Dịch Quốc Đường nhìn cô một cái: “Hôm nào kết hôn? Từ Nam Nho cũng đồng ý sao”.
Dịch Tích vốn nói đùa, nhưng nghe Dịch Quốc Đường vừa nói như vậy thì lập tức sửng sốt: “Ông nội, lời này của người con có thể hiểu là ông đồng ý hai chúng con ở bên nhau không?”
Dịch Quốc Đường: “Nếu cậu ấy bằng lòng quay về nhà họ Ngôn liều một lần, ông cũng không còn gì để nói, tuy quan hệ giữa chúng ta và nhà họ Ngôn chỉ bình thường, nhưng dù sao thì nhà họ Ngôn vẫn là một gia tộc lớn...”
“Sao ông biết anh ấy quay về”. Dịch Tích đột nhiên cắt ngang lời ông.
Dịch Quốc Đường: “Sao nào, cậu ấy không nói con biết?”
Trong lòng Dịch Tích chợt nảy sinh một chút bất an: “Có ý gì? Ông nói việc gì không nói con biết”.
Đôi mắt Dịch Quốc Đường hơi trầm xuống: “Tích Tích, về sau nhà họ Dịch của chúng ta đều giao hết cho con và Dịch Nhạc có biết không”.
Dịch Tích: “Ông còn không chưa trả lời con”.
“Lời ông đang nói chính là đáp án, nhà họ Dịch chúng ta giao cho con, cho nên con cần phải có một người đồng hành có thể đứng ngang hàng với con và cả hậu thuẫn phía sau. Ông tin đứa nhóc kia cũng hiểu rõ điểm này, muốn cưới đại tiểu thư nhà họ Dịch của chúng ta sao có thể đơn giản như vậy?”
Lòng ngực Dịch Tích như bị cái gì đó hung hăng đánh vào: “Ông nội... Lần trước hai người ở công ty thật ra là có nói qua việc này đúng không, ông có nói cái gì đó với anh ấy đúng không”.
Dịch Quốc Đường: “Chưa nói gì cả, chỉ hỏi cậu ấy nếu từ bỏ cuộc sống hiện tại mới có thể ở bên con, có chịu hay không thôi. Tích Tích, ông không ép cậu ấy, hơn nữa ông tin nếu ông không nói, cậu ấy cũng hiểu rõ điều này”.
Từ bỏ cuộc sống hiện tại.
Cho nên, đây là lý do lựa chọn từ chức, nguyên nhân quay về nhà họ Ngôn.
Tất cả đều bởi vì cô?
Hốc mắt Dịch Tích đột nhiên nóng lên, cô nghiêng đầu né tránh, che đi biểu tình đau khổ.
Cô biết anh bởi vì nguyên nhân lúc nhỏ mà có bao nhiêu không thích nhà họ Ngôn kia, cô cũng biết anh luôn quen sống một mình, thích sống trong thế giới của chính mình. Cô càng biết anh không thích cuộc sống đã lên sẵn kế hoạch bị quấy rầy, không thích những thứ không bình lặng đột nhiên mà tới.
Nhưng mà giờ đây, anh lại bởi vì cô mà tiếp nhận những cái không thích.
“Anh ấy có thể từ chối...” Dịch Tích lẩm bẩm tự nói, “Anh ấy rõ ràng có thể từ chối những việc này”.
“Cậu ấy có thể từ chối”. Dịch Quốc Đường nghiêm túc nói: “Nhưng đó có nghĩa là làm khó con và người thân của con”.
“Con không sao cả!” Dịch Tích tức giận đứng dậy.
Dịch Quốc Đường: “Con lại muốn phát cáu với ông sao!”
Dịch Tích: “Con chỉ muốn yên tĩnh ở bên nhau với anh ấy không được sao!”
“Thân phận của con đã định sẵn không thể yên tĩnh”.
“Con...”
“Hưởng thụ vinh quang lớn bao nhiêu thì phải gánh trách nhiệm lớn bấy nhiêu, con đừng giở thói trẻ con, con không biết nhà họ Dịch còn nuôi bao nhiêu người sao, đây đều là trách nhiệm của con trong tương lai. Tích Tích, ông sẽ không làm khó dễ hai đứa, chỉ cần cậu ấy có thể nắm lấy nhà họ Ngôn”.
… …
Sau đó Dịch Quốc Đường quay về phòng nghỉ ngơi, Dịch Tích lạnh mặt ăn cơm, bởi vì Dịch Thành Hành còn chưa quay về, cho nên những người ngồi cùng bàn ăn cơm không ai dám hé răng.
Ăn được một chút thì Dịch Tích đặt đũa xuống, Tưởng Minh Lệ nhìn cô một cái, cẩn thận nói: “Tích Tích, không ăn thêm một chút nữa sao?”
Dịch Tích lắc đầu: “Tôi ăn no rồi, tôi về phòng đây”.
“Được, nếu đói bụng thì nhớ nói với dì Lâm”.
“Biết rồi”.
Sau khi trải qua sự việc Dịch Vân Chiêu và Trình Viện kia, Tưởng Minh Lệ càng chú ý săn sóc cô hơn, không biết là do áy náy vì giấu đi chuyện trước kia của Dịch Vân Chiêu hay là sợ cô vạch trần bà ấy trước mặt Dịch Thành Hành.
Nhưng thật ra đều do Tưởng Minh Lệ suy nghĩ nhiều, cô thật sự không có tâm tư nào nghĩ đến chuyện này.
Sau khi về phòng, cô gọi điện thoại cho Từ Nam Nho.
Gần đây anh hẳn là rất bận, bởi vì mấy ngày nay có rất nhiều cuộc gọi nhưng anh cũng không thể đúng lúc nghe máy. Vốn dĩ lần này cũng không ôm hy vọng gì cả, không ngờ rằng mới vang lên một tiếng đã gọi được.
“Dịch Tích”.
Giọng nói anh truyền qua điện thoại đến bên tai cô, hơi trầm xuống, mang theo chút từ tính chọc người.
Dịch Tích nằm bò trên gối đáp lại một tiếng: “Sao anh lại nghe máy nhanh như vậy”.
“Vừa mới về khách sạn”. Hai ngày nay Từ Nam Nho đi qua các công ty con ở thành phố khác, để tiện lợi nên luôn nghỉ ở khách sạn.
“Gần đây rất bận đúng không”.
“Cũng tạm”.
“Có vui không”.
“Cũng tạm”.
“Thật không?”
Từ Nam Nho im lặng một hồi, nói: “Em làm sao vậy?”
Dịch Tích trở mình, nhìn trần nhà hung hăng nói: “Ngốc”.
“Hửm?”
“Em nói anh ngốc!”
Từ Nam Nho: “Ừm, có phải gan cũng lớn hơn rồi”.
Dịch Tích: “Đúng vậy, anh đến xử em đi”.
Từ Nam Nho: “Trở về xử lý em”.
Giọng nói của anh trước sau như một không có chút cảm xúc nào khác, nhưng Dịch Tích lại mẫn cảm phát hiện ra anh có chút mệt mỏi.
Lời muốn hỏi đã đến miệng nhưng lại không nói ra được, nếu anh đã đưa ra lựa chọn, cô có hỏi lại mấy vấn đề này cũng chỉ thêm ngột ngạt.
“Thật ra, em cũng không có chuyện gì cả”. Dịch Tích có chút bực bội, “Anh nghỉ ngơi sớm một chút”.
“Bây giờ nghỉ ngơi thì còn hơi sớm”. Từ Nam Nho nói, “Không có việc gì để nói thì tán gẫu với anh một chút”.
Dịch Tích: “Có thể nói gì với anh chứ, anh kiệm lời như vậy”.
Từ Nam Nho: “Vậy em nói, anh nghe”.
Dịch Tích: “Anh để em đơn độc diễn kịch sao, em không nói”.
“Dịch Tích, hôm nay em có chút kỳ lạ”.
“... Lạ chỗ nào”.
“Công việc không vui, hay là không vui chuyện gì khác?”
Dịch Tích không biết anh ở đâu nghe được cô không vui, cô vùi đầu vào gối, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Không có việc gì, chỉ là có chút nhớ anh”.
**
Dịch Nhạc ăn xong cơm chiều lại nhận được điện thoại của mấy người bạn, cô ra khỏi nhà, lúc về đến nhà đã hơn mười một giờ. Bởi vì có uống chút rượu, cô ngồi taxi về nhà.
Lúc tới trước cửa nhà, cô nhìn thấy một chiếc xe lạ ngừng ở chỗ đó.
Dịch Nhạc xuống xe nhìn thoáng qua, nhưng cái nhìn thoáng qua này lại làm cô sợ đến mức tỉnh rượu.
“Từ, thầy Từ?”
Từ Nam Nho cũng vừa dừng xe không lâu, nhìn thấy Dịch Nhạc đi tới thì gật đầu với cô: “Dịch Tích có ở nhà không?”
Dịch Nhạc: “Có... Hôm nay ông nội gọi chị ấy về”.
“Tôi gọi mấy cuộc cho cô ấy, không ai bắt máy”.
Dịch Nhạc: “A? Cái này, em vừa trở về, em cũng không biết”.
Từ Nam Nho nhàn nhạt gật đầu.
Dịch Nhạc lại nói: “Em giúp thầy đi xem phòng chị ấy, nếu có thì em gọi chị ấy xuống”.
Vừa dứt lời, chuẩn bị xoay người lại nghe Từ Nam Nho nói: “Nếu cô ấy ngủ rồi thì không cần kêu”.
Dịch Nhạc ngẩn người: “A, được”.
Dịch Nhạc vội vã đi vào trong, nhanh chân chạy đến trước cửa phòng Dịch Tích, áp tai nghe được một lúc, bên trong yên tĩnh, một chút động tĩnh cũng không có. Dịch Nhạc chưa từ bỏ ý định, lại gõ cửa thêm hai cái, vẫn không ai trả lời, chắc là đã ngủ thật rồi.
