Khói Phủ Lạc Dương


Sau khi đánh bại huynh đệ họ Viên, năm 204, Kiến An năm thứ chín, Tào Tháo dẫn quân đánh vào Nghiệp Thành.

Viên Thượng đem quân về cứu nhưng thất bại.

Lúc này mưu sĩ cũ của Viên Thiệu là Thẩm Phối được giao trấn thủ thành.

Hứa Chử nghe tiếng động, rút đao soạt một tiếng, thấy người chạy vào là Hạ Hầu Uyên mới hạ đao xuống.

Tào Tháo ngồi trước bàn, không ngoảnh mặt lại, Hạ Hầu Uyên bẩm báo:
"Chúa công, có người cầu kiến, xin hàng."
Tào Tháo ôm vết thương đứng dậy, hai mắt hơi sáng lên: "Thẩm Phối hàng?"
"Không phải, là cháu của Thẩm Phối, Thẩm Vinh, hắn mở cổng Nghiệp Thành xin hàng."
Tào Tháo hơi cụp mắt, ngồi xuống không nói gì.

Tào Phi, Tào Chương từ bên ngoài cầm kiếm chạy vào cười ha hả.

Tào Tháo thấy vậy cũng buồn cười, hỏi: "Cười cái quái gì?"
"Bên trong Nghiệp Thành có gia quyến họ Viên.

Lúc nãy con và nhị ca xông vào thành bắt sống được Thẩm Phối rồi." Tào Chương hớn hở tra kiếm vào vỏ.

Lại thấy phụ thân bĩu môi nói:
"Thẩm Phối chỉ là tên mưu sĩ, không biết đánh nhau.

Bắt được hắn thì có gì mà khoe khoang?"
Tào Chương mất hứng, lại nói: "Mà con nghe nói trong thành có phu nhân của Viên Thiệu, còn có thê tử của Viên Hy, con thứ hai của Viên Thiệu, mấy người bọn họ nói là đại mỹ nhân."
Tào Tháo đập bàn đứng phắt dậy, bị động vết thương vội vàng ôm vai, cười ha hả: "Hay lắm! Thê tử của Viên Hy? Đi, ta lại sắp nạp thiếp nữa rồi!" Lại vỗ vai Hạ Hầu Uyên cười: "Trời phù hộ ta rồi.

Nữ nhân trong thiên hạ ta không có hứng, chỉ có vợ kẻ thù là ta hứng thú."
Nói xong dẫn theo mấy vị tướng ra ngoài.

Quân Tào tiến thẳng vào Nghiệp Thành, Tào Tháo xuống ngựa đi về phía Thẩm Phối bị trói giữa sân, ra hiệu binh sĩ lùi ra, tự mình đỡ Thẩm Phối dậy.

"Đám binh sĩ của ta thất lễ với tiên sinh rồi."
Thẩm Phối lùi về sau, phun một ngụm nước bọt về phía Tào Tháo.

Tào Phi lập tức tuốt kiếm, nhưng thấy phụ thân giơ tay ngăn lại.

Hắn hạ kiếm xuống, lẳng lặng nhìn.

Phụ thân không hề tỏ ra tức giận, chỉ nhẹ nhàng nói:
"Nghiệp Thành bị hạ, cháu của ngươi quy hàng, ta đã thu nhận hắn.

Nếu ngươi đồng ý làm mưu sĩ cho ta, ta đương nhiên khoản đãi ngươi giống như các mưu sĩ Quách Gia, Tuân Úc của ta, không để ngươi chịu thiệt."
Thấy Thẩm Phối không nói gì, lại tiếp tục dụ hàng: "Ngươi trung thành với Viên Thiệu, ta càng quý trọng.

Trước giờ Tào Mạnh Đức ta vốn trọng hiền tài, chỉ cần là hiền tài, có nghĩa khí, chuyện trước kia ta đều có thể bỏ qua.

Ngươi bắn ta một tiễn này, cũng coi như chưa có gì xảy ra.

Tiên sinh cứ từ từ suy nghĩ."
Không ngờ Thẩm Phối thẳng lưng dõng dạc đáp: "Ta là mưu sĩ của chúa công, nay chủ không còn, không thể bảo vệ Nghiệp Thành, tâm ta giống như đã chết rồi.

Bảo ta hàng là chuyện không thể nào! Nếu tướng quân thực sự là người trọng nghĩa như thế, nữ quyến cùng trẻ nhỏ trong thành đành trông chờ tướng quân khoan dung vậy."
Tào Tháo thở dài một hơi, nhìn mưu sĩ trước mắt kiên cường bất khuất, đành ra hiệu binh sĩ giải đi.

Lúc binh sĩ giữ vai hắn, mới nhẹ nhàng nói: "Vậy xem ra đành trảm, để bảo toàn danh tiết cho tiên sinh.

Nữ quyến và trẻ nhỏ, ta hứa sẽ khoản đãi chu đáo."
Thẩm Phối cúi đầu: "Vậy xin đa tạ Tào công."
Tào Phi nhìn theo binh sĩ giải Thẩm Phối đi, thấy phụ thân chắp tay cúi đầu, cũng hơi cúi đầu xuống.

Hắn theo phụ thân đi vào trong thành, trong lúc phụ thân còn cùng các tướng ở ngoài nói chuyện phiếm, một mình xông vào trong hậu viện.

Quả nhiên nữ quyến họ Viên đang ở đây, đám tỳ nữ ôm nhau rúc vào góc phòng, có hai phụ nữ đang ôm nhau khóc.

Nhìn người trung tuổi kia có lẽ là phu nhân của Viên Thiệu, còn một người đầu tóc rối bù, gục vào lòng Viên phu nhân.

"Bên đó...!là nữ quyến họ Viên sao?"
Người kia vẫn không ngẩng đầu, thấy hắn cầm kiếm lại gần, Viên phu nhân run rẩy gật đầu.

Tào Phi thấy bọn họ nhìn vào kiếm trên tay, liền tra kiếm vào bao, cúi đầu nhẹ giọng: "Xem ra là Viên phu nhân, còn người này là..."
Viên phu nhân lập tức nâng mặt người kia dậy, vén tóc nàng ra, nói: "Đây là con dâu thứ hai của ta, bây giờ nó đang hoảng sợ." Tào Phi cầm lấy nến hơi đưa lại gần nhìn cho rõ, là một thiếu nữ còn rất trẻ, tuy đầu tóc rối nhưng gương mặt tuyệt sắc, nhu thuận nhẹ nhàng, khiến cho hắn nhất thời sững người.

Viên phu nhân nhìn ánh mắt của hắn, lập tức hiểu ra, vội vàng vén gọn tóc tai, dùng tay áo lau mặt cho thiếu nữ, nhẹ nhàng đẩy về phía Tào Phi.

"Đừng sợ, ta không làm hại các người.

Ta là nhị công tử của Tào gia, sẽ đảm bảo an toàn cho các người."
Lại ngồi xuống hỏi: "Nàng tên gì?"
Thiếu nữ rụt người không đáp, Viên phu nhân đành thở dài nói: "Tiểu nữ tên là Chân Phục, tính tình hoà nhã nhu thuận, chỉ trách mệnh khổ phải làm dâu nhà chúng ta."
Tào Phi gật đầu, chắp hai tay nói: "Ta danh tự Tào Phi, biểu tự Tử Hoàn."
Biết Chân Phục còn đang hoảng sợ, cũng không gây khó dễ, đứng dậy ra ngoài.

Lúc ra ngoài nhắc nhở binh lính không được làm khó bọn họ.

Đúng lúc Tào Chương ngó đầu vào, bị hắn kéo đi liền hỏi:
"Nhìn thấy chưa?"
"Thấy cái gì?"
"Tiểu thiếp mới của phụ thân? Thê tử của Viên Hy ấy.

Phụ thân bảo năm sau dẹp xong phía Bắc sẽ nạp làm kế thất."
Tào Phi đánh một cái vào gáy hắn, bực mình nói: "Im miệng, sao có thể tuỳ ý hạ thấp danh dự của người khác chứ?"
Tào Chương lập tức đẩy vai Tào Phi: "Tự nhiên đánh đệ.

Mà là thê tử của Viên Hy chắc là cũng ít tuổi, không chừng chạc tuổi huynh đấy.

Phụ thân có mấy phu nhân, cơ thiếp, lớn hơn chúng ta có vài tuổi, ây da thật là..."
Tào Phi nghe hắn nói xong hơi trầm ngâm, lững thững bước đi, vừa đi vừa nghĩ đến Chân Phục.

Da trắng má hồng, lông mày lá liễu thanh mảnh, ngũ quan hài hoà, nhất là đôi mắt.

Đôi mắt ấy trong trẻo như đáy hồ lúc vào thu tiết, ngại ngùng e lệ như hoa đang độ chớm nở.

Hắn run người, siết chặt hai bàn tay vào nhau, khẽ mỉm cười.

Tào Chương lại gọi:
"Này, nói cho đệ đi, có đẹp không?"
Hắn ngẩng đầu nghĩ ngợi, một lúc mới nhẹ nhàng nói: "Giang Đông hữu Nhị Kiều, Hà Bắc Chân Phục tiếu."
"Là sao?"
Thấy Tào Phi từ từ bước đi, Tào Chương vội vàng đuổi theo bám riết: "Nhị ca! Là sao? Tử Hoàn!"
———
'Giang Đông hữu Nhị Kiều, Hà Bắc Chân Phục tiếu' (江東有二喬, 河北甄宓俏)
Giang Đông có hai tỷ muội nhà họ Kiều, là tuyệt thế giai nhân thời Tam Quốc, thế nhân gọi là Đại Kiều và Tiểu Kiều.

Đại Kiều gả cho Tôn Sách - huynh trưởng của Tôn Quyền (người xưng đế Đông Ngô), còn Tiểu Kiều gả cho Chu Du - danh tướng nổi tiếng của hai huynh đệ Tôn Quyền, Tôn Sách.

Tào Tháo sau này xây đài Đồng Tước với dự định đánh bại Chu Du và Đông Ngô, sẽ cướp Nhị Kiều về để hai nàng ở Đồng Tước Đài.

Tuy nhiên Tào Tháo đại bại trong trận Xích Bích nên không hoàn thành được tâm nguyện này.

'Tiếu' ở đây nghĩa là xinh đẹp, câu nói có nghĩa là: Giang Đông có Đại Kiều, Tiểu Kiều thì Hà Bắc có mỹ nhân là Chân Phục.
Chân Phục sau trở thành Chân phu nhân - nguyên phối của Nguỵ Văn Đế Tào Phi, sinh mẫu của Nguỵ Minh Đế Tào Duệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui