Nhưng cuối cùng Tạ Nguy không hỏi, chỉ đáp: “Ta không buồn ngủ.”
Khương Tuyết Ninh đi tới trước mặt hắn ngồi xuống, khom lưng kéo mấy nhánh cây bên cạnh qua, lẩm bẩm: “Ta cũng ngủ được một lúc rồi, lửa có ta canh chừng, nhìn tình hình tuyết này chốc lát không ngừng được, cho dù không buồn ngủ, tiên sinh cũng đi nghỉ ngơi một lúc đi.
Trong thời tiết này, càng nghỉ ngơi không tốt càng dễ sinh bệnh, người ngã xuống, người gặp phiền toái chẳng phải sẽ là ta sao?”
Lời này, nói ra rất trái ý dối lòng.
Bề ngoài có chút ngượng ngùng, mất tự nhiên.
Bản thân nàng cũng biết, cho nên nói xong chỉ miệt mài thêm củi vào lửa, không hề ngẩng đầu nhìn.
Chẳng hiểu sao Tạ Nguy cười khẽ, nhìn nàng cho thêm củi vào, nhàn nhạt nhắc nhở: “Không ai cấm đốt, ném chậm một chút.”
Khương Tuyết Ninh: “…”
Trong giây lát nàng chợt bướng bỉnh, nâng mắt liền nhìn thấy nụ cười thoáng qua rất nhạt trên môi Tạ Nguy, lời nói “Còn cần ngươi nhắc sao” đã đến miệng liền nuốt lại, nhỏ giọng hừ khẽ: “Biết rồi, ngươi ngủ đi.”
Tạ Nguy nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng vẫn là chậm rãi khép mắt.
Hắn không nằm xuống đống cỏ khô.
Chỉ khoanh tay trước ngực, hơi ngẩng đầu dựa vào vách đá phía sau chợp mắt.
Tạ Nguy không muốn ngủ.
Nhưng một đêm thế này, đã định trước sẽ không yên bình.
Gần như tại khoảnh khắc hắn nhắm mắt, dòng thác máu vô tận ngày trước kéo đến bao phủ hắn như ác mộng, giống như xô đổ vách núi thẳng đứng nghìn nhẫn*, phá hủy đại thụ xanh tươi cao vút, cuốn hắn đi…
*Nhẫn hay Nhận: Đơn vị đo chiều dài, độ sâu, 1 nhận bằng 7 hay 8 thước.
Cho dù dùng hết sức, cũng không thể tránh thoát.
Hắn rơi vào giấc mộng bất an.
Trong nắng sớm tinh mơ, ngói lưu ly của lâu đài cung cấm, từng tấm từng tấm xếp chồng lên nhau, nguy nga tráng lệ.
Tuyết mới trắng tinh, phản chiếu khuôn mặt cung nhân nghênh đón đều tràn ngập niềm vui.
Phu nhân trẻ tuổi ngừng lại, chỉnh trang tay áo cho hắn, nhẹ nhàng cười nói với hắn: “Tuyết rơi đúng lúc báo năm được mùa.
Mùa đông năm nay tuyết rơi rồi, năm tới thu hoạch hoa màu mới tốt, bách tính sẽ càng vui mừng đấy.”
Khuôn mặt kia hẳn là rất tươi sáng xinh đẹp.
Nhưng cho dù hắn cố gắng thế nào, cũng chỉ nhớ được vài chi tiết mờ nhạt, chắp vá lại thành những đường nét không quá rõ ràng.
Chỉ có hơi ấm từ bàn tay dắt hắn tiến về phía trước, khắc sâu khó phai mờ.
Từng bước vững vàng tiến vào cửa cung, đi qua con đường dài, lên đến bậc thềm, lại theo bà khom mình cúi chào.
Mọi người mặc hoa phục yến tiệc linh đình, chuyện trò vui vẻ.
Thái tử Thẩm Lang đưa mấy tên thư đồng còn lại tiến vào, kéo hắn sang thiên điện chơi cờ.
Hắn chơi vài ván, liền buồn ngủ.
Phu nhân trẻ tuổi kia đến, sai bảo cung nhân đưa hắn vào noãn các ngủ một giấc.
Hắn đã mơ một giấc mơ.
Mơ thấy mùa hạ, cây anh đào mới trồng ở phủ cữu cữu*, kết trái đỏ tươi; mơ thấy mình ngồi dưới mái hiên đánh đàn, khúc đàn mà vốn dĩ hắn gảy thế nào cũng không được bỗng nhiên đều trơn tru; mơ thấy đầu bếp trong phủ cuối cùng cũng làm được một đĩa đào phiến cao ăn vô cùng ngon, hắn bật cười bưng lên định chạy ra ngoài…
Sau đó té ngã, bỗng nhiên tỉnh giấc.
Lúc mở mắt ra, vậy mà bên ngoài đã tối, trong noãn các một cung nhân hầu hạ cũng không có.
Chỉ có tiếng khóc khẽ truyền vào.
Hắn ngồi dậy, rời giường, đi ra ngoài, nhìn thấy vài cung nhân không quá lớn tuổi tụm lại với nhau, không kiềm được nước mắt, nghẹn ngào không dứt.
Phu nhân trẻ tuổi kia thì ngồi rất gần một nữ nhân đội mũ phượng trên đầu, cung trang hoa lệ, trên mặt khó giấu được vẻ lo lắng, nhưng lúc nhìn thấy hắn vẫn như cũ nở nụ cười, vẫy tay gọi hắn đi qua.
Hắn hỏi, đã xảy ra chuyện gì?
Bà nói, không có gì, sẽ ổn thôi.
Hài tử còn nhỏ tuổi, dù chuyện hiểu được chưa đủ nhiều, nhưng cũng lờ mờ cảm nhận thấy sợ hãi lưu động trong không khí.
Chỉ là không ai dám nói.
Nửa đêm, một tướng quân thủ vệ cửa cung trước đây hắn đã từng thấy, vọt vào, áo giáp trên người nhuốm máu, quỳ xuống khấu lạy hoàng hậu, khóc nói: “Kinh thành sắp bị công phá, thỉnh nương nương mở mật đạo, vào địa cung, bảo trụ điện hạ!”
Thế là họ bị che mắt lại.
Trong bóng tối, chỉ có phu nhân kia nắm chặt tay hắn.
Đợi đến lúc vải lụa bịt mắt được tháo ra, bọn họ đã tới bên trong một căn phòng tối dưới lòng đất, trên đỉnh đầu loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng bước chân nặng nề đi qua, còn có âm thanh đao kiếm đánh nhau, gần như kéo dài ròng rã hai ngày đêm.
Trước khi hắn ngủ có thể nghe thấy.
Mở mắt thức dậy, vẫn còn nghe được.
Mãi đến ngày thứ ba âm thanh mới nhỏ dần, không nghe thấy nữa.
Mọi người trốn trong phòng tối đã tiều tụy đi rất nhiều, gần như vui mừng đến nỗi bật khóc.
Nhưng Hoàng hậu lạnh lùng khiển trách, bảo bọn họ không được khóc.
Phu nhân trẻ tuổi ôm hắn vào lòng, nói, cữu cữu và phụ thân đều là đại tướng quân, thống lĩnh mười vạn binh mã, rất nhanh có thể nhận được tin tức kịp thời quay về, đón họ từ trong này ra ngoài.
Hắn nghe, nhưng từ đầu đến cuối trong lòng có một thắc mắc: Nếu họ không thể quay về kịp thì sao?
Nhưng nhìn sắc mặt sa sầm của hoàng hậu cô mẫu, rốt cuộc vẫn không nói ra.
Thời gian trôi đi trong chờ đợi.
Về sau đã không phân rõ được canh giờ, ngày đêm, chỉ là mở mắt nghe bọn họ nói chuyện, hoặc là nhắm mắt mơ thấy ác mộng quấy nhiễu.
Nhưng hôm đó, hiếm khi hắn không ngủ.
Thoáng nghe thấy giống như có ai ra ngoài thăm dò.
Trở về tường thuật lại chưa bao lâu, đã có âm thanh bén nhọn vang lên, có đồ vật gì đó rơi vỡ, ngay sau đó là tiếng tranh cãi cùng tiếng khóc lóc nức nở, một giọng nói trong đó vô cùng quen thuộc.
Hắn không đi giày, lặng lẽ đi ra.
Rèm châu che khuất thân hình hắn.
Cách rất gần, nghe thấy càng rõ ràng.
“Nương nương, Thiên Giáo cùng Bình Nam Vương khí thế hung hãn, bản tính lòng lang dạ sói, điên cuồng chém giết, nếu không thấy tung tích của Thái tử Điện hạ, ba trăm hài đồng kia còn có thể cứu được, có lẽ có thể chống đỡ được đến lúc viện binh đến cứu! Nếu theo lời nương nương nói, bất luận ai đi, ba trăm hài đồng kia chỉ sợ đều lành ít dữ nhiều! Nếu là thật, bọn họ giết một lần chấm dứt hậu hoạn; Nếu là giả, chưa chắc không thẹn quá hóa giận.
Sao có thể thay mận đổi đào?”
“Phản đảng đã phát thông điệp với cả kinh thành! Nếu như người còn không xuất hiện, chẳng phải sẽ khiến dân nổi loạn sao? Đến lúc đó, cho dù đánh đuổi được phản đảng, bình định được phản loạn, ai biết sẽ không gây nên hỗn loạn giữa triều đình và dân chúng, bị thanh quan lên án?”
“Nhưng nương nương, ngay cả sinh thần bảy tuổi nó còn chưa tới…”
“Thái tử mới bao lớn, lẽ nào ngươi dám đưa nhi tử ta vào đường chết?”
“Vậy dựa vào đâu lại là hài tử của ta?”
“Dựa vào nhi tử ta là quân, nó là thần! Thần chết vì quân – Tôn ti khác biệt, quý tiện bất đồng!”
Dựa vào Thẩm Lang là quân, hắn là thần.
Dựa vào tôn ti khác biệt, quý tiện bất đồng!
Thần, nên chết vì quân.
Hắn yên lặng đứng sau rèm châu, nhìn thấy phu nhân trẻ tuổi kia khóc cạn nước mắt, đau khổ suy sụp ngồi dưới đất, bưng kín mặt mình.
Nữ nhân lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Đi mời tiểu Thế tử đến.”
Thái giám bên cạnh khom người đáp lời, đi về hướng này vén rèm châu lên, lúc nhìn thấy hắn đứng sau rèm châu, khiếp sợ kêu lên, ngã ngửa xuống đất, run rẩy kêu lên giống như gặp ma: “Thế tử, sao, sao lại ở đây?”
Tiêu hoàng hậu đang đội mũ phượng ngay lập tức cứng đờ, ác ý trên mặt còn chưa bình ổn lại, nhưng lúc quay đầu nhìn thấy hắn, liền vội vàng biến thành ôn hòa gần gũi như ngày thường, còn cười với hắn: “Sao vậy, ngủ không được à? Đúng lúc, cô mẫu có việc cần thương lượng với con.”
Hắn đứng ở đó không bước tới.
Tiêu Thái hậu lại đi qua đây, ngồi xổm trước mặt hắn: “Sách thánh hiền dạy, phải trung thành với quân.
Bây giờ bên ngoài có kẻ xấu muốn bắt Thái tử Điện hạ, con là thư đồng của điện hạ, có bằng lòng đóng giả thành Thái tử Điện hạ đi ra ngoài không?”
Hắn ngẩng đầu nhìn vào trong góc.
Thẩm Lang tuổi tương đương với hắn ngồi co rúm ở đó, lúc bắt gặp ánh mắt hắn có hơi né tránh, nhưng trong chốc lát lại hung tợn trừng lại hắn, đứng phắt dậy khiển trách: “Quân muốn thần chết, ngươi dám không đi?”
Tiêu Thái hậu tức giận, quát hắn: “Im miệng!”
Đợi đến lúc quay đầu về phía hắn, lại là vẻ mặt ôn hòa: “Bản cung biết, Thế tử thông tuệ từ nhỏ, là người hiểu chuyện nhất, hẳn cũng biết lựa chọn thế nào.”
Nữ nhân than khóc kia cuối cùng cũng sụp đổ, xông tới bên này, kêu lên đau xót: “Không, đừng đi!”
Tiêu Thái hậu khoát tay.
Những thái giám đứng trong bóng tối tiến lên khống chế bà, cản lại ở đằng xa, hắn chỉ cảm thấy những người này dường như sinh trưởng trong bóng tối, lúc đi ra ngoài, giống như khốc liệt xông ra từ bóng đêm, lại bước đi không một tiếng động tựa cái xác không hồn.
Ngón tay đeo hộ giáp pháp lang của Tiêu Thái hậu nhẹ nhàng khoác lên vai hắn, quay đầu nhìn hắn, chỉ vào nữ nhân kia, cười nói: “Nhìn xem, mẫu thân ngươi trốn ở đây những ngày qua, đều đã ngột ngạt muốn chết rồi, kìm nén muốn điên rồi.
Bà ấy thương ngươi, ngươi cũng nên bảo vệ bà ấy, đúng không?”
Thanh kiếm thủ vệ cầm trong tay.
Không biết từ lúc nào đã tuốt ra khỏi vỏ, hàn quang nhợt nhạt lập lòe trong u tối.
Bọn họ khống chế nữ nhân yếu đuối kia.
Khiến bà không có cách nào phát ra tiếng, không thể cử động, chỉ có nghẹn ngào bi thương.
