Hắn ngồi trên yên ngựa, đưa một tay xuống.
Tào Phi ho khan, lại ngẩng đầu lên chần chừ, nói: "Con cũng không còn nhỏ nữa."
Nào ngờ phụ thân nhếch mép: "Ừ.
Ngươi có hài tử rồi, không còn là trẻ con nữa."
Còn ngẩn người chưa biết đáp gì, phụ thân bất ngờ cúi người, đưa tay véo một bên má kéo lại gần, thấp giọng nói: "Thằng nhãi con mặt trắng môi đỏ, miệng còn hôi sữa.
Nhanh lên, đằng trước."
"Đúng là làm ra vẻ, mấy hôm nay ngươi không ngồi sao?"
Nghe Tào Chương ở phía sau cười ha hả, mặt mũi nóng rực lên, đành bám lấy tay phụ thân.
Gượng gạo bước chân ngồi lên yên, cả người co rúm lại.
Lông vũ ấm áp đột ngột chạm vào cổ, hắn giật mình quay lại nhìn.
Phụ thân cởi cẩm bào choàng lên vai hắn, còn kéo lên trên che kín cổ, lúc này mới siết dây cương.
Thấy Tào Phi thỉnh thoảng lại ho khan, liền nói: "Hai mươi dặm nữa về đến Nghiệp Thành rồi.
Ta thấy, tính mạng ta sợ là gặp nguy."
Thất kinh quay đầu lại, tròn mắt nhìn một lúc, phụ thân cười phá lên nói: "Nghiệp Thành không phải có mẫu thân ngươi sao? Lần này địch mạnh."
Tào Phi xoay mặt, một tay che miệng cười, một tay giữ áo choàng lông.
Thân thể còn yếu, ngựa đi đường xa, chẳng mấy đã mất sức.
Miền đông ôn hoà, không còn rét cắt da cắt thịt, không khí trong trẻo, nhưng tiết trời còn hơi se lạnh.
Buột miệng lẩm bẩm:
"Thu phong tiêu sắt thiên khí lương,
Thảo mộc dao lạc lộ vi sương."
(Gió thu xào xạc, đương thì lạnh
Cây cỏ tiêu điều, tụ thành sương.)
Tào Tháo nghe vậy, hơi cúi đầu về phía trước.
Tào Phi bị giật mình, ngơ ngác, lại vội vàng quay mặt cúi xuống.
Phụ thân cười cười đánh giá: "Thơ của Tử Kiến diễm lệ hoa mỹ bao nhiêu, thơ của ngươi u uất sầu não bấy nhiêu."
Tào Phi gãi đầu, đáp: "Phụ thân chê cười rồi."
"Trong sầu có nhã, trong nhã có tình.
Ta thua Tử Kiến ở diễm lệ, thua ngươi ở sầu nhã."
Không chờ hắn trả lời, hơi thúc ngựa đi nhanh một chút, quay đầu nói lớn: "Đóng quân cách Nghiệp Thành mười dặm.
Từ Hoảng, Trương Cáp ở lại." Lại nhìn ngó xung quanh một chút, hất hàm về đằng đó hỏi Hứa Chử: "Nhạc Tiến?"
Hứa Chử gật đầu, hắn bĩu môi quay mặt đi: "Thôi kệ, ta không rút lại lời đâu.
Đáng đời, cho hắn nhớ."
Xế chiều phủ xuống Tư Mã Môn, Tào Thực quả nhiên đợi sẵn, từ trong cổng Tư Mã chạy ra, hơi nheo mắt nhìn.
Thấy phụ thân xuống ngựa, đưa tay chầm chậm đỡ nhị ca bước xuống.
Hắn liền chắp tay sau lưng, thong thả lại gần, trước tiên ôm chầm lấy phụ thân, hỏi: "Phụ thân có nhớ con không?"
"Nhớ."
Lại cau mày hỏi: "Sao mặt ngươi lại đỏ thế này? Ngươi uống rượu đúng không?"
Tào Thực cười nói: "Là uống cùng bệ hạ.
Phụ thân sẽ không truy cứu chứ?"
Thấy phụ thân không để ý đến, lại đúng lúc Tào Chương xuống ngựa, khoác tay Tào Phi lẫn Tào Chương kéo vào cửa phụ Tư Mã Môn.
...
"Phụ thân!"
Tào Phi ngủ sâu, mi mắt không động, Biện phu nhân bèn kéo Tào Duệ về phía mình, dỗ: "Để phụ thân ngủ, phụ thân đang mệt.
Tổ mẫu đưa con đến chơi với tứ thúc nhé?"
Tào Thực ôm lấy chất tử vào lòng, buột miệng nói: "Kỳ quái.
Phụ thân để nhị ca ngồi cùng ngựa, đệ tưởng đệ hoa mắt."
Tào Chương quấn chăn nằm cuộn dưới sàn, thò một tay ra lấy điểm tâm, không nói gì.
Biện phu nhân nghe vậy kinh ngạc, hỏi: "Thật à?" Nhưng nghĩ đến cái gì, lại sốt sắng hỏi: "Sao lại thế?"
Cuối cùng túm góc chăn kéo ra: "Tử Văn, sao lại thế? Nhị ca con bị thương sao?"
Tào Chương người còn mệt mỏi, chỉ gật đầu, kéo lại chăn chui vào.
Biện phu nhân vội vàng quay về, bước vào trong nhìn thấy Tào Phi vẫn ngủ sâu, khẽ lay người hắn vẫn bất sở vi động.
Lúc này mới nhẹ tay kéo lớp trung y hắn mặc trên người ra.
Lúc nhìn thấy vết thương đóng vảy trải kín từ sau cổ, bả vai xuống dưới, không dám nhìn tiếp, vội vàng buông tay ra ngồi xuống đất ôm ngực thở dốc.
Đắp lại chăn cho Tào Phi xong mới ra ngoài khép cửa lại.
"Vết thương trên lưng nó là thế nào?"
Tào Tháo tranh thủ và nốt miếng cơm vào miệng, cúi đầu không nói chuyện.
Biện phu nhân không chịu buông tha, ngồi hẳn xuống sàn bật khóc.
Cuối cùng không biết làm thế nào, đành đứng dậy đi đến kéo phu nhân đứng dậy.
"Bao nhiêu tuổi rồi mà cứ như trẻ con thế?"
"Thương tích trên người Tử Hoàn là thế nào? Chàng đánh nó đúng không? Lại đánh nó đúng không? Nói đi đồ vô lương tâm này!"
Tào Tháo thở dài thườn thượt, gật đầu đáp: "Ừ, ta làm đấy."
Phu nhân giơ tay đấm mấy cái vào ngực hắn, tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt.
Hắn vội vàng ôm phu nhân vào lòng dỗ dành nói: "Là lỗi của ta.
Là lỗi của ta.
Nàng đừng giận dỗi nữa.
Được rồi mà, ta hứa sau này sẽ không đánh nó..."
Cảm thấy nói sai, vội vàng sửa lại: "Không.
Sau này xuống tay sẽ kiểm soát bản thân hơn."
Biện phu nhân vừa lau nước mắt xong, nghe thấy vậy lại đẩy hắn ra gắt lên: "Vẫn còn muốn đánh nó?"
Hắn quay trở lại bàn, cầm bát cơm lên.
Nhìn Biện phu nhân vùng vằng bỏ đi, chỉ vừa cười vừa lắc đầu.
Đúng lúc Hoa Hâm cầu kiến, vừa ăn vừa chỉ đũa về phía Hoa Hâm, mở miệng: "Nói đi, nói đi."
"Về chuyện sửa đổi lại triều chính.
Theo lời chủ công dặn dò đã lập danh sách cất nhắc các vị đại thần."
Tào Tháo gật đầu, nhìn đũa trên tay, nói: "Ta sẽ khôi phục lại chức vị Thừa tướng.
Việc này, chắc không ai phản đối chứ?"
Hoa Hâm chỉ cười: "Cũng không biết chắc được."
Tào Tháo cũng cười lớn: "Cái tính thẳng thắn này của ngươi, ta thích!" Nói xong đột nhiên trầm ngâm nói: "Cũng đến lúc phải nghĩ đến người thừa kế."
Hoa Hâm bình tĩnh nhìn hắn, qua một hồi lâu quả nhiên nghe thấy hắn nói: "Các con trai lớn của ta, ai cũng có tài.
Nhưng mà nói về cái xuất chúng để kế thừa tước vị của ta..."
Hắn đánh giá một lúc lâu, mới cười với Hoa Hâm: "Ngươi nói đi.
Thương Thư, ngươi thấy thế nào?"
"Thất công tử thông minh tuyệt thế, đến Giang Đông cũng phải trầm trồ thán phục.
Trí tuệ hơn người, nhân hậu khoan dung, đây là phẩm chất đáng trọng.
Tương lai dĩ nhiên là hiền tài, là trụ cột quốc gia.
Đương nhiên xưa nay bỏ trưởng lập thứ vẫn thường bị nói là không nên làm, về chuyện này đương nhiên phụ thuộc vào quyết định chủ công."
Tào Tháo mỉm cười: "Thẳng thắn lắm.
Nghị lang Tân Tỳ cũng nói giống ngươi.
Trước mắt thì, Tào Xung chính là đứa con ta kỳ vọng nhất.
Có thể làm nên đại nghiệp."
Nói xong lại ngao ngán trầm mặc: "Trưởng tử Tào Ngang của ta tài trí vô song, vốn được định sẵn là người kế nghiệp.
Chỉ trách...!yểu mệnh."