Vân Long cũng không để ý, Lý Thương hiện tại đã không còn làm gì được, hắn nhìn về phía Vân Hồng đang bay đến.
“Ai da, mọi chuyện đều xong rồi sao? Ta còn chưa được động tay a”.
Vân Hồng vừa đến liền nhìn Lý Thương một cái cười mỉa nói.
"Chuyện này là sao?".
Vân Long nhìn Lôi Linh hổ rồi lại nhìn Vân Hồng nói, những người khác cũng nhìn Vân Hồng chờ câu trả lời.
"À, chuyện là…".
Vân Hồng lập tức thuật lại mọi chuyện cho đám người nghe.
Nghe xong cả đám đều bất khả tư nghị nhìn nhau rồi lại nhìn Lôi Linh hổ.
"Các ngươi yên tâm, ta nói là làm, đã nói trở thành hộ quốc linh thú cho Vân Lam vương quốc các ngươi thì chắc chắn sẽ làm".
Lôi Linh hổ thấy tất cả đều nhìn hắn thì lập tức nói.
Mặc dù trước đó suy nghĩ rất nhiều cũng do dự qua nhưng hiện tại hắn đã quyết định làm hộ quốc linh thú.
Hắn biết rõ mình cần thứ gì, thứ hắn muốn là đột phá Đan Linh cảnh tiến vào cảnh giới Hồn Linh thậm chí là Đấu Linh chi cảnh, mà điều này chỉ dựa vào bản thân hắn thì quá khó khăn.
Hắn bước vào Đan Linh cảnh cũng đã gần mười năm nhưng một chút dấu hiệu đốt phá dù chỉ là một tầng tiểu cảnh cũng không có.
Ngay lúc này lại gặp Diệp Thiên, một kẻ khiến hắn có cảm giác đó chính là chìa khóa cho nan đề của hắn, cho nên hắn không muốn bỏ qua cơ hội này, hắn muốn thử dù thất bại cũng chẳng sao.
"Tạm thời cứ như thế, hiện tại chuyện trọng yếu là thanh trừ thú triều, Nhị trưởng lão mang theo Lý Thương trở về trước".
Vân Long nhìn Lôi Linh hổ một cái rồi ra lệnh, mặc dù tin tưởng quyết định của Diệp Thiên nhưng trước đó còn là kẻ thù sống còn Lôi Linh hổ hiện tại đã là người mình, trước tình huống này cho dù tâm trí vững chắc như hắn cũng cần một chút thời gian để điều chỉnh.
"Chuyện thú triều cứ để ta giải quyết".
Lúc mọi người định quay người xông lại thú triều thì Lôi Linh hổ lên tiếng.
(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});"Hừm, được rồi".
Vân Long nhíu mày nhìn Lôi Linh hổ một lúc sau mới giãn ra nói.
Thú triều là do Thú Vương Lôi Linh hổ ra lệnh tấn công hiện tại do nó ra lệnh rút đi chỉ là chuyện nhỏ.
Chuyện quét sạch thú triều hiện tại có một đám Đan Linh cảnh ở đây thì chỉ là thời gian nhanh hay chậm, vấn đề là Lôi Linh hổ có ý muốn xin tha cho đám Huyền thú còn lại.
Huyền thú thường không sống chung trừ những loài sống theo bầy nhưng nói thế nào đều là Huyền thú nên Lôi Linh hổ không thể để bọn nó chết một cách vô nghĩa vì mục tiêu ban đầu của hắn.
Vân Long biết suy nghĩ của Lôi Linh hổ nên cuối cùng vẫn là để mọi chuyện cho nó, chém giết Huyền thú sẽ nhận đạt được các tài liệu quý hiệm trên người chúng nhưng so với một Lôi Linh hổ Đan Linh cảnh thì không là gì, hắn không thể bỏ lớn lấy nhỏ.
"Đa tạ!".
"GRAOOOOOO…!!!".
Lôi Linh hổ nói với Vân Long một tiếng rồi bay lên không rống lớn một tiếng.
"GRAOOOOOO…!!!".
Âm thanh hổ gầm vang cả chiến trường.
Mọi chỉ Huyền thú nghe thấy tiếng rống này lập tức ngẩn đầu đáp lại, sau đó không chút do dự thả người chạy vào Vạn Thú sơn mạch.
Từng chỉ từng chỉ Huyền thú to, nhỏ, bị thương,không bị thương tất cả đều thành đàn chạy trở về Vạn Thú sơn mạch, trở về nhà của chúng.
"Thắng… chúng ta đã thắng!".
"OHHHHHH…!!!".
"HAHAHA…!!!".
Tu sĩ kháng thú triều nhìn thấy Huyền thú đều bỏ chạy thì lập tức hớn hở rống lớn ăn mừng chiếc thắng.
Cả mảnh chiếc trường đều mang âm sắc vui mừng.