩm rác rưởi đó, nhưng nhìn sang đã thấy Tần An hai mắt háo hức nhìn chằm chằm xe người ta, trong miệng còn lẩm bẩm tên các loại vị.
Kỳ Dịch Dã lắc lắc đầu, không hỏi tiếng nào đã dừng xe mua cho anh một li trà sữa vị truyền thống, Tần An cười nhận lấy, cắm ống hút vào, hút một ngụm lớn, vui tươi hớn hở kêu, “Kỳ Dịch Dã, anh hiểu em thật đó.”
Kỳ Dịch Dã biết rõ thủ đoạn nho nhỏ của Tần An, không vạch trần mà chỉ bất đắc dĩ cười cười.Sau khi qua tiết kinh trập, trời lại đổ thêm vài cơn mưa, là mưa xuân ấm áp.
Mọi người ai nấy đều dồn dập cởi quần áo dày cộm ra, bắt đầu ăn vận thời trang mùa xuân.
Mấy ngày trước bọn họ đã dọn nhà xong.
Trước khi dọn ra không thấy có bao nhiêu đồ, nhưng dầu gì cũng là nơi Tần An đã sống gần mười năm, bản thân anh cũng thêm vào rất nhiều thứ, Kỳ Dịch Dã lái con xe điện ba bánh vận chuyển từng chuyến một, tốn gần nửa ngày.
Kỳ Bảo Bối kéo cái ổ nhỏ của nó theo sau mông Tần An chạy tới chạy lui, nhìn mấy vị chủ nhân đóng gói đồ vật, cả căn phòng dần dần trống rỗng, nó mới hốt hoảng.
Mấy người muốn làm gì?? Sao lại dọn nhà tui trống trơn rồi??
Không ai để ý tới nó, Kỳ Cẩu Tử bắt đầu hờn dỗi kêu lên, cuối cùng bị Kỳ Dịch Dã đi từ ngoài cửa vào vỗ mông, nhấc cả nó lẫn cái ổ lên quăng vào trong xe.
Thời điểm nó được thả ra đi trên mặt đất lần nữa, trước mắt nó hiện lên một bãi đất trống thoáng đãng.
Kỳ Cẩu Tử hưng phấn chạy khắp nơi, mỗi nơi nó đi qua đều phải tiểu một phát để đánh dấu địa bàn, chiêu cáo thiên hạ mảnh đất này từ giờ trở đi là lãnh địa của Kỳ Cẩu Tử nó!
Ngoài trời đổ mưa phùn, sau buổi trưa Tần An ngồi trên giường sắp xếp quần áo, nhận được một cú điện thoại từ Vương Thiến Thiến.
Hiện tại cô nàng sáng sủa hơn rất nhiều, một là do lúc đi thăm Hổ Tử biết được tin cậu ta biểu hiện tốt nên được giảm nửa năm thi hành án, hai là do Tần An đã động viên và trợ giúp cô rất nhiều.
Vương Thiến Thiến chia sẻ cho anh nghe cái tên mà ba đứa bé đặt cho nó, nếu là nam thì để Lý Anh Hào, là nữ thì gọi Lý Anh Cách.
Ở đầu kia điện thoại, cô vừa nói vừa cười khanh khách, thảo luận với Tần An xem tên có dễ nghe hay không.
Hai người câu có câu không tán gẫu, Kỳ Dịch Dã tựa vào đầu giường gặm táo tây xem ti vi, mấy lần hắn liếc qua nhìn anh đều bị ngó lơ hoàn toàn.
Hắn cầm táo tây trong tay xoay xoay gọt vỏ, gọt một miếng đút cho Tần An một miếng, Tần An vô tư há mồm ăn, được một lúc thì nhận ra Kỳ Dịch Dã đút càng lúc càng nhanh, anh quay đầu lại trừng hắn một cái.
Hai má hơi phồng, đôi môi mím mím, trên môi còn dính chút nước trái cây, lông mày hơi nhíu lại, lông mi run run rồi lại run run.
Trên người anh mặc áo len lam nhạt in hoa văn kim cương, da dẻ trông đặc biệt trắng nõn, hai ngày nay bị Kỳ Dịch Dã nuôi mập mạp, nhìn quyến rũ đáng yên vô cùng.
Tim Kỳ Dịch Dã như bị câu mất, từ đằng sau ôm lấy Tần An, đè anh xuống giường, ngậm lấy vành tai thanh tú của anh nhẹ nhàng cắn cắn.
Chất lượng của cái giường mới này quả thật rất tốt, tác động mạnh vậy mà không phát ra tí âm thanh nào, nhưng bản thân Tần An thì bị dọa tới kêu ra tiếng, lại nghĩ tới mình còn đang gọi điện thoại thì lập tức im thin thít, không nói câu nào một lúc lâu.
“A lô? Anh Tần còn đó không?” Vương Thiến Thiến ở đầu kia điện thoại hét lên, “Ê ê, mất tín hiệu rồi hả ta?”
“Tút… tút… tút…”
Kỳ Dịch Dã duỗi cánh tay dài lấy điện thoại trong tay Tần An đi, vô tình tàn nhẫn bấm kết thúc cuộc gọi.
Hắn xoay thân người kia lại, sau khi thấy dáng vẻ mặt mày ửng đỏ của Tần An thì xấu xa cười cười, cúi đầu hôn lên đôi môi vẫn còn mang theo vị táo tây, mềm mại lại ngọt ngào.
“Mãi mới được lúc rảnh rỗi, chúng ta dành thời gian làm việc gì có ý nghĩa chút đi em.”
Đùi lớn mạnh mẽ chen vào giữa hai đùi Tần An, áo len của anh bị ma sát cọ đẩy lên trên, lộ ra đoạn eo thon trắng mịn, Kỳ Dịch Dã nhìn mà muốn mù hai mắt, đỏ mặt cắn một ngụm lên làn da mỏng manh trên bụng anh, thuận thế hướng dần lên trên.
Bụng Tần An bị hắn hôn đến ngứa ngáy, không nhịn được cúi đầu buồn bực cười nói, “Anh cái đồ lưu manh này…”Trong sân truyền tới tiếng Kỳ Cẩu Tử chạy điên cuồng, đất vườn đã bị Kỳ Dịch Dã xới lên một lần, nay lại thêm trời đổ mưa khiến bùn đất tơi tơi xốp xốp, Kỳ Cẩu Tử vui vẻ lăn lộn trong đất, hoàn toàn không biết cái thân dính đầy bùn đen dơ bẩn của nó sắp gặp tai họa gì.Tiểu kịch trường mua giường:
Kỳ Dịch Dã: “Giường này của mấy người bền không?”
Chủ tiệm lễ phép: “Ngài đừng lo, chất lượng tuyệt đối đạt tiêu chuẩn, bốn tên đàn ông cao to như ngài nằm lên cũng không sập đâu.”
Kỳ Dịch Dã gật đầu: “Tôi chỉ cần lúc vận động kịch liệt sẽ không xuất hiện tình trạng giường lung lay lắc lư, hay phát ra tiếng vang thôi.”
Tần An trừng mắt: “Khụ khụ!”
Chủ quán cười gượng: “Cái này còn phải xem ngài làm vận động kịch liệt gì nữa…”
Kỳ Dịch Dã liếc mắt nhìn: “Cái loại vận động kịch liệt mà hai thằng đàn ông lăn lộn đánh nhau sáu bảy tiếng trên giường.”
Tần An cắn răng: “Khụ khụ khụ khụ!!!”
Chủ quán lúng túng, đành phải gáo vỡ làm muôi: “Vị khách này, tôi khuyên ngài nên đi ra ngoài rẽ phải, bên kia đường có một tiệm bán dụng cụ thể thao, ngài qua đó mà xem võ đài quyền anh của bọn họ, chất lượng cũng ổn lắm.”
Hết chương 20.