Khởi Nguyên Hệ Thống

“Ngươi tên là gì?”.

“Diệp Thiên”.

“Ngươi không sợ giúp ta rồi đắc tội với Lý gia sao?”.

Kim Sơn đứng dậy hỏi.

Lý gia, một trong tam đại gia tộc ở vương thành, thứ nhất hoàng tộc Vân gia, thứ hai là Lý gia cuối cùng là Thạch gia. Nhờ gia cảnh cao nên người mấy gia tộc đi ra cũng hung hơn người không có gì lạ trong kiếp trước Diệp Thiên gặp nhiều rồi.

“Hắn có mặt mũi gây hấn với một đứa trẻ sao?”.

Diệp Thiên cười cười hỏi lại.

Kim Sơn bất ngờ trừng mắt, cách nói truyện và sự tự tin của Diệp Thiên nãy giờ làm hắn hoàn toàn không xem Diệp Thiên là một đứa trẻ, chính điều này khiến hắn bắt đầu cảm thấy quyết định đặt cược của mình càng thêm ý tứ.

“Haha… tên ta là Kim Sơn, kể từ giờ phút này ngươi sẽ là chủ nhân của ta".

Kim Sơn khoang khoái cười nói.

“Không cần, gọi thiếu gia là được”.

“Tốt”.

“Được rồi, trước tiên tìm một tiệm y phục thay đổi vẻ ngoài của ngươi một chút đã”.


Nói xong Diệp Thiên để Kim Sơn dẫn đi tìm một tiệm y phục, hắn cũng không rành đường tốt hơn để Kim Sơn làm thì tốt hơn.

Tìm được tiệm y phục Diệp Thiên đưa cho Kim Sơn một ít huyền thạch để hắn vào trong tắm rửa mua một bộ y phục thay đổi.

Không để Diệp Thiên đợi lâu, Kim Sơn từ cửa tiệm bước ra, trên người không còn bộ y phục rách nát thay vào là một bộ y phục màu xám nhẹ, màu sắc khó bình thường nhưng nét thiết kế làm bộ y phục nổi lên một chút cho nên nhìn vào cũng không giống bá tánh bình thường.

“Ừm… tốt rồi, đi thôi”.

Diệp Thiên nhìn Kim Sơn chọn bộ y phục rất hài lòng gật đầu, sau đó Diệp Thiên tìm các cửa hàng bán dược và binh khí để xem xét, lần này hắn để Kim Sơn dẫn vào nên không còn trở ngại gì nữa.

Làm hắn thất vọng là tất cả nơi hắn đi qua đều không có thứ gì lọt nổi mắt hắn, đan dược thành phẩm thấp chứa nhiều phần độc lâu dài ăn vào không chết tu vi cũng không tiến triển nổi.

Binh khí chỉ được cái vẻ bên ngoài hơi đẹp mắt chút còn bên trong thì vật liệu lẫn lộn không dung hợp vào nhau, chất lượng quá kém không phát huy được chiêu số thì thôi có khi đang chiến đấu hư hỏng lúc nào không hay.

Nhưng có một điều làm Diệp Thiên khó hiểu là các loại dược vật, các loại vật liệu đều không khác Thánh giới là bao chỉ có phần khang hiếm hơn mà thôi.

Diệp Thiên hoàng toàn chắc chắn đây không phải Thánh giới bằng chứng là sự tồn tại của huyền khí nhưng những thứ hắn thấy lại cho hắn cảm giác cái thế giới này có liên quan đến Thánh giới.

“Thôi quên đi, nó có liên quan hay không mắt mớ gì đến ta, suy nghĩ nhiều làm gì, sớm ngày mạnh lên đến lúc đó không cần giả vờ giả vịt nữa”.

Loại bỏ suy nghĩ không cần thiết Diệp Thiên tiếp tục tìm kiếm nơi cần đến tiếp theo.

Đúng lúc này Kim Sơn lên tiếng.

“Thiếu gia, ngài muốn đi? Nãy giờ ngài cứ loanh quanh các cửa hàng như đang tìm cái gì?”.

Kim Sơn mặt dù đã đặt cược số phận của mình vào Diệp Thiên đồng thời gọi Diệp Thiên là thiếu gia nhưng hắn vẫn tò mò muốn biết thân phận của Diệp Thiên.

“Ta tìm những thứ khiến ta cảm thấy thích thú, hiều kì”.

“Vậy ngài đến Thiên Nguyệt Các là được”.

“Hửm? Ngươi nói Thiên Nguyệt Các”.

Diệp Thiên bất ngờ quay đầu hỏi Kim Sơn.

“Vâng! Ở đó là phòng đấu giá bên ngoài cũng bán không ít thứ tốt, ta từng đi qua vài lần”.

Thiên Nguyệt Các cái tên không thể quen thuộc hơn, ở Thánh giới là một trong những thế lực lớn ít ai dám trêu chọc, hơn nữa họ luôn ở thế trung lập lấy hình thức bán đấu giá làm nghề chính nhưng tay trái lại chuyên thu thập thông tin khắp thiên hạ, mọi chuyện diễn ra trên thiên hạ Thiên Nguyệt Các đều biết phần lớn.

Đây chính là sự kinh khủng của Thiên Nguyệt Các làm các thế lực khác không ai đám động tay chân vào nếu không mọi chuyện xấu ngươi làm, mọi bí mật ngươi giữ chắc chắn sẽ truyền khắp thiên hạ.

Thiên Nguyệt Các ở Thánh giới phân bộ trải rộng khắp nơi, nhưng không ngờ ở cái thế giới này cũng có một cái gọi là Thiên Nguyệt các hơn nữa xem lĩnh vực hoạt động Diệp Thiên sợ đây không đơn giản là trùng hợp.


“Không lẽ cái thế giới này có quan hệ với Thánh giới”.

Diệp Thiên trầm tư suy nghĩ một chút rồi ngẩn đầu lên trời.

“Vẫn như cũ, nó chẳng liên quan gì đến ta cả”.

Diệp Thiên nhún vai không suy nghĩ nữa, bảo Kim Sơn dẫn đường đến Thiên Nguyệt Các.

Thiên Nguyệt Các đứng đầu cả vương thành về lượng giao dịch, đứng ngoài xa đã thấy người người ra vào tấp nập không dứt.

Người có thế vào một là kẻ có tiền, hai là trên người có bảo vật muốn bán vì Thiên Nguyệt các chỉ thu hàng tinh phẩm, không phải tinh phẩm xin mời qua tiệm kế bên.

Diệp Thiên theo Kim Sơn đi vào ánh mắt lập tức đánh giá xung quanh, trang trí rất bắt mắt hầu hết đều làm bằng vàng hoặc các khoáng vật quy hiếm, chia làm nhiều tầng khác nhau, chỉ nhìn bề ngoài đủ thấy độ giàu Thiên Nguyệt các.

Phía trước là quầy gửi bán, bên trái là nơi giám định bảo vật, bên phải là nơi trưng bày các loại đan dược, binh khí cùng các loại bảo vật cần bán.

Diệp Thiên đến nhìn các loại bảo vật để trên các bục đỡ đồng thời bảo vật được một loại phòng ngự tiểu trận pháp bao quanh nên không thế mất trộm được.

“Oh… hàng tốt hơn không ít, đáng tiếc không gì quá hấp dẫn”.

Diệp Thiên vừa đi vừa nhìn vừa đánh giá các loại bảo vật nhưng vẫn không món nào đủ tốt hay thích hợp với hắn.

“Hửm… chỉ một viên Tam giai trung phẩm Tật Phong đan lại có thể bán với gia 3 vạn”.

Diệp Thiên nhìn một cái giật mình, Tật Phong đan là loại đan khi dùng sẽ làm tăng tốc độ của người dùng, nhưng đây chỉ là tam giai trung phẩm tăng lên nhiều nhất cũng chỉ 2-3 phần là cùng vậy mà có giá đó.

Trọ lại tựu quán một đêm chỉ mất 2-3 hạ phẩm huyền thạch, một cái sân viện tốt một chút cũng chỉ vài nghìn đến gần vạn mà thôi chỉ một viên đan cùi bắp lại ngang giá với ba cái sân viện.

“Xem ra sau này luyện đan kiếm tiền là nhanh nhất”.

Diệp Thiên suy tính, một lò đang không chỉ một viên nên tiền lời sẽ rất nhiều.


Xem xong ở đây, Diệp Thiên định đi lên tầng 2 xem thử thì Kim Sơn ngăn cản.

“Thiếu gia à, tầng hai chỉ dành cho khách quý, cần lệnh bài của Thiên Nguyệt các thì mới có thể đi vào”.

“Oh…”.

Diệp Thiên cũng không lạ gì hầu hết các nơi buôn bán giao dịch lớn đều phân chia như thế.

Thấy không còn gì nhìn, Diệp Thiên cùng Kim Sơn rời đi.

Trước khi trở lại hoàng cung Diệp Thiên đưa cho Kim Sơn vài nghìn huyền thạch để hắn đi mua một cái sân viện ở lại đồng thời để sau này để tìm kiếm.

Kim Sơn cầm tiền cười nhìn Diệp Thiên.

“Ngươi không sợ ta cầm tiền liền đi sao?”.

Mấy nghìn huyền thạch không phải số nhỏ đủ để hắn mua một cái cửa hàng rồi.

“Ta không tin ngươi đủ ngốc để làm chuyện giết gà lấy trứng, ngày mai đến trước cửa Thiên Nguyệt các chở ta”.

“Tốt”.

Kim Sơn cười nói rời đi.

Diệp Thiên dạo chơi một ngày, trở về phòng thì đã gần tối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận