Sau khi đánh bại cháu họ của Viên Thiệu là Cao Cán, Tào Tháo đem quân đánh Liễu Thành (Liêu Tây).
Huynh đệ Viên Hi, Viên Thượng chạy đến Liêu Đông - địa bàn của Công Tôn Khang.
Trời âm u, tiết trời trở lạnh khó chịu, khiến người ta bức bối không thôi.
Còn đang chán nản nhìn bức tín trên tay, bỗng thấy Trương Liêu cùng Tuân Úc đi vào, dáng vẻ vô cùng gấp gáp.
Tuân Úc thấy hắn, chưa đợi hỏi đã vội vàng nói: "Quách Gia sợ là không ổn rồi.
Ngài ấy nhờ ta chuyển lời, có chuyện muốn nói với chúa công."
Tào Tháo lập tức đứng dậy, đánh rơi bức tín trên tay, vội vàng khoác áo xông ra ngoài.
Lúc đến nơi, nhìn thấy Hứa Chử, Trình Dục cùng mấy vị bộ tướng đứng bên ngoài, nhìn thấy hắn chỉ cúi đầu.
Nhẹ chân bước vào trong, nhìn thấy Quách Gia nằm trên giường, không còn chút khí sắc.
Trương Trọng Cảnh thu dọn hộp thuốc, kéo hắn sang một bên nói khẽ: "Quách tiên sinh chỉ e lành ít dữ nhiều, chủ công còn lời gì muốn nói thì nói nhanh đi."
Mọi người đều lui ra ngoài, Quách Gia hơi hé mắt, khẽ gọi: "Chúa công."
Tào Tháo ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay hắn, gật đầu nói: "Ta ở đây."
"Chúa công, thuộc hạ...!hôm nay sợ là...!không qua khỏi rồi.
Không thể tiếp tục...!phụng sự chúa công.
Xin phó thác cho các vị Tuân Úc, Trình Dục, Giả Hủ.
Hi vọng chúa công ngày sau có sự phò trợ của các mưu sĩ giỏi, tướng tài, có thể...!hoàn thành đại nghiệp thiên thu."
"Yên tâm, ta sẽ lắng nghe ý kiến của các vị mưu sĩ, cẩn trọng từng bước.
Bây giờ, ngươi cần nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều quá."
Quách Gia lắc đầu, chậm rãi lấy từ dưới gối một phong thư đóng kín, giao vào tay Tào Tháo: "Thuộc hạ biết...!mình mệnh đã tận.
Đây là...!việc cuối cùng...!thuộc hạ có thể làm cho chúa công..."
"Kế diệt họ Viên..."
Tào Tháo cầm lấy, vỗ nhẹ vào vai hắn: "Ta hiểu rồi.
Phụng Hiếu tạm thời cứ nghỉ ngơi cho khoẻ, Trương tiên sinh sẽ có cách thôi.
Đợi ta bình định Liêu Đông, sau đó khải hoàn trở về Nghiệp Thành."
Quách Gia khẽ gật đầu, dặn dò thêm vài câu, nói là muốn nghỉ ngơi một chút.
Tựa vào gối nhìn theo bóng lưng Tào Tháo cho đến lúc bị bình phong che khuất.
Năm Kiến An thứ mười hai, Quân sư Quách Gia của Tào Tháo bạo bệnh qua đời ở Liễu Thành.
Sinh thời, Quách Gia là mưu sĩ trọng yếu của Tào Tháo, giữ chức Tư không Quân tế tửu - ngang với chức Đại đô đốc của Chu Du (phe Tôn Quyền) và Quân sư Trung lang tướng của Gia Cát Lượng (phe Lưu Bị).
Được đánh giá là có tài năng ngang hàng Gia Cát Lượng: 'Quách Gia bất tử, Ngoạ Long bất xuất.'
Quân Tào rút khỏi Liễu Thành được hơn một tuần lễ, trời càng lúc càng trở lạnh.
Tào Tháo trên trán buộc một dải lụa trắng, lẳng lặng ngồi trong trướng, nhìn một loạt các tướng cùng quân sư, thấp giọng: "Các ngươi đều suýt soát tuổi ta, chỉ có Phụng Hiếu là ít tuổi nhất.
Sau khi thiên hạ an định, ta muốn phó thác, mà đang lúc tráng niên lại yểu mệnh qua đời, lẽ nào là vận mệnh..."
Mọi người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng chỉ cúi đầu lặng đi.
Bên ngoài trướng, Tào Phi ngồi ngẩn người ra cười một mình, Tào Chương xích lại gần nhìn: "Huynh đọc bức thư này, cười một mình mấy ngày nay rồi đấy."
Tào Phi gấp gọn mảnh giấy, nhét vào trong áo: "Duệ nhi biết hỏi phụ thân đâu rồi đấy.
Muốn trở về quá." Nói xong lại cười, không để ý Tào Chương chăm chú nhìn mình.
Bất thình lình, bánh nướng đang cầm trên tay bị giật mất, chỉ thấy hắn định bỏ chạy, nói: "Huynh không ăn, hay là để đệ ăn đi!"
"Tên khốn này!"
Tào Chương sống chết không chịu buông ra, ôm chặt bánh nướng vào lồng ngực, đè sát người xuống đất: "Đệ đói lắm, đệ cầu xin huynh đấy."
"Ta chỉ còn một cái thôi! Ngươi đói ta không đói sao?"
"Nhị ca, đệ cầu xin huynh đấy.