**
Sau khi Dịch Tích cúp điện thoại của Từ Nam Nho thì ngủ thiếp đi trên giường, lúc tỉnh lại đã là 12 giờ rưỡi. Cô xoa xoa huyệt thái dương rồi ngồi dậy khỏi giường, do không cẩn thận ngủ thiếp đi, quần áo cô cũng chưa thay, cũng chưa tẩy trang.
Cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, lúc này mới phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ của Từ Nam Nho.
“Đã trễ thế này còn gọi sao”. Bởi vì có thói quen tắt âm điện thoại, cô không biết anh đã gọi tới. Dịch Tích cầm di động đi ra khỏi phòng, muốn xuống lầu rót ly nước uống.
“Dịch Tích”. Dịch Nhạc cũng đúng lúc đi ra khỏi phòng.
Dịch Tích quay đầu nhìn cô ấy, “Còn chưa ngủ”.
“Vừa nãy chị ngủ rồi đúng không...”
“Ừm, không cẩn thận ngủ gục”.
Dịch Nhạc: “Em gõ cửa phòng chị cũng không tỉnh”.
“Có việc sao?”
“Vừa rồi thầy Từ bảo em xem chị có ở nhà không, sau đó nói ngủ rồi thì không cần...”
“Cô nói cái gì?!”
“Em nói thầy Từ...”
“Anh ấy ở đâu?”
“Lúc em trở về thì xe thầy ấy ngừng trước cửa nhà mình”.
Còn chưa dứt lời, Dịch Nhạc thấy Dịch Tích vội vã chạy xuống dưới lầu, chạy đến bậc cuối cùng lại không cẩn thận đạp hụt, cả người cô liền quỳ xuống đất, tiếng đầu gối đập vào sàn nhà vang lên. Dịch Nhạc nhìn thôi cũng cảm thấy đau, nhưng lại thấy cô ấy thất tha thất thểu đứng lên đi nhanh ra ngoài cửa.
Dịch Nhạc vội gọi cô lại: “Này, lúc em về đã hơn mười một giờ rồi”.
“Tôi đi xem, lỡ như anh ấy còn ở đó”.
Nhìn bóng dáng Dịch Tích nhanh chóng biến mất ở cổng lớn, Dịch Nhạc chẹp chẹp miệng, lẩm bẩm nói: “Đã hơn một tiếng trôi qua, sao còn ở đó được”.
Dịch Tích khập khiễng đi ra ngoài sân, ở phía xa xa, cách đó mười mấy mét dưới ngọn đèn đường có đậu một chiếc xe. Cô chưa thấy qua chiếc xe này, nên cũng không xác định có phải là Từ Nam Nho hay không. Hơn nữa do ánh đèn đường, Dịch Tích không thể nhìn rõ người trong xe.
Nhưng cho dù không phải, cô cũng đi đến xem rõ mới hết hy vọng.
Dịch Tích lại đi về trước vài bước, lúc này, cửa xe của chiếc xe kia mở ra.
Dịch Tích ngẩn người, dừng bước.
Cô thấy một người từ trên xe bước xuống, một thân tây trang, thân ảnh thon dài dưới ánh đèn cực kỳ đẹp.
Dịch Tích nhìn vào mắt anh, đột nhiên cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được. Rõ ràng anh cách xa ngàn dặm, vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Giờ phút này, cô cảm giác có thứ gì đó đang bao bọc lấy hơi nước vốn đang mãnh liệt xuyên qua lòng ngực, làm cho tim cô như bị kéo căng ra, cuối cùng mới dừng lại ở tầng ngoài cùng.
“Dịch Tích, sao em lại...”
Từ Nam Nho còn chưa dứt lời, Dịch Tích đã nhào vào lòng ngực anh.
Anh đỡ lấy cô, đưa tay ôm lấy vai cô: “Không phải ngủ rồi sao”.
Dịch Tích ở trong lòng ngực anh lắc đầu, cô cảm giác hốc mắt của mình rất nóng, hơi nước chậm rãi bốc lên, dường như muốn trực tiếp chảy ra ngoài. Dịch Tích nhẫn nhịn, gắt gao đè nén loại xúc động này, sau đó lại không nén được nữa mà tràn ra một chút nước mắt, cô liền tùy tiện lau vào ngực anh.
Từ Nam Nho không biết cô đang đấu tranh với mấy giọt nước mắt, thấy cô không mở miệng nói chuyện, anh sờ đầu cô: “Anh tưởng rằng em ngủ rồi”.
“Em ngủ rồi anh không biết kêu sao”. Giọng nói rầu rĩ của Dịch Tích truyền từ lòng ngực anh.
Từ Nam Nho: “Anh trở về có chút đột ngột, nếu em ngủ rồi, anh đánh thức em làm gì”.
“Vậy vì sao anh đột nhiên quay về, không phải anh ở khách sạn sao”.
“Không phải em nói, nhớ anh sao”.