Khom Lưng Vì Anh

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói dạ dày của Dịch Tích đúng thật là có vấn đề, sau khi kê đơn thuốc cho cô, lại truyền thêm một chai nước biển là xong.  

Lúc hai người đi ra khỏi bệnh viện thì trời cũng đã sập tối, xe đi được nửa đường thì Dịch Tích đột nhiên nói: "Em muốn ăn khuya trước khi về".

Từ Nam Nho: "Được".

"Chúng ta ăn gì?", đồ ăn của ngày hôm nay đều bị ói ra sạch sẽ, bây giờ bụng cô đói meo, "Thầy muốn ăn gì?"

Từ Nam Nho: "Cháo".

Dịch Tích nhíu mày: "Buổi tối ai lại ăn cháo?"

Từ Nam Nho quay đầu nhìn cô với ánh mắt cảnh cáo. Dịch Tích dẩu môi, lẩm bẩm: "Em không thích ăn cháo".

Từ Nam Nho: "Lời dặn của bác sĩ em không nghe thấy sao, mấy ngày này nên ăn thanh đạm một chút".

Dịch Tích: "Vâng."

Từ Nam Nho lái xe đến trước cửa tiệm cháo, lúc Dịch Tích xuống xe vô tình nhìn thấy tấm biển quảng cáo trên tòa nhà đối diện, cô hơi híp mắt, suýt nữa thì không nhận ra người trong quảng cáo.

Từ Nam Nho tháo dây an toàn xong cũng ngước đầu nhìn theo cô, trên màn hình tinh thể lỏng kia là hình ảnh một chàng trai đang hát.

Anh lục lại trí nhớ một lần, khuôn mặt của người đó hoàn toàn khớp với một bóng hình mơ hồ trong trí nhớ anh, anh nhìn Dịch Tích: "Đang nghĩ đến gì?"

Dịch Tích ngây ra: "A?"

"Người kia là người quen đúng không".

Dịch Tích cười: "Đương nhiên, trước đây còn khá thân".

Từ Nam Nho "ừ" một tiếng: "Không liên lạc gì sao?"

"Nói thừa, em sao có thể còn giữ liên lạc với anh ấy". Dịch Tích nhìn màn hình vài lần, "Thầy đừng nói gì hết, trải qua tút tát lại nhan sắc vài lần thì quả là khác trước, đẹp trai hơn lúc trước".

Dịch Tích xúc động nhìn hình ảnh Hồ Lượng trên màn hình, cô thầm thở dài trong lòng, không biết mỗi lần Hoàng Vi nhìn thấy quảng cáo kia sẽ có tâm trạng như thế nào.

"Đúng là đẹp trai hơn so với lúc hai người ở cạnh nhau".

"Đúng vậy... Hã?" Dịch Tích đột nhiên quay đầu lại nhìn Từ Nam Nho, “Em ở chung với anh ấy hồi nào?"

Từ Nam Nho nhìn cô, ánh mắt sâu thêm một chút: "Lúc em học năm tư, chúng ta có gặp nhau ở cửa hàng trang sức".

Dịch Tích chớp chớp mắt, phút chốc rơi vào hồi ức.

Lần duy nhất cô đi chung với Hồ Lượng là vì anh ấy muốn mua quà cho Hoàng Vi trước lễ tốt nghiệp, sau đó anh ấy nhờ cô đi chung đến cửa hàng trang sức, lúc đó bọn họ đúng là có gặp Từ Nam Nho.  

Phản ứng của Dịch Tích có chút chậm chạp: "Đợi đã, chắc lúc đó thầy sẽ không nghĩ rằng em và anh ấy đang yêu nhau chứ?"

Từ Nam Nho hơi sửng sốt: “Không phải?”

Dịch Tích hít sâu một hơi: “Tất nhiên là không phải! Sao em và anh ấy có thể yêu nhau được, bạn gái của anh ấy là bạn thân của em, lần đó em đi cùng để giúp anh ấy chọn quà cho Hoàng Vi! Thầy có nhớ Hoàng Vi không? Là người hay đi chung với em lúc còn đi học đấy!"