Mắt bà rưng rưng, dường như đang khổ sở cầu xin.
Hắn chớp chớp mắt, chầm chậm thu lại ánh mắt, dường như bình tĩnh vượt xa khỏi bình thường, trả lời: “Ta, nguyện thay Điện hạ; thần, nguyện thay quân.”
Nữ nhân gần hắn nhất hài lòng cười.
Nữ nhân xa hắn nhất lại bưng mặt khóc.
Hắn đi qua.
Có người ngăn lại.
Tiêu Thái hậu nhìn hắn hồi lâu, phất phất tay, đám người liền lui ra.
Hắn đến trước mặt phu nhân xinh đẹp kia, ôm lấy bà, nhẹ nhàng cất tiếng: “Mẫu thân, đừng sợ.”
Bà khóc dữ dội hơn, giữ chặt hắn không chịu buông tay.
Cho đến khi có người dùng lực tách ra.
Hắn nhìn thấy bọn họ kéo bà xuống, cách ra một khoảng, nghe thấy Tiêu Thái hậu ở sau lưng hắn nói: “Cô mẫu sẽ chăm sóc tốt cho bà ấy.”
Có thái giám cởi y phục của Thẩm Lang ra, đưa cho hắn thay.
Từ giày tất, đến ngọc bội.
Trước khi hắn bị bịt mắt lại lần nữa, hắn lặng lẽ quỳ xuống dập đầu ba cái với phu nhân kia, bà vùng vẫy như điên cuồng nhưng bất kể thế nào cũng không thoát khỏi.
Bóng tối lúc này dường như biến thành vực sâu không đáy.
Bên trong nó, hắn mò mẫm bước đi.
Lúc nghe thấy tiếng cơ quan vang lên, sau khi mật đạo mở ra, khí lạnh chợt phả vào mặt.
Tháo vải lụa bịt mắt xuống, đi ra ngoài theo thềm son của Càn Thanh Cung, bước xuống từng bậc từng bậc.
Thi thể cung nhân la liệt khắp nơi, trong khe đá, chỗ thấp trũng, máu tươi đông lại như là hổ phách đỏ thẫm.
Trên bầu trời tuyết còn đang rơi.
Hắn không biết bắt đầu từ ngày tiến cung, tuyết vẫn rơi liên tục chưa từng ngừng lại, hay giữa chừng ngừng rồi lại rơi tuyết mới.
Chỉ cảm thấy rất lạnh, cóng đến nỗi ngón tay phát đau.
Mộng cảnh sụp đổ dưới chân.
Đêm tối, tuyết trắng, tất cả đều biến thành ác quỷ, thảm thiết gào thét với hắn.
Đột nhiên có vô số khuôn mặt xa lạ chồng chéo nhau trước mặt hắn.
U ám, dữ tợn, lạnh lùng.
Có người hỏi, ngươi là Thẩm Lang đúng không?
Hắn nói, chính là ta.
Sau đó nghe thấy tiếng trường đao tuốt ra khỏi vỏ, tuyết kiếm kêu leng keng, tiếng cười lạnh lùng thấu xương: “Giết!”
Giết…
Trước mắt đột nhiên bị gió tuyết ập đến cản trở, hắn bước đi khó khăn giữa một dòng sông.
Trong bụi tuyết truyền đến tiếng mèo kêu.
Hắn vọt vào, hô lớn: “Các ngươi ở đâu?”
Không ai đáp lời.
Dưới chân bị vấp vào một tảng đá, hắn ngã nhào xuống đất, đứng dậy lại phát hiện toàn thân và bàn tay đều đỏ thẫm… Hoá ra dưới chân không phải dòng sông, mà là máu tươi chảy không ngừng; vốn không phải vấp vào đá, mà là một cánh tay nhỏ bé.
Khoảnh khắc đó, nỗi sợ vồ lấy hắn.
Hắn lùi lại một bước.
Nhưng đúng lúc này gió lớn ập đến, quét sạch toàn bộ những gì che khuất tầm nhìn, lộ ra vô số thi thể hài đồng chồng chất thành một ngọn núi nhỏ.
Tứ chi dập nát, thân thể ép lại lạnh cứng; cổ họng cắt đứt, đầu bị đập nát…
Vài con mèo ngồi bên trên, vùi đầu ăn cái gì đó.
Toàn thân chúng dơ bẩn, gầy trơ xương, có vẻ như không có chút thịt nào, khiến cái đầu trông như có góc cạnh quái dị, lúc quay đầu nhìn hắn đầy cảnh giác, những chiếc xương sườn chợt hiện rõ dưới lớp da lông khô mỏng.
Từng đôi mắt đói khát, phát sáng giữa bóng đêm.
Ngay cả tiếng kêu cũng toát ra cảm giác u ám đáng sợ, khiến người ta muốn buồn nôn!
“Meo meo!”
Một tiếng kêu chói tai đầy thù địch.
Bóng đen bổ nhào vào hắn như tia chớp.
“Mẫu thân…”
Tạ Nguy lập tức tỉnh dậy, đầu ngón tay hơi run rẩy, mở mắt ra, đống lửa vẫn còn đang cháy, nhưng hầu như hắn không cảm thấy được chút nhiệt độ nào, thậm chí bởi vì cơn buồn nôn đang nhộn nhạo kia, hắn khó mà cử động.
Nhưng khi hắn quay đầu lại, nhìn thấy cửa sơn động…
Từng đôi mắt phát sáng trong u tối!
Đó là mười mấy con mèo rừng, không biết tụ họp ở cửa hang từ lúc nào, bóng dáng lộ ra giữa đống cành lá ở cửa hang, nhìn chằm chằm bọn họ!
Gần như cùng lúc đó, con mèo rừng đứng đầu nhe răng hung tợn.
Tiếng kêu gào từ miệng nó phát ra, ngay lập tức nó hoá thành một bóng đen, nhanh chóng lao vào bên trong hang.
Nửa đêm Khương Tuyết Ninh thêm vào ít củi, đến sau đó lúc nhìn thấy trời sắp sáng, cuối cùng vẫn là mệt rã rời, gật gà gật gù ngủ thiếp đi.
Tạ Nguy loáng thoáng nói mê gì đó, khiến nàng bỗng giật mình thức giấc.
Lúc này vừa vặn nhìn thấy những cái lưng cong tụ tập ở cửa hang, một đàn mèo rừng lông mao dựng đứng, trong giây lát cảm thấy cực kỳ kinh hãi, một luồng khí lạnh từ dưới chân chạy dọc theo sống lưng lên sau gáy.
Thanh đoản đao kia của Tạ Nguy đã được lau sạch sẽ đặt trên một tảng đá gần đó.
Trong tích tắc, căn bản không kịp suy nghĩ nhiều, Khương Tuyết Ninh nhặt lấy đoản đao, vào lúc con mèo rừng kia lao tới, nàng đứng trước mặt Tạ Nguy, chém một đao vào nó.
Hoàn toàn không có chiêu thức.
Xoẹt!
Trong đêm gió tuyết dường như vang lên một tiếng xé vải, nhưng lưỡi đao sắc bén lại cắt qua đôi mắt con mèo kia, rạch ngang nửa bụng, máu tươi dơ bẩn lập tức bắn tung tóe lên người nàng, mà con mèo này ngã xuống, rơi thành một mớ hỗn độn, kêu gào thảm thiết!
Khương Tuyết Ninh chỉ hành động theo bản năng, không hề nghĩ tới sẽ nhìn thấy máu, càng chưa từng nghĩ tới sẽ thấy cảnh tượng đẫm máu đáng sợ thế này, da đầu như nổ ra, gần như muốn vùi đầu xuống nôn mửa.
Khoảnh khắc đó nàng muốn vứt bỏ thanh đao trong tay.
Thậm chí thiếu chút nữa đã thoái lui.
Nhưng sâu trong lòng, cảnh tượng ngày xưa chợt tái hiện.
Có giọng nói với nàng, không thể lùi bước.
Ngay sau đó sức mạnh kia thúc giục nàng, cố gắng cầm chặt thanh đao này lần nữa.
Ép buộc bản thân không được cúi đầu nhìn xuống, chịu đựng cảm giác buồn nôn, chỉ nhanh chóng dùng chân đá bay xác mèo rừng đã không còn kêu gào ra ngoài.
Ngay lập tức mèo rừng ngoài hang lại kêu gào thảm thiết!
Tạ Nguy vô cùng lạnh, khuôn mặt trắng bệch, đã không nhìn thấy biểu cảm của nàng, cũng không đọc được tâm tư nàng, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng này, vì vô cùng sợ hãi mà thở gấp, dao động.
Ngón tay rõ ràng run rẩy, nhưng vẫn nắm chặt lấy thanh đao kia.
Khương Tuyết Ninh giống như một kẻ ngốc, cố tỏ ra kiên cường che chở hắn sau lưng, dùng giọng nói khàn khàn khẽ đến nỗi gần như không thể nghe thấy, nói với hắn: “Tiên sinh, ta ở đây.”.