Xác con mèo rừng trước nhất kia quẹt qua đống cành cây chất ở cửa hang, lăn vào trong bầy mèo rừng bên ngoài, khiến những con súc sinh có đôi mắt phát sáng này nhao nhao chấn động, sau khi nhận ra được nguy hiểm, liên tục nhe răng.
Nhưng bên ngoài tuyết vẫn đang rơi.
Nơi ấm áp tránh tuyết khó tìm, chẳng con nào cam tâm cứ như vậy rời đi, chỉ lặng lẽ di chuyển, dường như đang tìm cơ hội tiến vào.
Mèo hoang trên núi không giống như mèo nhà thuần dưỡng, con nào cũng có móng vuốt và răng nanh sắc nhọn, dáng vẻ u ám lúc quanh quẩn đi lại ở cửa hang, quả thật khiến người ta không rét mà run, sởn cả gai ốc.
Nhưng chạm trán đồng loại cũng khiến bọn chúng kiêng dè.
Khương Tuyết Ninh đang giằng co với bọn chúng, sau lưng đã túa ra đầy mồ hôi lạnh, đứng một lúc, vì quá căng thẳng bụng và cẳng chân đều run rẩy.
Không.
Tiếp tục giằng co tuyệt đối không phải là cách giải quyết.
Nàng nhất định phải đuổi đám súc sinh này đi.
Thâm sơn hoang dã, hẻo lánh cô tịch.
Nghe những người buôn bán dạo nơi phố chợ nói, thú hoang sợ lửa.
Khương Tuyết Ninh siết chặt thanh đao giữa các ngón tay, âm thầm di chuyển tầm mắt, nhìn vào đống lửa vẫn đang cháy trong sơn động, sau đó cắn răng, nhanh chóng rút từ bên trong một thanh củi đang bốc cháy hừng hực, lập tức vung về hướng đám mèo rừng bao vây cửa hang.
Nhiệt độ nóng rực ngay lập tức ập đến.
Gần như tất cả mèo hoang đều cong lưng lên, tản ra bên cạnh ngay khi nàng tiến tới.
Nhưng cũng có mấy con mèo tránh không kịp, bị ngọn lửa bén vào lông, bị thanh củi đỏ làm bỏng da, lập tức rít gào chói tai, nhảy ra thật xa.
Vài con mèo sao có thể đấu với con người?
Sau khi bị đau, dù hung hãn bao nhiêu cũng không dám tiến thêm bước nào nữa.
Khương Tuyết Ninh lại cầm thanh củi xua đuổi.
Bọn chúng đã lùi ra bên ngoài, gió thổi, tuyết đóng băng, cuối cùng cũng biết mình không thể nào vào được sơn động này, lại không cam lòng kêu gào mấy tiếng, chầm chậm phân tán ra.
Chớp mắt, biến mất trên nền tuyết, có lẽ là đi tìm nơi khác tránh gió tuyết.
Sau khi một phen kinh tâm động phách*, cuối cùng cũng yên bình.
*Nguyên văn “惊心动魄 – Kinh tâm động phách”: Mất hồn mất vía, chấn động lòng người.
Khương Tuyết Ninh thở dốc dữ dội, muốn quay trở lại, nhưng không biết vì sao đứng yên ở đó, không nhích nổi một bước, người dường như bị đóng đinh trên mặt đất.
Cho đến khi có một bàn tay đột nhiên bắt lấy cánh tay nàng, kéo cơ thể nàng qua đó.
Lồng ngực Tạ Nguy giống như bùng cháy một ngọn lửa.
Một tay hắn giữ gáy nàng, ấn nàng vào lòng mình, cúi đầu hôn đẫm tình, liếm cánh môi nàng, cạy mở hàm răng bạch ngọc, xâm lược giống như một quả cầu lửa nóng rực, lại ép ra một loại áp lực cùng tàn nhẫn làm cho huyết mạch người ta sôi sục.
Trong đầu Khương Tuyết Ninh trống rỗng.
Tạ Nguy giống một con dã thú, đang gặm nhấm nàng, nỉ non: “Ta xấu xa cực độ, sao ngươi lại mềm lòng như vậy?”
Tinh thần nàng còn chưa kịp hồi phục, đợi đến khi bị sự xâm nhập hung hăng này đánh thức, nàng đã biến thành con mồi bị trói buộc bởi cánh tay hắn, không thể thoát khỏi, khốn đốn và hỗn loạn.
Trước đó Tạ Nguy ngồi cạnh đống lửa, trên môi, trên ngón tay có chút hơi ấm còn sót lại, nhưng khi sát lại gần, Khương Tuyết Ninh cảm thấy nhiệt độ này không hề thấm vào sâu, vì từ sâu thẳm trong cơ thể hắn, chỉ có hơi lạnh chầm chậm lan ra.
Rõ ràng hôn nồng nhiệt, nhưng lại khiến người ta phát run.
Hắn dán chặt lên làn da nàng, hấp thụ nhiệt độ của nàng.
Thanh củi trong tay bị hắn cướp lấy ném đi, nhưng thanh đao kia vẫn nằm giữa các ngón tay.
Quá mức căng thẳng, Khương Tuyết Ninh quên cả buông xuống.
Dường như siết chặt như thế, mới là an toàn.
Ngón tay Tạ Nguy trượt xuống theo cổ tay nàng, từng chút từng chút một, cạy mở những ngón tay đang gấp gần như co rút lại của nàng, cứng rắn lấy chuôi đao ra ngoài.
Nhưng nàng nắm quá chặt.
Trong lòng bàn tay cũng đã hằn một vệt đỏ.
Thế là nụ hôn của Tạ Nguy trở nên nhẹ nhàng, dịu dàng hơn vài phần, đôi mắt sâu tĩnh nhìn nàng không rời, khe khẽ dỗ dành: “Không sao rồi, đưa đao cho ta.”
Nước mắt lăn xuống không hề báo trước.
Khương Tuyết Ninh run rẩy.
Cuối cùng hắn cũng lấy được thanh đoản đao kia từ trong tay nàng, quăng xuống đất, tay nâng mái tóc đen của nàng, để trán nàng gục xuống tựa vào lồng ngực hắn, mang theo tâm trạng sợ hãi suy sụp, bờ vai gầy yếu rung lên nhẹ, khóc rất khẽ.
Tạ Nguy đứng yên, hơi chớp mắt, chỉ chợt nghĩ: Nếu cả đời, vĩnh viễn bị vây hãm trong núi không thoát ra ngoài, cũng rất tốt.
Nhưng gần như cùng lúc nảy ra suy nghĩ này, có một giọng nói khác điên cuồng gào thét với hắn…
Sao ngươi dám?
Sao ngươi dám!
Số mệnh ngươi bất hạnh, thăng trầm bấp bênh, nửa đời phải tranh đấu, ngay cả tư cách ngủ mơ còn không có, huyết hải thâm thù vẫn chưa báo được, sao dám có ý nghĩ như vậy?
Khương Tuyết Ninh có can đảm mấy đi chăng nữa, chẳng qua cũng chỉ được chút đấu trí lục đục với người ta trong cung đình, cãi nhau ồn ào nơi phố chợ, nhưng chuyện đáng sợ hiếm gặp như mèo rừng kêu gào ban đêm này lại chưa gặp phải bao giờ.
Nàng bình tĩnh trở lại mới phát hiện bản thân sợ suýt chết.
Sụt sùi khóc xong một trận, đẩy Tạ Nguy ra, tự mình ngồi xuống bên cạnh đống lửa thêm củi, vẫn chưa ngừng thút thít.
Cảnh trước mắt này có cảm giác buồn cười không nói nên lời.
Tạ Nguy chậm rãi mỉm cười.
Khương Tuyết Ninh nhìn thấy, giơ một cành cây trong tay lên đánh xuống mặt đất, hung dữ nói với hắn: “Cười cái gì? Người sợ cả mèo rừng như ngươi còn có tư cách cười sao? Nếu không phải cô nãi nãi là ta ở đây, ngươi đã bị bọn chúng cắn xé sạch sẽ từ lâu rồi!”
Tạ Nguy cảm thấy nàng tính khí trẻ con, không phản bác.
Chỉ nhặt lên đoạn cây bị nàng quăng xuống kia, ném vào trong lửa.
Khương Tuyết Ninh lau mặt, nhớ lại ban nãy đã thấy tủi thân, lại rơi lệ một lúc, khóc đến khi bên ngoài trời sáng rồi, mới cảm thấy trong bụng trống rỗng, dứt khoát rút thân tre đang xiên thỏ hoang kia, đưa cho Tạ Nguy, giận nói: “Ta đói rồi.”
Trước giờ thức ăn đều do Tạ Nguy động thủ.
Hắn cũng không nói gì, nhận lấy.
Hai người nướng một con thỏ.
Khương Tuyết Ninh ăn rất nhiều giống như trút giận, Tạ Nguy dường như lại không muốn ăn lắm, ăn vài miếng thịt đã bỏ xuống.
Tuyết rơi bên ngoài có vẻ như thưa hơn rất nhiều, chỉ có vài bông tuyết vẫn đang tung bay.
Khắp núi đồi phủ trắng xoá.
Đã không thấy bóng dáng chim chóc bay lượn, càng không thấy bao nhiêu thú hoang qua lại.
Sau khi ăn xong, Khương Tuyết Ninh nhăn mày, cầm cành cây trên mặt đất tính toán xem thức ăn của bọn họ có thể ăn bao lâu, củi khô có thể đốt bao lâu, hồi tưởng lại tình hình phía Thát Đát ra sao, trong nháy mắt nhớ đến việc của Thẩm Chỉ Y.
Cành cây đang vẽ trên mặt đất chợt dừng lại.
Nàng quay đầu nhìn Tạ Nguy, lưỡng lự một chút hỏi: “Lúc trước các ngươi nói, Yến Lâm đã nhanh chóng đến biên quan trước, muốn tìm cách cứu điện hạ.
Nhưng rốt cuộc là biện pháp gì, chúng ta nửa đường bị chậm trễ, có ảnh hưởng không?”
Tạ Nguy ngồi ở bên đó, tựa như xuất thần, không hề trả lời.
Khương Tuyết Ninh vốn muốn lặp lại câu hỏi của mình lần nữa, nhưng lúc nàng đứng dậy định đi về phía Tạ Nguy đang ngồi ngay ngắn, bỗng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Không đúng ở đâu? Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, nhìn lại Tạ Nguy, nàng mới phát hiện…
Vậy mà hắn lại ngồi ở đó ngắm tuyết!
Mênh mông tuyết trắng, cho người ta một cảm giác tịch mịch trống trải, ánh sáng ngoài trời chiếu xuống lại bị nền tuyết phản chiếu, toàn bộ tiến vào tầm mắt hắn.
Tạ Nguy lặng yên như một pho tượng.
Bỗng Khương Tuyết Ninh xuất hiện cảm giác bất an không rõ lý do, thậm chí còn nhiều hơn lúc trước giằng co với mèo hoang nữa, nàng kêu lên: “Tiên sinh.”
Đầu Tạ Nguy cũng không ngoảnh lại: “Ảnh hưởng không lớn.”
Nhưng lúc này Khương Tuyết Ninh đã không còn quan tâm đến câu trả lời, chỉ nhớ lại phỏng đoán đáng sợ của Vưu Phương Ngâm kiếp trước tiết lộ, nhìn dáng vẻ Tạ Nguy vẫn nhìn chăm chú ra bên ngoài như cũ, trong giọng nói đã có một nỗi sợ hãi rất nhỏ khó mà nhận ra: “Tạ Nguy!”
Tạ Nguy hỏi nàng: “Sao vậy?”
Nàng sợ hãi, bước đến dứt khoát kéo hắn, không để hắn tiếp tục nhìn ra bên ngoài: “Đừng nhìn nữa!”
Tạ Nguy nhìn nàng, trong đôi mắt có ánh sáng vụt qua, hỏi: “Có phải ngươi biết gì rồi không?”
Tim Khương Tuyết Ninh đập nhanh như gõ trống: “Biết, biết gì chứ?”
Tạ Nguy cười cười nói: “Không biết, vậy người đang sợ cái gì?”
Khương Tuyết Ninh cố gắng bình tĩnh: “Ta không sợ.”
Tạ Nguy duỗi tay, xuôi theo cằm nàng, chậm rãi phủ lên gáy nàng, bàn tay hơi lạnh kề sát làn da trong suốt của nàng, cảm giác được huyết mạch dâng trào, bình thản nói: “Nói dối.”
Khương Tuyết Ninh khiếp sợ, gạt tay hắn ra, khép lại cổ áo hơi mở của mình, lui về phía sau, thậm chí mang theo vài phần giận dữ, ngoài mạnh trong yếu nói: “Ngươi có bệnh à!”
Nhưng Tạ Nguy không nói gì.
Hắn quả thật không nhìn tuyết nữa, chỉ nhẹ nhàng dựa vào vách hang nghỉ ngơi.
Ban đầu, Khương Tuyết Ninh còn chưa phát hiện điều gì khác thường.
Đến ngày thứ hai, nàng phát hiện tiếng ho khan bị kiềm nén thỉnh thoảng vang lên trong giấc mộng của mình, hóa ra không phải là mơ.
Tạ Nguy bắt đầu ho.
Trong thời tiết lạnh lẽo thế này, sắc mặt hắn nhợt nhạt đi với tốc độ mắt thường hoàn toàn có thể nhận ra.
Ngày thứ ba hắn nướng cháy non nửa miếng thịt hoẵng.
Cũng ngày này, sau khi nàng bỏ tuyết vào trong túi đựng, làm tan, đưa cho Tạ Nguy, mà hắn không đón được chính xác, dừng một lúc mới cầm được.
Khoảnh khắc đó, Khương Tuyết Ninh cảm thấy khí lạnh len lỏi vào trong xương cốt nàng.
*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Từ đôi mắt của Tạ Nguy quả thật không nhìn ra điều gì khác thường, chầm chậm uống một ngụm nước, nói với nàng: “Hiện tại ta đã vô dụng, nếu ta là ngươi, đủ thông minh, nên mang theo đồ ăn, tìm ngày tuyết ngừng rơi, đi thật xa.”
Khương Tuyết Ninh nghĩ, sao người này lại như vậy?
Nàng không dám để lộ chút cảm xúc dư thừa, chỉ nói: “Lẽ nào ngươi muốn chết ở đây?”
Tạ Nguy lại ho khan, ý cười trên môi nhẹ nhàng lan ra, nói: “Chết ở đây, có gì không tốt chứ?”
Chí ít tốt hơn làm quân cờ trong tay người khác.
Sống do mình, chết cũng do mình.
Đột nhiên Khương Tuyết Ninh như bừng tỉnh từ ảo mộng, nhìn người thản nhiên lại bình thường trước mắt này, cảm thấy một nỗi bi ai vô cùng đang dâng lên, lấp đầy nàng.
Đây là Tạ Nguy mà hai kiếp nàng đều chưa từng nhìn thấy.
Nhưng sao có thể?
Sao Tạ Nguy có thể như thế…
Nàng lùi một bước, lồng ngực giống như bị một tảng đá vô cùng lớn đè lên, không thể thở nổi.
Ngay sau đó quay người dứt khoát ra khỏi hang núi.
Gió lạnh như cắt bên ngoài thổi qua, cơn giận kia mới dần dần hòa hoãn lại.
Từ đầu đến cuối Tạ Nguy vẫn ngồi đó không động đậy, chậm rãi đậy nắp túi nước lại, nhẹ nhàng đặt nó dựa vào bên cạnh.
Hắn nghĩ, nếu nàng thật sự đi thì tốt rồi.
Nhưng không lâu sau, tiếng bước chân lần nữa đến gần, tiến vào trong hang núi, nàng lạnh lùng nói: “Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, mặt trời hiện ra rồi, chẳng bao lâu nữa thời tiết sẽ ấm lên, rất nhanh chúng ra sẽ có thể khởi hành.”
Tạ Nguy cười nhạt đến nỗi khó mà nhận thấy, sao lại có thể tin nàng chứ?
Tuyết rơi không lạnh, tuyết tan mới lạnh.
Nếu như mặt trời thật sự xuất hiện, tuyết vẫn phủ trắng ngọn núi, những ngày tiếp theo mới khó khăn.
Khương Tuyết Ninh hoàn toàn không đề cập đến việc rời đi, dường như chưa hề nghe thấy lời Tạ Nguy nói.
Bắt đầu từ ngày này, nàng phụ trách nướng ăn.
Chỉ là có lúc lửa quá vượng, có lúc không đủ, vẫn cần phải vật lộn vài lần, mới có thể thuận lợi ăn được.
Tạ Nguy không hề phàn nàn.
Nhưng có lẽ hắn không còn sức phàn nàn nữa.
Sau khi thời tiết càng ngày càng lạnh, chứng ho khan của hắn cũng trở nên ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng hơi phát sốt, vừa nhắm mắt lại, yêu ma quỷ quái hoành hành, lộng quyền.
Lúc là ánh mắt sợ hãi và ngây thơ của những hài đồng bị nhốt chung, lúc là đao kiếm sừng sững như núi của nghịch đảng Bình Nam Vương cùng Thiên Giáo…
Khuôn mặt tà đạo kia méo mó vì giận dữ vô cùng.
Bọn chúng trói hắn trên tường thành, kề đao vào cổ hắn, ý đồ dùng tính mạng hắn, ép quân ngoài thành rút lui.
Sau đó là thiên quân vạn mã, núi thây biển máu.
Có ai đó trong tối tăm kêu gào với hắn.
Thế là hắn đi về phía đó.
Nhưng lại có một bàn tay đưa ra từ trong hư không, cứng rắn kéo hắn lại, khiến mỗi một bước đi của hắn đều giống như giẫm lên mũi đao, nấu trong chảo dầu, hắn thực sự muốn lớn tiếng hét lên.
Cứu ta…
Nhưng giữa trời đất không có giọng nói của hắn.
Hắn giống như một du hồn trôi nổi, gánh lấy thể xác sau cùng rồi sẽ bị hủy diệt, giãy giụa ra khỏi thân thể đầy thương tích, lại nhờ chút hơi tàn đó âm thầm rình mò trong bóng đêm.
Một giọng nói từ sâu trong biển sương mù, nóng nảy truyền đến, hét lên với hắn: “Tiếp tục sống, phải sống sót, phải sống sót!”
Một giọng nói khác ẩn trong bóng tối, cười sằng sặc kỳ dị: “Ngươi nên chết từ lâu rồi! Khổ sở như vậy, đau đớn như vậy, vì sao còn chưa chết?”
Vì sao còn chưa chết?
Vì sao còn chưa chết?
Vì sao còn chưa chết?
Ma quỷ kia quanh quẩn trong ác mộng, sinh trưởng từ sâu trong thể xác hắn, như một tấm lưới to lớn trói buộc linh hồn hắn.
Hắn không có đao, không có kiếm.
Cũng không ai có thể nghe thấy giọng nói của hắn.
Mãi đến khi trong tình cảnh không thấy gì, cũng không nghe được gì, một bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng phủ lên cổ tay hắn, Tạ Nguy cảm thấy được một thoáng run rẩy, cuối cùng thoát ra ngoài từ cõi mộng nặng nề ngột ngạt kia.
Gắt gao, siết chặt bàn tay này!
Khương Tuyết Ninh vốn muốn thăm dò mạch đập của hắn, nhìn thấy hắn đã hôn mê như thế, không phân biệt ngày đêm, đâu ngờ được sẽ có thay đổi như thế? Tim thoáng cái ngừng đập, kêu lên một tiếng: “Ngươi tỉnh rồi?”
Ngón tay hắn dùng sức quá mức, nắm đến nỗi nàng phát đau, thế nên hơi dùng lực mà giãy giụa.
Nhưng hắn lại nắm càng chặt: “Ngươi đi đâu?”
Giọng nói khàn khàn vô cùng trầm thấp, làm người nghe vô cùng lo sợ.
Hiện tại đang là đêm khuya.
Củi khô bọn họ nhặt được cho dù đốt tiết kiệm, đến lúc này cũng không còn lại mấy cành.
Ngọn lửa trên đống lửa vô cùng ảm đạm.
Ngay cả cái bóng bọn họ cũng không rõ ràng.