"À". Từ Nam Nho nắm chặt tay lái, lông mày giật nhẹ.

Dịch Tích im lặng nhìn anh, cô mở cửa xuống xe: "Đây đúng là hiểu lầm lớn nhất từ trước đến nay, không ngờ rằng lúc đó thầy lại nghĩ rằng em và anh ấy đang quen nhau? Sau đó em còn chạy đi tỏ tình với thầy! Chắc lúc đó thầy 

nghĩ rằng em là loại người đứng núi này trông núi nọ, gặp ai cũng yêu, trời ơi, em tùy tiện như vậy sao..."

Dịch Tích lẩm bẩm bước xuống xe.

Từ Nam Nho cúi đầu cười khẽ.

Thì ra là không phải…

Kể từ khi gặp lại cô, kể từ lúc nhìn thấy vệt đỏ trên tấm thảm thì cô ấy đã không hề giống với loại người mà anh nghĩ.  

Không, có lẽ không phải không hề giống, mà là hoàn toàn trái ngược.

Mặc kệ có phải hoàn toàn trái ngược hay không, mà lúc đó, việc anh không thể khống chế bản thân rơi vào vòng xoáy kia cũng là sự thật.

**

Hoàng Vi hẹn gặp Dịch Tích ở Tích Thời.

“Tích Tích, lần trước tớ chưa kịp hỏi chuyện giữa cậu và thầy Từ, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?” Hai người vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, Hoàng Vi đã nhanh chóng hỏi cô.

Dịch Tích nhún vai: “Cậu cũng thấy rồi đó, chúng tớ đang quen nhau”.

Hoàng Vi: “Tớ biết, nhưng tớ vẫn thấy kỳ lạ, tại sao hai người lại đến với nhau?”

Dịch Tích: “Ừ, chuyện này nói ra cũng có chút dài dòng, đơn giản mà nói thì bọn tớ đã lên giường, thầy ấy là người thầy quốc dân, chắc chắn biết hai chữ “phụ trách” viết như thế nào”.

“Phụt!” Hoàng Vi vừa mới nhấp một ngụm nước trái cây suýt chút nữa phun hết ra ngoài, một lúc lâu mới phản ứng lại, “Cậu nói gì? Lên giường?!”

“Cậu bình tĩnh chút”.

“Cậu, vậy mà cậu, vậy mà cậu lại cùng thầy ấy? Ôi mẹ ơi, vậy cũng được sao”, Hoàng Vi hít sâu một hơi, cô gắng ổn định lại tâm trạng, “Vậy kể nghe xem, kỹ thuật của thầy Từ… Thế nào?”

Dịch Tích: “...”

“Không được không được, tớ chảy máu mũi rồi, chỉ nghĩ thôi thì tớ cũng thấy kích động”.

Dịch Tích: “Cậu có phải là chị em của tớ không?”

“Phải! Bởi vì phải nên tớ mới vui thay cho cậu, cậu cũng không thể cứ trở ngại ở phương diện kia mãi được”.

Dịch Tích nhấp ngụm rượu dần dần bình tĩnh: “Cậu nhỏ tiếng chút, cậu mà hét nữa thì cả quán đều biết tớ lãnh cảm”.

“Úi”.

Hoàng Vi: “Cho nên chính vì vậy mà cậu mới thích thầy sao? Tớ cứ tưởng rằng cậu đã sớm quên rồi”.

Dịch Tích ngây ra, rồi khẽ cười: “Quên sao? Chắc là cũng quên rồi”.

“Vậy sao cậu lại…”

“Tớ cũng không biết, lúc gặp thầy thì cả người tớ đã thấy không đúng rồi”, Dịch Tích chống cằm, có chút ngơ ngác, “Tớ muốn lột da, rút gân thầy ấy, muốn nhìn thấy dáng vẻ mất bình tĩnh, chật vật đến thảm hại của thầy ấy. Cậu biết không, khoảnh khắc lúc nhìn thấy thầy ấy thì tớ mới biết rằng trong lòng tớ không hề cam tâm, tớ không muốn buông tha thầy ấy”.

