Khởi Nguyên Hệ Thống

“Thật sự là mật đạo”.

Nhóm người hưng phấn nối đuôi nhau di chuyển xuống mật đạo.

Không như lần trước nhóm Vân Phong dẫn đầu, lần này do hai vị Đan Linh cảnh là Liễu Mộc cùng Trúc Ly dẫn đầu.

Dù sao đã có suy đoán đây mới là mật khố thật sự của Di Nguyệt tông.

Bên ngoài bẫy rập chỉ để đánh lừa người khác cũng đã nguy hiểm như vậy, ai biết được bên trong này bẫy rập sẽ lợi hại thế nào.

Vì thế trong tình huống này vẫn nên để hai vị tiền bối dẫn đầu.

Nhóm người di chuyển chầm chậm, cẩn thận từng bước chân.

Nhất là 4 người Vân Phong, Dương Phượng Vũ, Trương Hổ cùng Bạch Linh.

Bên ngoài 4 người đã ăn không ít khổ vì di chuyển bất cẩn nên lúc này cực kỳ cẩn thận, mỗi khi bước chân đều nhòm ngó cẩn thận.

“Hửm? nhiệt độ đang dần dần tăng lên”.

Trúc Ly nghi hoặc khẽ nói.

“Chúng ta một mực đi xuống, có lẽ gần đây có đại địa nham tương(dung nham) nên không khí mới dần nóng lên như vậy”.

Liễu Mộc suy nghĩ nói ra.

“Hừm, rất có khả năng này, cẩn thận một chút tiếp tục tiến lên”.

Trúc Ly đồng ý suy đoán này.

Nhóm người tiếp tục tiến lên, mặc dù không gặp bất cứ bẫy rập nào cản đường nhưng nhiệt độ mỗi lúc một tăng nhanh.

Liễu Mộc, Trúc Ly và Diệp Thiên còn đỡ nhưng những người khác đều đã mồ hôi ướt người.

Khó khăn nhất là Dương Phượng Vũ và Bạch Linh, y phục hai người đều vì mồ hôi mà dán sát vào cơ thể lộ ra dáng người cân đối lung linh, khuôn mặt xinh đẹp bị hơi nóng làm ửng hồng toát lên vẻ kiều diễm đầy gợi cảm.

Hai người đều là mỹ nữ khó gặp, đều là như hoa như ngọc, hiện tại lại như thế quả thật khiến người khó mà không động lòng.

Không còn cách khác, hai người phải chuyển xuống phía sau nhóm người chứ tiếp tục như thế thì quả thật là đang hành hạ người khác.

Mang theo sự ngượng ngùng nhóm người vẫn không dừng bước tiến lên.

(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});Tiếp tục di chuyển một thời gian khá dài, nhóm người cuối cùng cũng đi đến một nơi rộng rãi.

Trước mặt của nhóm người hiện tại là một cây cầu bằng đá dài vài trăm mét, rộng đủ 3-4 người đi ngang, bên dưới cây cầu là một hồ nham tương đang hừng hực thiêu đốt, nuốt chửng mọi thứ rơi vào đó.

Điểm cuối cây cầu là một thạch đài, trung tâm có một bục đá bên trên lõm xuống chứa một thứ gì đó như nước, nước màu đỏ hồng hơi sền sệt.

Xung quanh bục đá là từng núi nhỏ những chiếc hộp, lớn có nhỏ có, thậm chí có cả những chiếc rương lớn xếp gần đó.

Không cần nghĩ cũng biết đây là bảo tàng của Di Nguyệt tông.

“Woa haha!!!”.

“Bảo tàng a”.

“Lần này thật là phát tài lớn rồi”.

“Các ngươi nhìn, từng rương từng rương, từng hộp từng hộp, lớn lớn nhỏ nhỏ, đếm sơ cũng hơn trăm, hơn nữa phẩm chất không thấp, bảo vật bên trong khẳng định không tầm thường a”.

Vân Phong, Dương Phượng Vũ, Trương Hổ, Bạch Linh lẫn Kim Sơn đều hưng phấn phát điên, hai mắt lóe sáng.

Vân Phong cùng Dương Phượng Vũ còn tốt, hưng phấn cũng là cười cười.

Trương Hổ, Bạch Linh cùng Kim Sơn thì lập tức há miệng không ngừng, nhất là Trương Hổ và Kim Sơn hai tên này chính là tham tài giống nhau.

“Nhanh nhanh thu thập”.

Bạch Linh không kiềm chế nổi tâm tình tiến lên trước.

“Tiểu thư cẩn thận”.

Trúc Ly thấy thế lập tức một bàn tay chộp lấy vai nàng kéo về sau.

“Chuyện gì vậy Trúc lão?”.

Bạch Linh nghi hoặc hỏi.

“Phía trước có trận pháp không qua được”.

Trúc Ly nhìn không gian phía trước nhíu mày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui