Trước mắt là lúc Thánh thượng và hảo hữu năm xưa nhận nhau, nghe những chuyện xảy ra ởquá khứ, trong số những quan viên đứng trên triều có ai không thổn thức? Kết quả Trương Già đột ngột nói ra lời như thế…
Không thức thời quá đi thôi.
Phá bầu không khí.
Lúc mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn, không ai không nghĩ thế.
Tiêu Định Phi diễn tuồng kịch này đến độ bản thân cũng muốn tin là thật, dường như mình chính là vị Định Phi thế tử gặp đại nạn không chết 20 năm trước, trông thấy chỉ cần gắng thêm một chút nữa chuyện sẽ kết thúc, ai ngờ nửa đường lại xuất hiện một Trương Già?
À.
Tên muốn chết này mắt to mày rậm, không ngờ cũng không phải người dễ trêu chọc, hóa ra là ở đây chờ hắn!
Phải rồi.
Ở Thượng Thanh Quan phía Thông Châu lúc đó, quả thật hắn đã phản bội ngay thời khắc mấu chốt, hại Trương Già một phen, khiến người này suýt mất mạng.
Có điều, nếu luận về nguyên nhân trong đó…
Hắn ung dung nhìn sang Tạ Nguy bên cạnh.
Trương Già là người Cố Xuân Phương tiến cử, từ trước đến nay là thần tử thẳng thắn không nhịn nổi một sai sót nào, nhân phẩm rất đáng tin.
Dù có lúc Thẩm Lang cảm thấy Trương Già khiến người ta rất đau đầu, nhưng bấy giờ lại không khỏi nhíu mày lại.
Hắn nhìn về phía Tiêu Định Phi: “Định Phi, chuyện là sao?”
Tiêu Định Phi trước giờ lăn lộn nơi phố xá, mở miệng là nói dối được, đầu óc linh hoạt, chỉ một chớp mắt đã bày ra dáng vẻ khó xử, sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm…”
Cố Xuân Phương bình chân như vại đứng kế bên, liếc nhìn hắn: “Hiểu lầm?”
Nội tâm Tiêu Định Phi thẳng thừng mắng lão già lạ mặt tiếp lời này vào trong quan tài, ngoài miệng lại nói: “Lúc ấy vị Trương đại nhân này tự xưng là môn khách của Độ Quân Sơn Nhân.
Chắc hẳn chư vị đại nhân cũng có hiểu biết về Thiên Giáo, trong giáo, Độ Quân Sơn Nhân này nổi danh ngang với tên cẩu tặc Công Nghi Thừa kia, không việc ác nào không làm, xấu xa cực độ, còn hiếm khi thấy mặt hơn nữa.
Trong lòng ta đương nhiên sợ hãi.
Thật không dám giấu giếm, cả chặng đường từ miếu hoang ở kinh thành đến Thông Châu, ta trông hài tử tên là Tiểu Bảo kia, luôn cảm thấy nó kỳ lạ, trên đường còn thăm gì qua vài lần, mà dường như đối phương còn khá để ý đến chuyện ta tên là Định Phi.
Cho nên, khi những tên trùm kia nói trong giáo có nội gián do triều đình phái tới, đương nhiên ta cho rằng người này là Tiểu Bảo, mà không phải Trương đại nhân – người tự xưng là môn khách của Độ Quân Sơn Nhân.
Dưới tình huống lúc đó, ta vốn có mưu đồ khiến Thiên Giáo nội đấu, ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.
Ai ngờ, ai ngờ…”
Hắn càng nói, trên mặt càng mang vẻ hổ thẹn.
Lập tức lại cúi người rất ra dáng, vái chào Trương Già: “Ai ngờ lại ngộ thương Trương đại nhân, còn suýt chút hại tính mạng đại nhân, tại hạ hoảng sợ, mong Trương đại nhân thứ lỗi!”
Trương Già đứng không gần cũng không xa, thân hình thẳng tắp, đôi mắt lạnh lùng đơn thuần đến mức có phần bất chấp lý lẽ, nhìn chằm chằm Tiêu Định Phi đang vái chào mình, dường như cũng không bỏ được nghi ngờ trong lòng, không nói năng gì.
Trên Kim Loan điện, bầu không khí lại có chút yên tĩnh.
Vào lúc này, Tạ Nguy lại ra khỏi hàng, nói với Thẩm Lang: “Đứa trẻ tên là Tiểu Bảo kia, là đồng hương của một thuộc hạ của thần, ngẫu nhiên biết được nó ở trong Thiên Giáo, nên liền dùng làm nội gián, bởi vì Trương đại nhân giả tạo thân phận âm thầm gia nhập vào Thiên Giáo, chuyện có nguy hiểm, nên vốn là âm thầm chiếu cố.
Không ngờ lại gặp phải Định Phi thế tử, mới có hiểu lầm như thế, biến khéo thành vụng, suýt nữa hại Trương đại nhân, xin Thánh thượng thứ tội.”
Trương Già nhìn về phía Tạ Nguy, rốt cuộc vẫn không nói gì.
Ai nấy sớm đã biết là Tạ Nguy đưa ra kế sách, hắn âm thầm chuẩn bị gì, thực sự không phải chuyện hiếm lạ, trái lại không sinh nghi.
Thẩm Lang cũng có tính toán của mình.
Hắn cười lên, làm người hòa giải: “May mà Trương đại nhân xâm nhập hang hổ, hữu dũng hữu mưu, bình yên trở về, lần này còn cứu Định Phi thế tử trở về, nên thăng quan tiến tước, trọng thưởng!”
Lập tức lại hỏi Cố Xuân Phương: “Nếu muốn thăng quan, Cố lão đại nhân có vị trí thích hợp không?”
Cố Xuân Phương nói: “Trương đại nhân giỏi xử án, vừa khéo có một chức Hình bộ Thự ty lang trung đang trống.”
Thẩm Lang liền nói: “Vậy từ nay sẽ bổ nhiệm Trương Già làm Hình bộ lang trung, chưởng quản Thự ty, chuyên tổ chức thẩm lại, sửa lại án sai.” Vừa dứt lời, lập tức lại là một tràng ca tụng công đức.
Cứ như vậy, Trương Già thăng quan.
Kế đó luận công ban thưởng, Tạ Nguy xem như người lập công đầu, vừa khéo vị trí Công bộ thị lang đang trống, liền do hắn nắm giữ.
Thị lang bình thường là tam phẩm, nhưng Tạ Nguy thân là “Thái tử thiếu sư”, có tăng hàm, nên coi như Tòng nhị phẩm.
Có lẽ, nếu vị Ôn Chiêu Nghi trong cung kia có một nam hài, sinh hạ long tử, chỉ sợ vị trí “Thái tử thái sư” không thiếu phần hắn rồi.
Về phần Định Quốc công Tiêu Viễn thì có chút xui xẻo.
Vốn ông ta là người đầu tiên nhận được tin tức, đi tiêu diệt Thiên Giáo, ai ngờ trúng mưu Thiên Giáo, không chỉ không diệt được loạn đảng, còn bị đối phương mai phục tiêu diệt toàn quân, dù đang mang theo rất nhiều quân sĩ! Đó là tham công mà liều lĩnh, không chỉ không công lại còn có tội.
Thẩm Lang có chút không vui, lại thẳng thừng phạt ông ta nửa năm bổng lộc.
Chút tiền ấy đối Tiêu thị lớn như vậy đương nhiên chỉ là cây me rụng lá, mà nghiêm trọng hơn là mất mặt, khiến ông ta không ngẩng đầu lên nổi.
Người nổi bật nhất là Tiêu Định Phi.
Thưởng ngàn lượng vàng, vạn lượng bạc, tơ lụa vải vóc, đồ cổ trân quý, hương xa bảo mã, thậm chí còn được phong thẳng lên làm “Điển quân giáo úy”.
Đây được xem như một trong bát hiệu úy Tây Viên, quan tương đương Tứ phẩm, dưới tay có thể quản một số binh lính nhất định.
Người khác nhọc nhằn khổ sở cũng không bò lên được vị trí này.
Hắn thì trái lại, vừa về đã có.
Quả thực khiến người ta thèm khát muốn điên.
Chỉ là chờ luận công ban thưởng xong, Thẩm Lang lại nghe Tiêu Định Phi kể một lượt chuyện xưa trong cung thuở thơ ấu, sau đó đột nhiên hỏi một câu: “Vừa nãy lúc Định Phi nhắc đến chuyện cũ, chỉ xưng Quốc công gia hoặc Định Quốc công, lại không gọi là phụ thân, không biết vì duyên cớ gì?”
Người trong triều đều là kẻ có tâm tư tỉ mỉ khôn khéo.
Điểm này không ít người đã phát hiện lúc Tiêu Định Phi nói đến Tiêu Viễn suất lĩnh viện binh đến kinh thành hộ giá, chỉ là một mực không dám nói ra.
Nghe Hoàng đế hỏi đến, ánh mắt không khỏi đảo qua đảo lại giữa cặp phụ tử này.
Tiêu Định Phi vốn là cố ý, có trời mới biết nếu hắn dám gọi tên Tiêu Viễn c*t chó này một chữ phụ thân, liệu trở về có bị Tạ Nguy chặt đầu không? Vàng bạc vừa tới tay, hắn không nỡ chết đâu.
Lập tức trên gương mặt tuấn tú lộ ra ba phần trào phúng, bảy phần cười khẩy, lạnh nhạt nói: “Lưu vong hai mươi năm, thần không hối hận vì tận trung với Thánh thượng, nhưng chỉ có một chuyện đáng tiếc, ở mãi trong lòng, ngày đêm day dứt, không gì bù đắp được.
Yến phu nhân là thân sinh mẫu của kẻ bất hiếu là thần, bởi vì ưu tư nên qua đời, còn chưa đến một năm, Quốc Công gia đã tục huyền (cưới vợ bé).
Dù đặt hoàng mệnh trước hết, thần cũng vẫn canh cánh trong lòng.”
Ối!
Rõ ràng là trách móc Định Quốc công Tiêu Viễn có lỗi với thê tử kết tóc mà!
Trên điện chợt có tiếng người ta hít sâu.
Ngay cả Thẩm Lang cũng không ngờ, sửng sốt trong chốc lát.
Tạ Nguy rũ mắt nhìn xuống cái bóng của mình trên mặt đất.
Khuôn mặt Tiêu Viễn thì chuyển sang màu gan heo trong nháy mắt, nổi giận bừng bừng: “Nghiệt chướng, ngươi nói hươu nói vượn gì đó!”
Tiêu Định Phi cười nhưng lòng không cười, chế giễu lại: “Có thể sinh ra một nghiệt chướng, ngươi cũng chẳng phải thứ tốt lành gì!”
Tiêu Viễn giận dữ: “Ngươi!”
Tiêu Định Phi là người lăn lộn lớn lên nơi phố chợ, mồm miệng lạnh lợi chẳng phải người hòa nhã gì, đã chướng mắt lão khốn nạn này từ lâu, mắng vô cùng có lớp có lang, có đầu có đuôi: “Nhà công hầu, danh môn cao hộ, tục huyền vào nhà sinh nữ nhi mới hoài thai bảy tháng lại không hề có khiếm khuyết bệnh chứng gì, khỏe mạnh hoạt bát! Quốc Công gia quả là không phụ lòng gia mẫu!”
Cả triều văn võ, trợn mắt há hốc mồm!
Đặc sắc!
Kích động!
Năm đó Định Quốc công Tiêu Viễn vội vàng cưới Lư thị – phu nhân hiện tại về nhà, vốn đã bị người lên án, chỉ là một Quốc Công phủ lớn như thế quả thật cũng cần một nữ chủ nhân quản lý, giữ tang thê tử kết tóc mấy tháng đã tục huyền cũng không thể quở trách nhiều.
Nhưng cưới về, sinh hạ trưởng nữ, vừa khéo lại sinh non, lại có chút khiến người ta phải suy tư.
Vốn dĩ mọi người tưởng vị Định Phi thế tử này trở lại kinh thành, về Tiêu thị, gặp mặt phụ thân ngày xưa, lúc ấy phụ tử tình thâm, khiến người ta rơi lệ.
Nào ngờ, đó lại là hạng người không ai trêu chọc nổi!
Ngay trước mặt Hoàng đế đó!
Chỉ mấy câu đơn giản đã như vả vài phát ác liệt lên mặt lão già của mình!
Là quan đồng liêu, có ai mong ai sống tốt! Huống chi còn là Tiêu thị chuyên lấy thịt đè người.
Giờ này khắc này trên mặt tất cả mọi người trông có vẻ đứng đắn, trong lòng đã kéo sẵn ghế ra, nắm chặt quả đấm, chỉ thiếu hô hào lên “đánh nhau đi, đánh nhau đi!” nữa thôi!
Tiêu Viễn càng không dám tin những gì mình nghe thấy, suýt chút không thở nổi, tay chỉ vào Tiêu Định Phi, cả người run lên: “Ngươi dám bất kính với đích mẫu, thật là muốn lật trời rồi…”
Tiêu Định Phi bực bội mất kiên nhẫn: “Thứ như ngươi, lão tử còn không muốn nhận (phụ thân), nữ nhân thối tha kia là thứ khỉ khô gì!”
Trên Kim Loan điện lập tức xôn xao!.