Hoàng Vi mím môi, đột nhiên thở dài: “Sao tớ cảm thấy cậu vẫn còn thích thầy ấy”.

Dịch Tích cũng hơi ngây ra, rồi xua tay: “Không có, chỉ là yêu đương đủ rồi thì tớ sẽ đá thầy ấy, chứ đừng nhắc chuyện thích hay không thích”.

Hoàng Vi lắc đầu: “Cậu chỉ tự lừa bản thân, nếu như không thích thì nên vô cùng bình tĩnh, nhưng cậu nhìn đi, vừa gặp thầy ấy liền không thể bình tĩnh nổi”.

Dịch Tích: “...”

“Tớ cảm thấy như vậy cũng khá tốt, trước kia chắc chắn là do thân phận của hai người nên thầy mới không đồng ý, mà bây giờ đã chấp nhận rồi thì hai người cứ vui vẻ mà ở bên nhau đi”.

Dịch Tích lại lâm vào yên lặng, cô nhìn Hoàng Vi, một lúc lâu mới nói tiếp: “Tớ sợ”.

Hoàng Vi nghi hoặc nhìn cô: “Sao?”

Dịch Tích cười khổ: “Vi Vi à, có thể là tớ có chút sợ hãi. Tớ cảm thấy ý nghĩa trong đầu bây giờ là nếu chia tay thì cứ chia tay thôi, nếu như lại trải nghiệm cảm giác của ba năm về trước, tớ thấy đau khổ tột cùng. Đời người mà, nên vui vẻ chơi cho thỏa sức mới đúng, đừng nên nghĩ quá nhiều làm gì".

Hoàng Vi hơi mấp máy môi, câu "lừa mình dối người" cô vẫn không nói ra. Nói đến cùng, cô cũng chỉ là người ngoài thì có thể hiểu được bao nhiêu.

"Cậu không biết thôi, vòng liên lạc bạn bè kể từ lúc họp lớp thì lúc nào cũng náo nhiệt, bọn họ đều nói nói cậu và thầy Từ đúng là minh chứng cho câu sống lâu thì chuyện quái gì cũng có thể thấy".

"Gì chứ, đúng là thiếu hiểu biết".

"Lời đồn thì nói rằng thầy chỉ thích tuýp phụ nữ hiền lương thục đức, dịu dàng vâng lời, mà cậu thì..."

"Con người không thể thay đổi sao?", Dịch Tích chỉ về phía quầy bar, "Thấy người phụ nữ kia không, Trình Viện".

"Tớ biết cô ấy, trước kia có gặp ở quán bar, cô ấy làm sao".

"Bạn gái cũ của Từ Nam Nho".

"Phụt!" Đây đã là lần thứ hai Hoàng Vi phun nước, "Cô ấy? Thật sao?"

Dịch Tích nhún vai: “Bởi mới nói, khẩu vị của một người thì không thể đổi sao, cùng người yêu nghiệt một chút ở bên nhau thì có sao, đúng là chuyện bé xé ra to”.

Hoàng Vi “...”

Dịch Tích muốn nói thêm hai câu nữa, nhưng di động rung lên báo tin nhắn đến.  

Cô thuận tay mở khóa, thì ra là tin nhắn của Từ Nam Nho.

Chỉ ngắn gọn hai chữ: ở đâu.

Dịch Tích không chút suy nghĩ liền nhắn lại: Tích Thời.

Rất nhanh lại nhận được tin nhắn đáp lại: ở đó làm gì, uống rượu?

Dịch Tích theo bản năng bấm chữ “uống rồi”, bấm xong rồi mới sực nhớ hình như bác sĩ dặn mấy ngày nay không được động đến cồn. Vì thế cô lặng lẽ xóa đi hai chữ “Uống rồi”, thay thành “không uống”.

Sau khi gửi tin nhắn đi thì không nhận được tin nhắn của Từ Nam Nho, mà Dịch Tích cũng không quan tâm, cô đặt điện thoại bên cạnh tiếp tục tán gẫu với Hoàng Vi.

Nhưng không ngờ rằng 10 phút sau, Từ Nam Nho lại xuất hiện trước cửa Tích Thời.