Sự bất an kia lại xuất hiện lần nữa từ đáy lòng Khương Tuyết Ninh, nàng có thể cảm nhận được đôi mắt hắn đang khóa chặt lấy bản thân mình, nhưng bình tĩnh nói: “Không đi đâu cả, ta ở ngay đây.”
Tạ Nguy nói: “Ngươi là đồ lừa gạt, nói dối thành thói.”
Năm ngón tay hắn luồn sâu vào kẽ tay nàng, cố chấp đan chặt hai bàn tay vào nhau, sâu trong đôi mắt tĩnh lặng như biển sâu lại thấp thoáng tích tụ sự điên cuồng ẩn nấp đã lâu.
Hắn bóp cằm nàng, hôn rất mạnh, tựa như trừng phạt.
Đây là một nụ hôn mang theo mùi máu tanh.
Cắn rách cánh môi nàng, cuốn theo một cỗ máu tươi tanh ngọt thâm nhập, ép buộc đầu lưỡi nàng, hàm chứa một loại cực đoan được phóng thích, khiến nàng không thở nổi, gần như ngạt thở.
*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Khương Tuyết Ninh bị hắn dọa sợ.
Trong bóng tối lồng ngực nàng phập phồng, mà hắn từ trên cao nhìn xuống kìm hãm nàng, bao phủ nàng.
Ngón tay cái của Tạ Nguy, dùng sức lau khóe môi bị thương của nàng, cho đến khi nhìn thấy chút vẻ đau đớn trong mắt nàng, mới chầm chậm nhẹ đi, hỏi nàng: “Sao ngươi lại thích Trương Già? Hắn không biết gì cả, chỉ ta có thể đọc hiểu ngươi.”
Giọng nói khàn khàn, giống như phiêu bồng trong ngày xuân.
Nhưng rơi vào tai Khương Tuyết Ninh, lại khiến nàng run rẩy từng trận.
Rốt cuộc nàng đã nhận ra, dưới vỏ bọc thánh nhân này, ẩn giấu mục nát và u ám không biết bao nhiêu năm, ẩn nhẫn bức bối, cố chấp đến mức bệnh hoạn…
Tạ Nguy ép nàng vào vách đá, kề sát một mảng lạnh băng.
Đôi môi ấm áp xuôi theo vành tai, dừng lại bên gáy.
Bàn tay kia lặng yên nắm lấy cái cổ mảnh mai của nàng, bao phủ yết hầu yếu ớt kia: “Ngươi có biết, bây giờ ta muốn làm gì nhất không?”
Khương Tuyết Ninh cảm nhận được có thứ gì nóng rực rơi vào cổ nàng, chảy xuống dưới.
Vì vậy nàng phát run.
Nhưng Tạ Nguy kề sát vành tai nàng, tựa như nói mê: “Ta muốn giết ngươi.”
Đã từng, hắn cho rằng tâm mình, là một bức tường thành vô cùng kiên cố.
Hắn chậm rãi siết chặt bàn tay, lại không hề quay đầu nhìn biểu cảm lúc này của nàng.
Giọng nói cô tịch lạnh lẽo đến sâu thẳm, đã nhuốm đầy tuyệt vọng, lại mang cảm giác mê hoặc, nhưng không biết là mê hoặc nàng, hay mê hoặc chính hắn: “Khương Tuyết Ninh, ngay tại đây, chết cùng ta, được không?”
Khương Tuyết Ninh chầm chậm nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc đó, nàng lại cảm thấy người khiến nàng sợ cả nửa đời người này, vừa đáng hận, vừa đáng buồn, thậm chí còn đáng thương!
Nàng muốn cho hắn một cái tát, khiến hắn tỉnh lại.
Nhưng nước mắt lại chảy xuống.
Hắn rất nóng, cảm xúc điên cuồng, ôm chặt nàng vào lòng, khiến nàng nhớ lại thời gian đau đớn khổ sở đã qua, cổ họng dường như bị thứ gì đó chặn lại, nghẹn ngào: “Không được, Tạ Cư An, tuyệt đối không được.
Là ta đã cứu ngươi, mạng này không phải của ngươi, là của ta! Ta còn chưa đồng ý…”
Đừng là kẻ hèn nhát.
Đừng để ta xem thường ngươi..