Đáp lại nàng, là hồi lâu yên lặng.
Sắc mặt Tạ Nguy tuy trắng bệch, ngồi tựa vào mỏm đá sẫm màu, thân thể lại hơi co cứng lại, dáng vẻ chậm chạm nặng nề như một con mãnh thú dồn sức lực đợi tung ra, ánh mắt chớp nhoáng sắc bén lên, như đao kiếm bổ về phía nàng.
Nhưng Khương Tuyết Ninh chẳng cho là gì cả.
Nàng đợi một lúc lâu, quả nhiên thấy sắc mặt Tạ Nguy tuy kém đến tận cùng, nhưng lại từ từ nắm chặt cung tên trong tay còn lại, thật sự không hề có ý định cử động.
Thế là “xùy” một tiếng.
Đoán hắn không làm ra chuyện ấy được, cũng lười quan tâm đến hắn, nàng đi thẳng đến con suối cạnh rừng, chỉ để lại một câu: “Ta đi tìm gì đó ăn.”
Chuyện đời thật lạ.
Kiếp trước nàng cùng đường, đặc biệt bưng bát canh nóng đi trong đêm, tự hiến thân mình cho vị thiếu sư quyền cao chức trọng, kết quả người đó nở nụ cười xa xăm mịt mờ như mây khói với nàng, thỉnh nàng “tự trọng”; kiếp này nàng tự biết thân biết phận, tránh như tránh tà với vị thánh nhân tấm lòng rộng mở này, đâu ngờ người này chẳng hiểu sao lại như âm hồn bất tán, luân chuyển đến phiên nàng châm chọc khiêu khích.
Trong lòng Khương Tuyết Ninh có một ý nghĩ…
Cái chuyện xúi quẩy vất đi gì thế này!
Giữa vùng rừng núi rậm rạp này, tuy ít người lai vãng, nhưng cũng không phải không tìm được đồ ăn.
Thời niên thiếu ở nông thôn nàng thích chạy đi chơi khắp nơi.
Cái gì ăn được, cái gì không ăn được, trong lòng cũng biết.
Nàng đi lên men theo con suối nhỏ, không dám vào quá sâu, chỉ tìm bên bìa rừng, vậy mà vận may không tệ, tìm được mấy thứ quả mọng có thể ăn mà kiễng chân lên là hái được.
Nàng gặm một miếng, còn lại đều bọc trong lòng.
Chuyến này đi tuy không lâu, nhưng cũng không nhanh, lúc quay về lại nhìn thấy một con thỏ hoang đã được lột da sạch sẽ trên tảng đá, dưới dòng suối chảy phảng phất mùi máu tanh, cung tên của Tạ Nguy đặt ở một bên, máu tươi dính trên một mũi tên còn chưa lau khô, rõ ràng không lâu trước đó mới rút từ con thỏ hoang xấu số đó ra.
Mà bản thân hắn lại tùy tiện ngồi bên đống lửa vừa mới cháy lên, trong tay cầm một thanh đoản đao, không nhanh không chậm vót đi cành lá trên thân tre cứng.
Thanh đoản đao đó…
Cả chặng đường, Khương Tuyết Ninh chưa từng nhìn thấy.
Nhưng rất lâu về trước, nàng từng thấy nó, thậm chí còn từng dùng.
Nàng đi tới, buông quả mọng bọc trong lòng xuống, nhìn con thỏ đã bị lột da, thầm cau mày, nhưng không nói gì, chỉ ngồi bên đống lửa, cầm quả mọng mình đã gặm lúc trước lên, nói: “Đao này của tiên sinh mấy năm rồi chẳng đổi.”
Tạ Nguy không nói gì, vót tre, xiên con thỏ hoang đó lên.
Khương Tuyết Ninh chuyển tầm mắt: “Người làm đầu bếp chẳng phải an nhàn hơn dày vò trong triều sao?”
Tạ Nguy nhìn nàng, vẫn không tiếp lời.
Khương Tuyết Ninh cũng không nói gì nữa.
Lúc này trời đã sáng rõ, hai người họ thoát được một mạng trong đêm, sớm đã sức cùng lực kiệt, đói sôi cả bụng, chẳng nói chẳng rằng ngồi đối diện nhau bên đống lửa, nhìn con thỏ dần được lửa nướng chín.
Tất cả đều yên lặng.
Như thể sóng ngầm cuộn xoáy và những đối chọi gay gắt không lâu trước kia chưa từng xảy ra vậy.
Bọn họ đều biết…
Rừng rú hoang vu, người như dã thú.
Ở đây, không có Khương nhị cô nương, cũng không có thiếu sư Tạ Nguy, đứng trước sinh tử không ai cao quý hơn ai, không ai phải sợ ai.
Cho dù nắm trong tay thiên quân vạn mã, rừng vàng biển bạc chất chồng, thì lúc này đây chỉ là một người sống đơn thương độc mã mà thôi.
Ngay cả yêu hận tình thù, cũng như sương sớm, ẩn hiện rồi tan đi về phía chân trời.
Nhận lấy chiếc đùi thỏ mà Tạ Nguy xé ra, Khương Tuyết Ninh khách khí, nói cảm ơn.
Trong rừng núi hoang sơ tất nhiên không có gia vị.
Nhưng Tạ Nguy nướng thỏ ngoài giòn trong mềm, độ lửa vừa tới, lớp da vàng ươm ánh lên một lớp dầu bóng, xé ra ăn, càng cảm nhận chất thịt tuyệt hảo, còn có thể ân ẩn cảm nhận được mùi gỗ tùng được hun vào do cành tùng cháy bên dưới bốc lên.
Thiếu chút nữa nàng ăn luôn ngón tay mình.
Tuy khó mà so được với lúc có gia vị, nhưng tại lúc này ở nơi đây, đã coi như là mỹ vị nhân gian rồi.
Mấy năm nay, nói thế nào Tạ Nguy cũng là trọng thần đương triều, tục ngữ nói đến là hay, quân tử tránh xa bếp núc, nhưng rõ ràng tay nghề của người này, ấy thế mà lại không hề thui chột?
Khương Tuyết Ninh ăn lưng lửng bụng, không kìm được nhìn hắn.
Tạ Nguy dập tắt lửa, đến cả dấu tích nhóm lửa cũng quét xuống suối, thản nhiên đứng dậy nói: “Ăn xong thì đi.”
Khương Tuyết Ninh nhìn hắn buộc lại thanh đoản đao vào cổ tay mình, lại cầm cung tên lên, cả mũi tên lúc trước bắn trúng con thỏ hoang cũng được lau sạch sẽ bỏ lại vào túi tên.
Nhưng vết máu trên ngón tay trỏ, vẫn còn rõ ràng.
Nàng thực sợ người này chết dọc đường.
Bèn nói: “Vết thương của người không sao thật chứ?”
Tạ Nguy đáp: “Nếu ngươi không thêm loạn, giờ hẳn đã liền rồi.”
Khương Tuyết Ninh: “…”
Nàng thật sự nghẹn họng, mỉm cười: “Ta tưởng tiên sinh trúng độc ngất rồi.”
Tạ Nguy nhìn lại: “Ngồi xuống dưỡng thần thôi.”
Nói xong lại tiếp: “Nếu ngươi có thể phân biệt được thế nào là ngất xỉu, thế nào là nghỉ ngơi, thì có lẽ trò lang băm của ngươi có thể bớt hại được vài người đấy.”
Được, là lỗi của nàng cả.
Không biết vì sao, Khương Tuyết Ninh rất bực mỗi khi thấy dáng vẻ không nóng không lạnh của hắn.
Nhịn một lúc, mới dằn xuống được sự thôi thúc muốn tranh cãi với hắn, tiện tay cầm mấy quả mọng chưa ăn hết, đi về phía trước đuổi kịp hắn.
Hai người băng qua con suối, tiến vào bên kia rừng núi.
Những ngày vượt núi, quả thực nhàm chán.
Người xưa có câu “vọng sơn năng bào tử mã”*.
Trước đó Tạ Nguy nói, đi qua ngọn núi này, đến phủ Tế Nam sẽ tốt thôi.
Nhưng vùng núi non này, nhìn thì không xa xôi là bao, nhưng đi mấy ngày vẫn chưa qua được.
*Nguyên văn 望山能跑死马: Rõ ràng đã nhìn thấy núi nhưng để đến được đó cần rất nhiều thời gian.
Ý chỉ việc nhìn thì dễ, làm thì khó.
Lúc này tuy Khương Tuyết Ninh không kiêu kì chảnh chọe, nhưng cơ thể này cuối cùng vẫn không chịu được khổ.
Đến ngày thứ ba bàn chân đã nổi bọng nước.
Tuy nàng không muốn làm liên lụy, nhưng cũng khó mà đi nhanh được.
Ngày đó, họ phải vượt một triền núi.
Thế núi khá dốc.
Nàng bước lên được mấy bước thì đổ mồ hôi lạnh, chân như nhũn ra, nếu không phải Tạ Nguy bên cạnh giữ lấy, e rằng nàng đã ngã xuống rồi.
Khương Tuyết Ninh không khỏi cười khổ, nhìn lên trời cao, che giấu nỗi lo sâu nặng, nói với Tạ Nguy: “Biên quan chờ ngươi đến chủ trì đại cục, trưởng công chúa điện hạ có thể gặp nguy trong một sớm một chiều.
Ta là phế vật, đoạn đường này vốn đã khó đi, ngươi đưa cả ta đi chỉ sợ khó càng thêm khó.
Không bằng ngươi để ta lại đây, tự mình tới phủ Tế Nam trước, ta ở trong núi, không đi lung tung, ngươi lo liệu xong công việc thì phái người tới đây tìm ta là được.”
Tạ Nguy không nói một lời, chỉ dùng lực kéo vạt áo mình.
“Soạt” một tiếng.
Hắn xé một đoạn trên đạo bào tuyết trắng đã vấy bẩn, buộc thẳng lên tay Khương Tuyết Ninh, sau đó một đầu còn lại buộc chặt lên cổ tay mình, mặt lạnh như băng, nói: “Đi”
Khương Tuyết Ninh cảm thấy người này có vấn đề.
Rõ ràng đề nghị của nàng là biện pháp tốt nhất.
Nhưng Tạ Nguy không hề có ý định xem xét, chú ý đến nàng, mà một phát nắm chặt tay nàng, kéo nàng đi về phía trước.
Nhưng, điều họ lo sợ nhất, vẫn xảy ra…
Khi họ tốn sức đứng trên triền núi, gió bắc rít gào quất thẳng vào mặt!
Chân trời phía bắc, mây đen dày đặc.
Trèo lên cao mà nhìn ra xa, đáng lẽ nên có khung cảnh bao la bát ngát vạn phần, nhưng lúc này đây, Khương Tuyết Ninh lại cảm thấy ngạt thở và nặng nề như bị đại quân áp sát.
Nàng nhìn Tạ Nguy.
Tạ Nguy đứng trong gió, đạo bào bay phần phật, chỉ nhìn lên mây giăng đầy trời.
Đáy mắt trong veo hiếm thấy.
Dường như bụi bặm và những mịt mù chôn sâu trong đó đã được cơn gió lạnh thấu xương cuốn sạch.
Nàng nghe thấy giọng nói bình tĩnh rất khẽ của hắn: “Ninh nhị, tuyết sắp rơi rồi.”.