Lúc thấy Từ Nam Nho từ xa đi tới, cô có chút ngây ngốc, nhưng chỉ một giây sau thì nhanh tay lẹ mắt đổi ly rượu của mình với ly nước trái cây của Hoàng Vi.

"Cậu làm gì vậy, muốn uống thì tự mình lấy một ly đi được không, đây là quán của cậu, tiết kiệm như vậy để làm gì?"

Dịch Tích làm động tác im lặng với Hoàng Vi, cô ấy ngơ ngác nhìn cô, một giây sau lại thấy một bóng người đứng cạnh bàn của hai cô. Cô ngẩng đầu nhìn kỹ một chút, lập tức bị dọa đến mức đứng bật dậy khỏi ghế: "Chào, chào thầy".

Dịch Tích: "..."

Từ Nam Nho nhìn cô ấy gật đầu, sau đó nhìn cái ly trước mặt Dịch Tích.

Dịch Tích: "Chắc là không phải đến kiểm tra em có nói dối không chứ?"

Từ Nam Nho: "Vậy em có không?"

Dịch Tích: "Tất nhiên không".

Từ Nam Nho hờ hững nhìn về phía Hoàng Vi. Hoàng Vi run lên, “Cái đó, cậu ấy không gạt thầy”.

Từ Nam Nho: “Em nói xem gạt chuyện gì?”

Làm sao Hoàng Vi biết được chuyện lừa gạt mà bọn họ nói là chuyện gì, thế nên khuôn mặt của cô lúc đó hoàn toàn là bộ dáng đần thối.  

Dịch Tích đưa tay đỡ trán, đúng là không cùng đẳng cấp.

“Này? Từ Nam Nho? Đúng thật là anh à?” Đúng lúc này, Trình Viện từ bên kia đi đến, tầm mắt của cô cứ nhìn đi nhìn lại giữa ba người, “Tới tìm tôi à?”

Hoàng Vi “khụ” một tiếng: “Vậy thì, Tích Tích à, tớ còn có chút chuyện nên đi trước”.

Dịch Tích: “Ngồi xe tớ, tớ đưa cậu về”.

Hoàng Vi: “Cậu đó, uống rượu rồi còn lái xe gì nữa, mình tự bắt xe về được rồi, tạm biệt”.

Từ Nam Nho nhíu mày, Dịch Tích trừng mắt nhìn Hoàng Vi, rồi ngại ngùng nhìn Từ Nam Nho: “Ha ha, cô ấy quen với việc em uống rượu rồi nên mới nói như vậy, thật sự là lần này em không có uống…”

Từ Nam Nho chụp lấy cổ tay cô: “Theo tôi ra ngoài”.

“Này này này”, Trình Viện ngăn hai người lại, “Từ Nam Nho, không phải anh tới tìm em à”.

Mặt Từ Nam Nho không chút gợn sóng: “Tôi tìm cô ấy”.

Trình Viện ngây người, ngay sau đó là vẻ mặt khiếp sợ: “Anh thích Dịch Tích rồi? Này này, như vậy là không được, anh đừng đầu độc Dịch Tích!”

Từ Nam Nho: “Cái gì?”

Trình Viện Trừng mắt nhìn anh, sau đó vội vàng đi lên thì thầm vào tai Dịch Tích: “Dịch Tích à, anh ta trời sinh tính lãnh đạm, đừng để vẻ ngoài của anh ta lừa cô!”

Dịch Tích: “...”

“Cô đừng có không tin lời tôi nói, không phải trước đây tôi đã nói với cô sao, ai da, vì là chị dâu tương lai cho nên mới nói cô biết chuyện này đó!”

Khóe môi Dịch Tích giật giật: “Chị dâu... tương lai?”

Từ Nam Nho không hề có chút kiên nhẫn nào nữa, anh mặc kệ Trình Viện, trực tiếp kéo Dịch Tích đi ra khỏi Tích Thời. Lúc đi ra ngoài, hai người còn nghe được Trình Viện hét lớn: “Dịch Tích! Nhớ lời tôi nói đấy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui