Kiến An năm thứ mười bốn, Tào Tháo thống lĩnh bốn mươi vạn đại quân đánh Đông Ngô ở Nhu Tu Khẩu, hòng trả mối hận Xích Bích 5 năm về trước.
Đau đầu vì hàng ngàn quân bị Tôn Quyền tiêu diệt, đành phải chuyển sang thế cố thủ.
Mặc kệ đám Giang Đông nhiều lần khiêu chiến, hắn chỉ tỏ ra phớt lờ.
"Kị binh của tam công tử đến Nhu Tu Khẩu rồi."
"Ừ, tốt lắm, hổ con đến rồi."
Tào Phi lấy cớ tiếp đón, lui ra ngoài.
Lần này Tư Mã Ý cũng đi theo, chờ hắn ở bên ngoài, cùng nhau đi ra cổng thành đợi kị binh của Tào Chương.
Thần trí lơ mơ, mấy ngày nay đều cảm thấy mông lung không rõ ràng.
Bực bội hừ một tiếng, Tư Mã Ý thấy vậy liền hỏi: "Công tử thích theo Thừa tướng chinh chiến, tại sao lần này lại không vui?"
Tào Phi thừa biết hắn nhìn thấu mọi chuyện, vẫn cười nhạt: "Xưa nay Hoàng đế cầm binh, Thái tử giám quốc.
Còn chưa rõ hay sao?"
Tư Mã Ý cười: "Lo sợ rồi?"
"Chưa sợ.
Cố gắng là được."
Thành thực mà nói, hắn cũng không quá suy sụp.
Phụ thân vẫn luôn luôn để mắt, thỉnh thoảng cùng luận sự, đây là đang băn khoăn.
Đương nhiên, phụ thân không phải kiểu người thích ai thì sẽ chọn người đó kế vị.
Tâm tư này hắn hiểu rõ hơn ai hết, vì vậy càng không sợ hãi, chỉ có chút bất mãn.
Tào Chương xuống ngựa, nhìn thấy Tào Phi, chỉ cúi đầu chào một tiếng, không niềm nở cho lắm.
Khúc mắc từ lời mấy năm trước của Tào Thực, quả thực chưa lúc nào biến mất trong lòng.
Những năm này trấn thủ bên ngoài, về nhà chỉ như chớp nhoáng.
Nghe Tào Thực thản nhiên kể chuyện trong phủ, tật xấu uống rượu bỏ không được, phụ thân tuy không lãnh đạm như trước nhưng tránh không khỏi mấy lần tức điên, càng ngày càng quản thúc chặt.
Thế nhưng điều hắn để ý nhất, những chuyện này lúc nào cũng dính dáng đến nhị ca.
Tránh không khỏi có chút đề phòng.
Huynh đệ trong nhà lớn lên cùng nhau, ngày hôm nay thành ra thế này cũng chẳng vui vẻ gì.
Nhưng nếu như Tử Kiến bị giở trò, hắn mặc kệ huynh đệ cái gì, đều vứt hết sang một bên.
Không phải không cảm nhận được, người ngoài có thể nhìn không ra, Tử Kiến có thể vô tư không nghĩ, nhưng hắn thấy được nhị ca của hắn thực sự đã không còn là con người của ngày xưa nữa.
"Lần trước gặp đã là từ lần đánh dẹp Mã Siêu.
Nghe nói trong quân doanh, đều gọi đệ là tướng hung thần.
Mấy năm nay quả thực khác trước không ít."
Tào Chương cười, cầm bình rượu lên: "Nói là khác trước, xem ra nhị ca còn thay đổi nhiều hơn đệ."
Tào Phi hơi ngẩn người, nhưng nhanh chóng thoải mái cười.
Lại thấy Tào Chương tỏ ra vô thưởng vô phạt nói: "Tháng trước về đến Nghiệp Thành, nhị ca lại vừa đi Hứa Đô, không gặp được.
Thật là, Tử Kiến lại làm sao thế? Tháng trước đệ trở về nó lại không xuống giường được."
Quả nhiên Tào Phi thay đổi sắc mặt, lạnh nhạt cầm bình rượu lên uống một ngụm, thản nhiên đáp: "Chẳng qua là thói xấu không đổi, suốt ngày chơi bời lêu lổng.
Mấy năm này phụ thân tính khí thất thường, cũng không có gì lạ.
Năm ngoái dẹp Mã Siêu, về Hứa Xương tru di tam tộc Mã Đằng, tính tình phụ thân lại bắt đầu nóng nảy giống y năm đó diệt tộc Đổng Thừa."
"Từ lúc nào mà phụ thân lại quan tâm đến hành tung của nó như thế? Kể cũng lạ, trăm công nghìn việc sao còn để ý nó đi đâu làm gì được nhỉ?" Vừa cười nói vừa liếc mắt quan sát, thấy Tào Phi chỉ cúi đầu xuống uống rượu.
Trong lòng tự nhủ, có tật giật mình.
Không phải hắn đi hạch tội thì có ai quan tâm? Tào Phi lấy cớ có việc rời đi, ra ngoài trướng hơi toát mồ hôi.
Đột nhiên thấy phụ thân cùng Trương Liêu, Hứa Chử đem theo vài người ra ngoài.
Liền hỏi: "Phụ thân đi đâu vậy?"
"Đi xem Tôn Quyền.
Ngươi đi không?"
Hắn lập tức đi theo.
Quả nhiên thuyền của Tôn Quyền ở phía bên đó, từ từ tiến vào.
Tào Phi có chút khó hiểu, nhìn phụ thân hói: "Không bắn tên sao?"
"Kệ đi, hắn thăm dò thôi.
Không được bắn tên như lần trước nữa."
Tôn Quyền thấy Tào Tháo không có ý định bắn tên, lúc này mới yên tâm hạ lệnh tiến về phía trước.
Nhìn một lúc lâu, quan sát quân doanh kĩ lưỡng mới quay về.
Tào Tháo nhìn quân Giang Đông gươm đao chỉnh tề, khí thế hừng hực ra vào như chốn không người, bật cười nhìn theo nói: "Sinh con trai phải như Tôn Trọng Mưu.
Con trai Lưu Cảnh Thăng cũng chỉ là hàng chư cẩu."
Trương Liêu thấy Tào Phi đang đứng sau nhìn theo, lại cười nói: "Các vị công tử nhà chúng ta cũng rất xuất chúng."
"Sao có thể sánh với Tôn Quyền.
Năm xưa Tôn Kiên bị phục kích, Tôn Sách đang ở xa, hắn một mình làm sứ giả đến Kinh Châu.
Lưu Biểu cùng đám tướng sĩ cười nhạo.
Hắn nói một lời, khiến tất cả phải im lặng, Lưu Biểu trả thi hài Tôn Kiên, lập đàn tế.
Ngươi biết câu gì không?"
Trương Liêu đương nhiên không biết, chỉ ngẩn người ra, lại nghe Tào Tháo nói tiếp: "Hắn nói, Cao Tổ Hoàng đế chín tuổi bắn chết một con hổ, Vũ Đế Gia chín tuổi cầm cung gϊếŧ giặc, Tôn Quyền vô dụng, chín tuổi chỉ có thể đến xin hòa với Lưu bá bá, xin Lưu bá bá trả thi hài thân phụ, từ nay về sau Giang Đông mãi mãi không báo thù Kinh Châu".
Những lời phụ thân nói ngày đó, trong lòng không tránh khỏi buồn chán.
Rõ ràng đây là nói cho hắn nghe.
Bất giác nhớ đến năm ấy, phụ thân nói một câu, xuất chúng hơn Lưu Tông, hai tay khẽ run rẩy.
Tào Chương phong tướng, Tào Thực phong hầu, duy chỉ có hắn chẳng có gì cả.
Là trưởng tử, rốt cuộc lại bị vứt sang một bên thế này.
Chán nản cúi đầu, thấy Tư Mã Ý đi vào mới thu lại vẻ mặt thất thần.
"Xem ra sắp sửa về rồi."
Hắn ngạc nhiên nhìn Tư Mã Ý, thấy hắn ngồi xuống bàn: "Thừa tướng vừa nhận được một bức thư của Tôn Quyền.
Gọi ta đến đọc thử, ta đoán Thừa tướng sắp rút quân."
"Sao ngươi biết sẽ rút quân?"
Tư Mã Ý chỉ cười không nói.
Tào Tháo vừa giở bức thư vừa cười ha hả, cầm đọc lên cho bọn Trương Liêu nghe: "Xuân thủy phương sinh, công nghi tốc khứ.
Túc hạ bất tử, cô bất đắc an".
Đọc xong ngẫm nghĩ một lúc, rút một tờ giấy, nhấc bút viết.
Cho vào trong phong thư dán lại, vẫy tay bảo Trương Liêu lại gần, giao cho hắn.
Lúc này thở dài cười: "Rút thôi.
Ngươi ở lại thủ thành, nếu sau này địch đến, mở phong thư này ra."
Lại nói: "Ngươi và Lý Điển cứ cẩn thận đấy, các ngươi mà còn đấu đá nhau làm hỏng chuyện, ta không tha cho các ngươi đâu."
"Chúa công rút binh sao?"
Tào Tháo bật cười: "Tôn Quyền sẽ không lừa ta."
———
"Xuân thuỷ phương sinh, công nghi tốc khứ.
Túc hạ bất tử, cô bất đắc an ." - Mưa xuân (mùa mưa) sắp về rồi, mau rút quân đi.
Túc hạ không chết, ta không thể yên lòng.
Bức thư 16 chữ của Tôn Quyền khiến Tào Tháo quyết định lui binh sau thời gian giằng co bất phân thắng bại, binh lực mạnh hơn nhưng rơi vào thế yếu.
Lúc này Tào Tháo đang tiến thoái lưỡng nan, Tôn Quyền dự báo trước mùa mưa sắp đến sẽ khiến quân Tào bất lợi, mở lời cho Tào Tháo có cớ rút binh.
"Túc hạ bất tử, cô bất đắc an.": Tôn Quyền thẳng thắn cảnh báo đanh thép, trong tay binh lực ít nhưng không hề yếu thế.
Sự đanh thép này khiến Tào Tháo kiêng nể trước bản lĩnh của Tôn Quyền.
Nhu Tu Khẩu đi đến kết quả kịch tính bằng cuộc đấu trí được đánh giá là đồng điệu tương linh của hai bậc anh hùng.
"Túc hạ" là từ gọi người ngang hàng với mình.
"Cô" là từ các bậc vua chúa tự xưng với ý khiêm nhường.
Tôn Quyền tuy là bậc hậu bối nhưng lại xem mình ngang hàng với Tào Tháo.