Thành thật mà nói, dù thời gian Trương Già vào Hình bộ không tính là quá lâu nhưng chỉ cần người có mắt nhìn đều thấy được tính cách của hắn thế nào.
Năm ngoái Thị lang Trần Doanh đại nhân mời khách tại Tẩy Trần Hiên.
Vào những dịp thế này, gọi vài nữ tử có dung mạo xinh đẹp tới “hầu rượu” là điều không thể tránh khỏi.
Một số quan viên phóng đãng, bất chấp kỷ cương, quen thói ăn chơi sa đoạ bắt đầu động tay động chân, đùa giỡn với các cô nương ngay tại đó.
Vị Trương đại nhân này có ngũ quan đoan chính, tướng mạo thanh lãnh, ngồi giữa đám đông lại trông có vẻ lạc lõng.
Những nữ tử phong trần thấy thế, không khỏi ý động tình sinh.
Rốt cuộc có những người trông thì giống chính nhân quân tử, nhưng thực ra so với người thể hiện thẳng ra mặt kia còn bỉ ổi hơn vài phần.
Đã tới dịp thế này, không thể nào gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Mặt khác, dù hắn thực sự là một chính nhân quân tử, lúc trêu chọc há chẳng phải thú vị hơn sao?
Thế nên liền có hai cô nương muốn dính chặt lên người hắn như không có xương sống vậy.
Còn chưa đợi họ tới gần, hắn đã đứng dậy.
Những người khác tức khắc cười ầm lên giễu cợt.
Vị Trương đại nhân kia lại hạ tầm mắt dáng vẻ khiêm cung sau đó thẳng thắn nói bản thân dễ bị say không thể uống rượu, không tiện ở lại quấy nhiễu hứng thú của mọi người nên xin cáo từ trước.
Nói xong hắn liền xoay người rời đi.
Lúc này, đám người trong Tẩy Trần Hiên ngây ngẩn nhìn nhau.
Trông sắc mặt của Trần thị lang không được tốt cho lắm.
Sau lần đó, trong Hình bộ đều âm thầm đồn rằng Trương Già vừa không biết điều lại còn không thức thời.
Hai gã sai dịch đương nhiên cũng đã nghe nói.
Hơn nữa bọn họ còn từng nghe nói về chuyện từ hôn của Trương Già và thiên kim Diêu phủ.
Vốn dĩ chuyện đã sắp thành nhưng bỗng một ngày liền đổ sông đổ biển.
Mặc dù không biết rốt cuộc bên nào muốn từ hôn trước, nhưng Diêu phủ là cao môn đại hộ, Trương Già lại xuất thân hàn môn, cũng không thể là Trương Già ngốc rồi từ hôn nhỉ? Dù sao năm đó việc hôn nhân được định ra chính hắn cũng là người đồng ý, cho nên hơn phân nửa là vị thiên kim tiểu thư Diêu Tích cao quý mỹ lệ kia ghét bỏ con người chất phác không thú vị, lúc nào cũng bày ra gương mặt nhạt nhẽo ch.ết người này, nên đã lui thân.
Vị Trương đại nhân này là người thế nào, kỳ thực bọn họ đã quá rõ.
Ngày ngày trên mặt hắn không có nổi chút ý cười.
Trong nha môn Hình bộ, hắn thường là người tới sớm nhất về muộn nhất.
Cả ngày chỉ làm việc cùng hồ sơ, hung án, lao ngục, luật lệ.
Ngay cả những cô nương tiểu gia bích ngọc nhìn trúng hắn, cũng hầu như vì vẻ không có tình người, không hiểu phong tình này mà nhiều lần vấp phải trắc trở.
Dần dà cũng không còn ai đến hỏi thăm hắn nữa.
Nhưng hiện tại…
Hai tên sai dịch quả thật không dám tin vào mắt mình!
Mới vừa rồi, ở khách điếm Thục Hương, bọn họ đã nhìn thấy Khương Tuyết Ninh.
Suy cho cùng cô nương đẹp như vậy quả thực là kinh diễm đến cực điểm, chỉ thoáng nhìn cũng khiến người ta khó mà rời mắt, nàng đẹp hơn bất kỳ nữ nhân nào họ từng nhìn thấy!
So với nàng, cái gì mà Kiều Nga của Ỷ Hồng Lâu, Liễu Mi của Ôi Thúy Các, đều là tầm thường trong tầm thường!
Nếu không có việc công phải làm, nhất định bọn họ sẽ nán lại nhìn thêm không muốn rời.
Nhưng hoàn toàn không ngờ, họ vừa rời đi không lâu, vị cô nương này lại đuổi theo ra đây.
Hơn nữa cái tên mà nàng gọi lại là…
Trương đại nhân?
Ánh mắt hai tên sai dịch nhìn về phía Khương Tuyết Ninh, rất nhanh chuyển từ chấn động ban đầu thành thương hại: Thật đáng tiếc! Cô nương xinh đẹp như vậy, thế mà đầu óc lại không dùng được! Một dung mạo mỹ miều như vậy gả cho ai mà không thành phượng hoàng? Sao lại có thể mù mắt nhìn trúng Trương Già, đêm Trừ Tịch thậm chí còn tặng quà cho hắn?
Trên đường phố, người ngựa qua lại tấp nập đông đúc.
Hai người đứng đối diện nhau, yên yên lặng lặng.
Lại giống như hai hòn đá chìm xuống đáy dòng suối hiền hoà.
Trương Già vốn dĩ tưởng rằng bản thân đã đưa ra quyết định, cũng đã từng tự khuyên nhủ bản thân hết lần này tới lần khác.
Nhưng vào thời khắc gặp lại nàng, bức tường cao cao xây lên trong lòng hắn lại bắt đầu lung lay, sụp đổ từng chút từng chút một.
Thân tĩnh, tâm khó tĩnh.
Thậm chí hắn chưa từng nghĩ Khương Tuyết Ninh sẽ đuổi theo ra đây, càng không nghĩ tới nàng sẽ vứt bỏ sự thận trọng hỏi thẳng hắn như vậy.
Nhưng nghĩ lại, đây chẳng phải là tính cách của nàng sao? Thẳng thắn, ương ngạnh, diễm lệ, không biết kiềm lại cho lắm.
Nếu như là sợ hãi rụt rè, lo được lo mất, ngược lại không giống nàng.
Khương Tuyết Ninh hơi ngước mắt lên nhìn hắn, đáy mắt nàng long lanh, mơ hồ có vài phần buồn bã ủy khuất, nhưng nàng cũng không nói ra miệng, thậm chí mang theo một chút bá đạo một lần nữa lặp lại vấn đề lúc trước: “Trương đại nhận được chưa?”
Rõ ràng từng câu từng chữ đều là những lời quan tâm, nhưng Trương Già lại cảm giác từng từ từng từ giống như lưỡi đao cắt.
Trông hắn như không có chuyện gì mà đứng trước mặt nàng, nhưng trong lòng hắn lại toàn là thương tích, chảy đầy máu tươi.
Phải dùng lực nắm thật chặt bức họa chân dung trong tay, hắn mới có thể bảo đảm thanh âm bình ổn như thường lệ: “Đã nhận được.”
Hai tên sai dịch bên cạnh nhìn nhau, dường như trong lòng đều nghi ngờ mình đã nghe lầm.
Liền quay sang nhìn lại biểu cảm có vẻ như bình thường trên khuôn mặt của vị Trương đại nhân này, lại hiếm khi cảm nhận được vẻ không tầm thường.
Rốt cục bây giờ Trương Già là người được thánh thượng sủng ái.
Nếu họ không biết sống chết nghe lén việc tư của người ta, làm sao biết tương lai người ta sẽ không nảy sinh kiêng kỵ, phòng bị?
Hai tên sai dịch hơi khom người, lui đi lặng yên không một tiếng động.
Chỉ là lúc đã đi ra thật xa lại nhịn không được quay đầu nhìn một cái, hiển nhiên là không thể đè nén được sự hiếu kỳ.
Khương Tuyết Ninh lại hoàn toàn không nhận ra.
Thời khắc nghe thấy Trương Già khẳng định rằng đã nhận được quà, trái tim nàng bỗng đập nhanh hơn một chút, nhưng cùng với đó lại mơ hồ có linh cảm chẳng lành, khiến đáy lòng nàng đau đớn giống như bị kim châm.
Một giọng nói vang lên trong tâm trí nàng: đừng hỏi, đừng hỏi nữa.
Đến nước này rồi còn gì không dám nói thẳng chứ?
Nhưng loại đau đớn âm ỉ kia đã khiến nàng có ảo giác như bản thân không thể thở nổi, cũng khiến nàng cố chấp bỏ qua âm thanh kia: “Ở trong đó viết gì, Trương đại nhân cũng đã thấy?”
Trương Già đáp: “Đã thấy.”
Khương Tuyết Ninh khẽ cười một tiếng, dáng vẻ thẳng thắn thành khẩn trước nay chưa từng có: “Người ngoài đều nói đại nhân mặt lạnh vô tình, không dễ chung đụng.
Nhưng qua chuyện ở Thông Châu, Tuyết Ninh may mắn được đại nhân chiếu cố suốt chặng đường, nhận ra được ngài kỳ thực phẩm hạnh thanh cao, trong sạch tiết chế.
Trương Già, lòng ta hướng về ngài.”
Trương Già, lòng ta hướng về ngài.
Không có loại e lệ của những nữ tử bình thường khác, chỉ có sự can đảm không bao giờ bỏ cuộc.
Trương Già cảm thấy hình như nàng sắp bật khóc, nhưng trên khuôn mặt hơi lộ ra vẻ tái nhợt, nụ cười mỉm kia từ đầu đến cuối đều chưa từng trút bỏ, giống như nàng tin tưởng bản thân nhất định sẽ có được đáp án mà nàng mong muốn.
Phố phường buôn bán, thế tục ồn ào huyên náo.
Hắn chợt bị câu nói kia lôi trở lại kiếp trước.
Kiếp trước, Khương Tuyết Ninh cũng từng nói vậy.
Có điều khi đó nàng vẫn không ưa hắn, chỉ vì hắn và Chu Dần Chi là tử thù, mà trong cung ngoài cung chỉ cần có cơ hội liền cố ý làm bậy chọc tức hắn, chế nhạo hắn khiến hắn khó xử.
Bởi vì biết hắn là người cứng nhắc bảo thủ, liền cố ý trêu chọc.
Nếu hắn không cẩn thận lộ ra một chút quẫn bách, cũng có thể làm nàng vỗ tay cười thật to, ngược lại giống như vừa mới đánh thắng trận vậy.
Tuy tính tình hắn trầm mặc kiên định, nhưng bị trêu chọc lâu ngày cũng khó tránh khỏi có lúc không giữ được bình tĩnh.
Ngày đó là vào mùa đông, triều thần phụng chiếu vào cung nghị sự.
Hắn sống cách xa hoàng cung một chút, đường đi trơn trượt nên khi tới nơi cũng đã hơi muộn.
Khi đến Càn Thanh cung, đã thấy một đám trọng thần bên trong bao gồm cả Thái tử thái sư Tạ Nguy, đều đang đứng chờ tại thiên điện.
Mọi người đều biết, Tạ Nguy chính là đế sư, thể chất sợ lạnh.
Thánh thượng triệu kiến chúng thần, để ai ở bên ngoài chờ cũng không hiếm gặp, nhưng để Tạ Nguy ở bên ngoài chờ, hắn lại chưa từng nghe thấy cũng chưa từng nhìn thấy.
Lập tức có vị lão đại nhân đi tới, không khỏi kinh ngạc: “Không phải Thánh thượng triệu chúng ta đến nghị sự vào canh giờ này sao, hà cớ gì lại để nhiều người ở bên ngoài chờ như vậy?”
Tạ Nguy đứng trên bậc thang, ngược lại vẫn giữ vẻ lãnh đạm quay đầu đáp: “Hoàng hậu nương nương ở bên trong.”
Tức khắc mọi người nhìn nhau.
Vị lão đại nhân kia nghẹn lại, cúi đầu lẩm bẩm một câu, cuối cùng không nói gì nữa.
Trương Già nhìn vào trong Càn Thanh cung, lại vô tình xuất hiện một trận tâm phiền ý loạn.
Chờ thêm hơn nửa khắc, thái giám chấp bút Tư Tễ giám Trịnh Bảo mới khom lưng, tự mình dẫn một người đi ra.
Là Khương Tuyết Ninh.
Mặc hoa phục tóc búi cao, nàng ôm trong tay chiếc lò sưởi thếp vàng tinh xảo, gương mặt trắng trẻo diễm lệ bức người, cánh môi điểm xuyết màu anh đào, dường như màu sắc nhạt hơn bình thường một chút, giống như đã chạm vào đâu đó khiến màu son ban đầu nhạt đi.
Khi nàng bước ra, trước tiên nhìn thấy Tạ Nguy đứng trên bậc thang, đáy mắt có một tia chán ghét xẹt qua cực kì nhanh, nàng dời ánh mắt đi nơi khác.
Lúc xuống bậc thang, mới nhìn thấy hắn.
Vì thế chút ánh sáng rạng rỡ nơi đáy mắt kia ngược lại trở nên nghiền ngẫm, cố ý nhíu mày nở ra một nụ cười.
Dù sao cũng là cửa Càn Thanh cung, cũng không dám làm khó hắn trước mặt nhiều đại thần như thế, bước chân nhẹ nhàng dẫn theo một đám cung nữ đi ra.
Sau đó Thẩm Giới triệu bọn họ nhập điện nghị sự.
Sau khi hành lễ đứng dậy, Trương Già trùng hợp trông thấy đế vương trẻ tuổi nho nhã, sửa sang lại một đoạn ống tay áo bị lật lên, một chút phấn màu anh đào không rõ ràng lắm dính trên mép móng tay trong suốt của ngón áp út tay phải, phảng phất như còn lưu lại dư ôn một đoạn nhu tình lưu luyến.
Hắn không biết còn có người khác chú ý tới hay không.
Nhưng trong cuộc nghị sự dài tới một canh giờ, tuy hắn đối đáp trôi chảy, nhưng khi không nói lời nào, so với sự trầm mặc ngày thường, lại có thêm chút nặng nề khó mà phát hiện được.
Đám người cáo lui, lúc từ Càn Thanh cung bước ra, Tạ Nguy đột nhiên dừng bước, nhìn hắn một cái, nói: “Án gian lận trường thi Giang Nam liên lụy rất rộng, những lời Trương đại nhân nói hôm nay, còn ít hơn ngày thường một chút.”
Trương Già và vị Đế sư này không quen không biết.
Nhưng một khắc này trong lòng hắn vẫn run lên.
Hắn đáp: “Chuyện này lớn, bản tính ta kiệm lời, càng không dám nói bừa.”
Trên khuôn mặt Tạ Nguy luôn mang chút ý cười, đối nhân xử thế cũng mười phần thuần thục, ngay cả trong mùa đông cũng đem lại cho người ta cảm giác giống như đang tắm gió xuân.
Nhưng sau khi nghe thấy lời này, hắn đã không đáp lại.
Vị lão đại nhân bên cạnh kia vừa khéo đi tới mời hắn cùng đi Nội các, Tạ Nguy liền giống như chưa từng đề cập đến vấn đề này, cùng với các phụ thần còn lại đi về hướng Trị phòng.
Trương Già đứng dưới bậc thềm một lát, mới đi tới Văn Uyên các ở phía đông.
Án gian lận trường thi rắc rối phức tạp, thậm chí liên lụy đến mấy vị Tổng tài quan đảm nhiệm kỳ thi Hội trước đó, cũng nên tìm những người liên quan để hỏi về một vài vấn đề.
Chỉ là trên đường đi hắn lại có chút thất thần.
Ngay cả Khương Tuyết Ninh mang theo cung nhân xa xa đi tới từ khi nào, hắn cũng không trông thấy, tất nhiên cũng không kịp tránh đi.
Có vẻ nàng đã đến Ngự Hoa Viên một chuyến.
Vài cung nhân sau lưng nàng, người đầu tiên mang một cây kéo, mấy người còn lại mỗi người đều cầm trong tay mấy nhánh mai còn dính tuyết.
Tiết trời lạnh lẽo, hoa mai nở rộ.
Có đỏ, có trắng, có vàng.
Duy chỉ có một nhánh dài hơn một thước, nghiêng nghiêng tinh tế trên tay Khương Tuyết Ninh có màu xanh nhàn nhạt như hạt đậu, rất hiếm thấy.
Nghe nói có một cây lục mai quý hiếm được trồng ở phía đông của Ngự Hoa Viên, chính là cây được trồng một năm sau khi tiên hoàng Thẩm Lang đăng cơ, lúc vị quốc sư Viên Cơ hòa thượng đánh cược bị thua đế sư Tạ Nguy, mỗi năm đến mùa đông giá rét lại nở hoa, cánh mai đều có màu xanh lá nhàn nhạt.
Các cung nhân đều rất yêu quý nhưng cũng không dám động vào.
Đến khi gặp Khương Tuyết Ninh thì lại tùy ý hái xuống, nhẹ nhàng và khéo léo cầm trên tay mà thưởng thức, không hề nhìn ra sự trân quý của nó.
Hắn tự biết mỗi lần gặp phải Khương Tuyết Ninh sẽ không có chuyện gì tốt đẹp, sau khi cúi mình hành lễ cũng không muốn gây chuyện, tiến về bên trái nhường đường rời đi.
Nào ngờ, khi hắn đi về bên trái, Khương Tuyết Ninh đứng về bên trái.
Hắn đi về bên phải Khương Tuyết Ninh liền đi về bên phải.
Bất luận thế nào cũng ngăn cản hắn.
Vì thế Trương Già liền biết nàng nổi lên ý muốn trêu cợt, vẻ lãnh đạm lạnh lùng trên mặt càng không còn biểu cảm gì nữa, khi thoáng thấy nàng nhìn mình, cong cánh môi hồng nhẹ nhàng cười như không cười, hắn càng cảm thấy như có một sự phiền loạn đang xông ra.
Hắn nói: “Hạ quan có việc phải làm, xin nương nương dung thứ.”
Khương Tuyết Ninh khoát tay cho đám cung nhân tránh xa ra nhưng vẫn cản đường hắn.
Nhìn đôi mày lạnh lùng nghiêm nghị của hắn nàng lại cầm cành lục mai kia, nâng chiếc cằm sắc nét của hắn lên dò xét gương mặt hắn, trong lời nói mang ý trêu ghẹo: “Tính tình Trương đại nhân vừa thối vừa cứng nhắc nhưng đôi lông mày này lại vô cùng đẹp.
Nếu như bản cung cứ không cho ngươi đi thì sao?”
Lời nói hành động như vậy có điểm nào giống như hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ?
Rốt cục Trương Già vẫn gạt tay nàng ra, khuôn mặt nghiêm nghị, nói lạnh lùng như băng: “Nương nương chính là nhất quốc chi mẫu, đứng đầu Khôn Ninh cung, người nên cư xử đúng mực.
Thánh thượng vừa là phu vừa là vương, những lời lẽ ngả ngớn như thế nói ra chỉ sợ triều đình sẽ chỉ trích.”
Khương Tuyết Ninh dường như không ngờ tới hắn lại có thể nói chuyện như thế.
Đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó giống phát hiện ra thứ gì đó rất thú vị, vỗ tay nói: “Ta còn tưởng miệng của ngươi như cái nút hồ lô cậy không ra, làm khó ngươi rất nhiều lần nên cho là ngươi đã tu luyện thành Tạ Cư An thứ hai, đang cảm thấy chán ngán.
Không ngờ cũng có lúc không thể đè nén được hoả khí nhỉ!”
Trương Già không hề bị lay động, chỉ nói: “Nương nương như thế là đang đặt Thánh thượng ở chỗ nào, đặt hạ thần ở đâu, lại đặt lễ nghĩa liêm sỉ ở đâu?”
Lần đầu hắn gặp Khương Tuyết Ninh ở sơn trang tránh nắng, đã là như vậy.
Nào ngờ Khương Tuyết Ninh nghe những lời này, vẻ vui đùa vừa rồi mặc dù không đổi, nhưng đáy mắt lại đè nén một phần tàn ác, ngược lại còn làm khuôn mặt nàng xinh đẹp hơn gấp bội.
Nàng đi đến trước mặt hắn, cơ hồ mũi chân nàng chạm vào mũi chân hắn, khóe môi khẽ cong lên: “Ai bảo bản cung từ lần đầu gặp, lòng đã hướng về Trương đại nhân chứ?”
Lời lẽ như vậy, vốn nên là lời âu yếm triền miên lưu luyến, nhưng từ trong miệng nàng nói ra, lại là lỗ mãng tùy tiện, ẩn chứa mười phần chua ngoa trào phúng!
Một khắc kia Trương Già cũng đã nhẫn nại đến mười phần.
Hắn biết đối phương trêu đùa mình, lui một bước rũ mắt nói: “Hạ quan là người ngay thẳng, không sợ những lời đồn đại.
Nhưng hành động, lời nói của nương nương lại chưa chắc không sợ những lời đồn nhảm.
Triều đình và bách tính chỉ trích, sợ không phải là những gì người muốn thấy, vẫn xin nương nương thận trọng.”
Ánh mắt hắn rũ xuống, chỉ có thể nhìn thấy một góc áo thêu đuôi phượng của Khương Tuyết Ninh.
An tĩnh một lúc.
Sau đó có mấy cánh lục mai tiến vào tầm mắt hắn, là cành lục mai kia của Khương Tuyết Ninh đang điểm vào khóe mắt hắn.
Khi hắn vừa khẽ nhấc mắt, ở đầu cành mai mảnh khảnh lại có một cái gai lạnh lẽo sắc bén, vẽ lên một đường là vết máu cực kỳ nhạt tại khóe mắt hắn.
Đau đớn vô cùng nhẹ nhưng lại thực sự tồn tại.
Khương Tuyết Ninh thay đổi vẻ mặt, nhìn giống như đang suy tư gì đó, dò xét hắn nói: “Trương đại nhân tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa, tính cách nhẫn nại, sao hôm nay bị bản cung thuận miệng nói hươu nói vượn vài câu liền không giữ được bình tĩnh rồi?”
Trương Già không nói gì.
Cành lục mai của Khương Tuyết Ninh vẫn không thu hồi lại, chấm ở khóe mắt hắn như cũ, ánh mắt nàng cũng chuyển qua ánh mắt lạnh lùng trầm mặc của hắn, tìm tòi nghiên cứu một hồi lâu, bên môi chợt tràn ra một nụ cười, phảng phất ngay cả chính mình cũng không dám tin, lại hỏi: “Ngươi đang ghen sao?”
Một khắc này, sự nhẫn nại của Trương Già dường như đã đạt đến cực hạn, thẳng thừng phất tay áo bỏ đi.
Khương Tuyết Ninh ở sau lưng hắn cười đến nỗi cúi người xuống.
Trở về phủ đệ của mình, hắn chỉ nghĩ Khương Tuyết Ninh giống như ngày trước nói mấy lời hồ ngôn loạn ngữ quấy nhiễu tâm tư hắn, lật hồ sơ ra xem, nhưng trong đầu hai chữ hoang đường kia lại không thể vứt đi được.
Khương Tuyết Ninh âm thầm ủng hộ Chu Dần Chi, Chu Dần Chi lại là một mối hoạ lớn trong triều.
Sao hắn lại bị nhan sắc của nàng mê hoặc được, thậm chí trong lòng còn ghen?
Chẳng qua chỉ là nàng cố ý nói lời làm nhục hắn.
Nhưng hắn lật hồ sơ hết trang này đến trang kia, lại không thể tìm được chút manh mối nào.
Ngọn đèn đơn độc soi trọn đêm dài, trong đầu lại hiện ra màu son môi nhạt đi, và màu anh đào dính trên móng tay vị đế vương trẻ tuổi kia.
Lần đầu Trương Già căm hận khả năng có thể thấy rõ mọi thứ bất kể lớn bé của hắn.
Ngay cả một dấu vết nhỏ để lại, cũng có thể làm hắn biết được góc khuất của tảng băng chìm.
Nhưng nó lại khiến hắn phập phồng không yên, không thể đọc thêm bất kì chữ nào nữa, chỉ nghĩ: Trên đời này sao lại có một nữ tử hư hỏng như vậy?
Nhưng rất lâu rất lâu về sau, khi hắn bị giam trong tù, nhìn ra mây trời bên ngoài qua song sắt nho nhỏ, hắn đều quên hết những cái ‘hư hỏng’ đó, ngược lại chỉ nhớ về nụ cười trêu đùa mà chua ngoa của nàng ngày ấy khi nói đùa với hắn…
Ai bảo bản cung từ lần đầu gặp, lòng đã hướng về Trương đại nhân chứ?
Khi đó trêu đùa cùng chua ngoa, vẻ tàn ác cùng trào phúng, đều rút khỏi khuôn mặt trong hồi ức, chỉ còn lại một làn gió trong lành và cành tuyết mai màu lục nhạt.
Nàng từng đùa bỡn hắn, cũng từng khẩn cầu hắn.
Nàng đã chèn ép hắn, cũng từng biểu lộ ra sự mềm mại trước mặt hắn.
Nàng kéo hắn vào vòng xoáy, nhưng cuối cùng một người tham sống sợ chết như nàng lại buông bỏ tính mạng đổi lại một mạng của hắn…
Mà giờ phút này, cách hai kiếp, nàng lại lần nữa đứng trước mặt hắn, không còn dáng vẻ đùa nghịch, gọi hắn một tiếng “Trương đại nhân” nữa mà lại nghiêm túc lạ thường gọi hắn một tiếng “Trương Già”, rất thẳng thắn thừa nhận lòng mình hướng về hắn.
Đời này nàng không phải hoàng hậu, hắn cũng không phải thần tử.
Cả hai vốn nên ở bên nhau.
Toàn bộ cơ thể của Trương Già giống như bị chiếc đao cùn của vận mệnh cắt làm hai nửa, một nửa biểu lộ ra bên ngoài, băng lãnh mà lý trí, một nửa trầm luân trong địa ngục, bi đát mà thảm hại đến vô vọng.
Dường như hắn lại thấy Thượng Thanh Quan ở Thông Châu ngày ấy.
Tạ Nguy đời này một thân đạo bào phần phật, đứng trên những hòn đá lởm chởm của núi đá, hỏi hắn: “Lòng ngươi cũng hướng về nàng sao?”
Hắn dừng bước, trầm mặc thật lâu rồi mới gằn lên từng chữ: “Ta ái mộ nàng ấy.”
Đó thực sự là một khắc chân thành nhất hai đời của hắn, thậm chí đã vứt bỏ đi những thứ phải gánh vác, hắn cảm giác như bản thân mình đã được giải phóng hoàn toàn.
Nhưng khóe mắt Tạ Nguy khẽ giật một cái, chỉ cười một tiếng, phảng phất rất hiếu kì hỏi: “Vậy thì đúng là kỳ quái.
Sao Tạ mỗ lại cảm thấy Trương đại nhân đối người bên ngoài ngược lại còn thành thật hơn so với người trong lòng nữa nhỉ?”
Hắn đứng tại đó thật lâu, đối mặt với Tạ Nguy.
Tạ Nguy lại xì khẽ một tiếng, thái độ đối với hắn hoàn toàn không có nửa điểm ôn hòa, nhàn nhạt nói: “Ninh Nhị là kẻ ngốc, nếu lòng ngươi có điều cố kỵ, vẫn là đừng nên dây dưa với nàng ấy.”
Gió thổi lướt qua đã không còn lạnh nữa, trong kinh thành mọi người đều đã sắm sửa những bộ quần áo mới cho mùa xuân, hàng liễu rủ bên đường phố cũng mơ hồ bừng lên một màu xanh biếc.
Nhưng trăm hoa đua nở, hàn mai lại điêu tàn rồi nhỉ?
Trương Già tỉnh táo lại.
Khương Tuyết Ninh nhìn hắn, chỉ cảm thấy đôi mắt này như vừa thoáng qua sự giãy giụa dài cả đời, mơ hồ lại lộ ra một loại cảm giác quen thuộc.
Nhưng nàng còn chưa kịp nghiên cứu sâu hơn,
Bởi ngay sau đó, lời của Trương Già đã làm đầu óc nàng trở nên trống rỗng, tiếng ù ù vang lên, sinh ra một loại cảm giác đầu nặng chân nhẹ như đang giẫm trên bông.
Trương Già chăm chú nhìn nàng, chậm rãi nói: “Xin Khương Nhị cô nương thứ lỗi, trong lòng tại hạ đã có người khác.”.