Đệ hoa cả mắt rồi." Vừa nói vừa vùng ra khỏi tay Tào Phi, vội vàng giở gói giấy ra, kịp cắn một miếng lớn.
Còn chưa kịp nuốt xuống, đột nhiên cổ áo bị lôi dậy, ăn một bạt tai khiến đầu choáng váng.
Hắn vẫn cố chấp nuốt, lại định cắn thêm một miếng, lần này bị tát đến cổ họng xộc lên vị mặn tanh, ngã lăn ra đất.
Tào Phi cũng ngẩn người, quên cả đứng lên, thấy Tào Chương vội vàng ngẩng đầu nhìn phụ thân, vừa nhét nốt miếng bánh vào miệng vừa nói: "Con chịu không nổi nữa."
"Hứa Chử.
Lôi ra ngoài đánh mười trượng, sau đó nhốt lại.
Ngày mai hắn không cần ăn nữa."
Tào Chương lúc này mới ngẩn người, bất chợt khóc lớn, bất mãn: "Tại sao chứ? Đồ ăn cũng không đủ, nếu không phải phụ thân cố chấp muốn lui binh về phía nam thì đâu đến nỗi này? Con chịu hết nổi rồi, con đói đến hoa mắt chóng mặt rồi! Không ăn ai mà sống được chứ?"
"Hứa Chử! Hai mươi trượng!"
Lúc này Tào Phi mới vội vàng chạy đến quỳ xuống, một tay nắm lấy tay Tào Chương kéo về sau lưng, ngẩng đầu lên ngập ngừng: "Thôi con không ăn nữa.
Buổi trưa con ăn rồi, bây giờ vẫn chưa đói.
Phụ thân, đệ ấy đang bị bệnh..."
Tào Tháo nhìn xuống một lúc, lấy trong tay áo ra một cái bánh nướng gói trong giấy đưa cho Tào Phi.
Hắn ngẩng đầu lên, chần chừ một hồi lâu mới vội vàng xua tay nói: "Phụ thân còn chưa ăn gì cả, người ăn đi."
Phụ thân không nói lời nào, chỉ lẳng lặng bỏ cái bánh vào tay hắn, quay người bỏ đi.
Quay lại nhìn Tào Chương, mặt cắt không còn giọt máu, liền kéo hắn đứng dậy đi đến cạnh giá vũ khí ngồi xuống.
Mở bọc giấy, bẻ nửa cái bánh đưa cho Tào Chương.
"Nhị ca..."
"Ăn đi.
Lúc nãy quên mất, đệ còn đang bị bệnh."
Thấy hắn chần chừ cúi đầu xuống, thở dài dúi vào tay hắn, cầm nửa cái bánh cắn một miếng.
Lúc này mới thấp giọng nói: "Lần này phụ thân nhất định phải lui binh."
Tào Chương kinh ngạc ngẩng đầu, ngập ngừng hỏi: "Tại sao? Nếu chúng ta ở lại Liễu Thành chẳng phải còn có cái để ăn sao? Sau đó đi đánh Viên Hi, Viên Thượng, rút binh trong tình cảnh này không phải tự hại mình thì là gì?"
"Huynh đệ họ Viên đã đến được chỗ Công Tôn Khang để nương nhờ rồi.
Nếu chúng ta tiến đánh, Công Tôn Khang gặp nguy hiểm nhất định sẽ liên thủ với bọn chúng.
Chúng ta ở lại Liễu Thành một ngày, ngày đó nguy hiểm trùng trùng, chết lúc nào không biết.
Vì vậy phải rút binh càng sớm càng tốt, Công Tôn Khang thấy chúng ta không có ý truy bức mới yên tâm, không chừng sẽ thanh trừng Viên Hi, Viên Thượng."
Cắn thêm một miếng lại nói tiếp: "Đây là kế Quách tiên sinh để lại trước khi mất.
Phụ thân cũng là vì đại cục.
Chẳng qua không lường đến việc lương thảo cạn kiệt, con đường này lại không có nguồn nước.
Binh sĩ của chúng ta...!vốn không thích nghi được với khí hậu phía Bắc."
Ăn xong vẫn không thấy Tào Chương nói câu nào, chỉ cắm cúi chậm rãi nuốt.
Cuối cùng cười đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai hắn: "Mấy ngày này phụ thân tâm trạng không tốt, đừng chọc tức phụ thân nữa.
Có biết mỗi người một ngày chỉ có thể ăn một bữa cháo yến mạch với bánh nướng, hôm trước đệ phát sốt, phụ thân nhường bát cháo đó cho đệ ăn, còn phụ thân chỉ ăn mỗi cái bánh đấy."
Chỉ thấy Tào Chương lẳng lặng thở dài: "Đệ biết rồi, đệ sẽ không chọc tức phụ thân nữa.
Cũng may, phụ thân không cho Tử Kiến đi theo, nếu không nó chết giữa đường mất."
———
'Tứ dục nhất đông quy' - một câu trích trong bài "Khổ hàn hành" của Tào Tháo, trong cuộc hành quân vượt Thái Hàng sơn, có nghĩa là 'Chỉ muốn lập tức trở về miền Đông'.
Bài thơ nói về nỗi chán chường, mệt mỏi khi hành quân trong tình cảnh gian khổ, tuyệt vọng.
(Tầm này ảnh đang cáu bẩn lắm =))) Đoán xem ai lên thớt chương sau đi.
Bà mịa nãy ấn đăng lộn chương gần cuối cả nhà ạ ????????)