Khương Tuyết Ninh cũng không rõ làm sao bỗng nhiên nói mình “Ngốc”.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Chỉ Y.
Chỉ là không ngờ được, đang lúc này, thân thể dựa gần bả vai nàng, thế mà lung lay một cái, sau đó liền đè lên người nàng, làm nàng kinh hô một tiếng: “Điện hạ!”
Sự căng thẳng mấy ngày qua như được giải tỏa, mệt mỏi dâng trào, bụng Thẩm Chỉ Y bỗng nhiên ẩn ẩn đau lên từng cơn.
Mồ hôi lạnh toát ra từ trên trán nàng.
Nàng cau chặt mày, trước mắt dần dần biến thành màu đen, thế mà chưa nói được một câu, đã ngất đi.
Người xung quanh tức khắc trở nên kinh hoảng.
Thậm chí Yến Lâm đều lập tức xoay người xuống ngựa.
Khương Tuyết Ninh chỉ cảm thấy trong lòng chùng xuống, mắt thấy có vết máu thấm ra trên làn váy của Thẩm Chỉ Y, vì thế dâng lên một dự cảm xấu, nàng hoảng sợ, kêu to lên: “Đại phu, mau, truyền đại phu!”
*
Thẩm Chỉ Y vốn đang mang thai, khi ở Thát Đát bởi vì mang thân phận trưởng công chúa Đại Càn phải bước từng bước khó khăn, bên trong nhẫn nại chịu biết bao khổ sở, chỉ có bản thân nàng rõ ràng.
Huống chi sau khi khai chiến, Thát Đát vương Duyên Đạt thúc giục áp bức nàng rất nhiều, thứ nhất nhớ tới cố quốc, thứ hai lo lắng cho chiến sự, tâm trí gần như căng thẳng đến cực điểm.
Khi tới Nhạn Môn Quan, nhìn thấy cố nhân, cảm xúc càng thêm thăng trầm, làm sao lại không xảy ra chuyện?
Lần té xỉu này, lại có dấu hiệu sinh non.
Yến Lâm cơ hồ lập tức truyền lệnh toàn quân đi tìm bà đỡ.
Nhưng Nhạn Môn Quan vốn được xây dựng để chống đỡ sự xâm lấn của ngoại tộc, ngày thường đóng giữ đều là tướng sĩ quân tốt, bây giờ lại là thời gian chiến tranh, đại nam nhân thì vơ được cả đống, chứ nữ nhân lại không thấy bao nhiêu, càng đừng nói đến bà đỡ.
Cũng may có vài đại phu chữa bệnh cho thương binh trong quân doanh.
Những đại phu này ngày thường cơ bản đều mở y quán ở quan nội xem bệnh cho người ta, mất một chút công sức, cuối cùng cũng tìm được mấy người đã từng giúp thai phụ an thai, đỡ đẻ, vì thế nhanh chóng mời lại đây.
Mọi người cơ hồ đều chờ ở trong sân.
Khương Tuyết Ninh thậm chí mặt không còn chút máu.
Đời trước Thẩm Chỉ Y đã gặp phải bất trắc ở Thát Đát, đứa nhỏ mang dòng máu hai tộc Đại Càn và Thát Đát tất nhiên là không thể giữ được, cho nên nàng có chút không dám nghĩ ngợi, một đời này đến tột cùng sẽ có kết quả gì.
Rõ ràng người đều đã cứu về rồi.
Nếu, nếu bởi vì đứa nhỏ này…
Nàng đứng ở bên ngoài rèm cửa, nghe thanh âm ồn ào bên trong, chỉ cảm thấy ngón tay đều lạnh băng, mà Thẩm Chỉ Y tỉnh dậy từ trong hôn mê liên tục kêu khóc, càng khiến nàng tâm loạn như ma.
Cơ hồ là từ buổi sáng tra tấn đến buổi chiều.
Các đại phu kinh nghiệm không đủ phong phú, cơ hồ đều phải từ bỏ.
Vào lúc chiều hôm âm trầm rốt cuộc buông xuống, trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng trẻ con khóc, tuy rằng không đủ lảnh lót, không đủ sức lực, như tiếng mèo kêu yếu ớt, nhưng rốt cuộc vang lên.
Những đại phu này suýt nữa lệ nóng doanh tròng.
Nghiêng ngả lảo đảo chạy ra nói: “Con trai, là con trai, trưởng công chúa điện hạ bình an không có việc gì!”
Mọi người lúc này mới hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Khương Tuyết Ninh đứng thẳng không động đậy một ngày, cơ hồ lập tức ngã ngồi trên mặt đất.
Qua một hồi lâu, mới vịn vào cánh tay Yến Lâm đưa qua, dùng sức đứng dậy, vén rèm cửa vào phòng.
Dù sao cũng là biên quan hoang vắng, căn nhà này cũng đơn sơ đến mức chỉ có bàn ghế giường.
Thẩm Chỉ Y đang nằm ngửa ở trên giường.
Tỳ nữ rơm rớm nước mắt, ôm đứa trẻ sơ sinh thiếu tháng cho nàng xem, nàng chỉ vươn ngón tay suy yếu vô lực của mình, nhẹ nhàng vuốt ve cái má của đứa trẻ sơ sinh, sau đó thấy Khương Tuyết Ninh, nghẹn ngào gọi một tiếng: “Ninh Ninh.”
Nước mắt của Khương Tuyết Ninh rơi như mưa.
Không dám nghĩ, Thẩm Chỉ Y cẩm y ngọc thực như vậy, xuất thân hậu duệ quý tộc, ở Thát Đát rốt cuộc đã chịu đựng khổ sở và khuất nhục đến mức nào.
Nhưng mới vừa rồi ánh mắt nhìn về phía đứa trẻ sơ sinh, lại ôn nhu vô hạn.
Nàng đi đến bên giường: “Chúc mừng điện hạ, hắn cũng bình bình an an đâu.”
Đứa trẻ sơ sinh trong tã lót, khuôn mặt còn chưa lớn bằng bàn tay đỏ hồng, còn nhăn nhúm, nhỏ hơn rất nhiều so với trẻ sơ sinh đủ tháng, trên đỉnh đầu còn có một chút tóc máu ướt át, hai con mắt đều nhắm chặt, phát ra tiếng lẩm bẩm lầm bầm không biết rốt cuộc là có ý gì.
Thẩm Chỉ Y thật sự không có sức lực, ngón tay vuốt ve gò má đứa trẻ cũng buông xuống, nhìn về phía Khương Tuyết Ninh, thế mà nói: “Lâu như vậy, ta chưa từng nghĩ đến, phải đặt tên cho hắn là gì.
Ta cứ nghĩ phải là một bé gái tri kỷ, không ngờ tới lại là con trai.
Ninh Ninh, ngươi giúp ta đặt cho hắn một cái tên đi.”
Khương Tuyết Ninh tức khắc ngẩn ra.
Một lúc lâu sau, mới nói: “Chữ ‘Gia’ thì thế nào? Ta hy vọng hắn sau này lớn lên khỏe mạnh, hoạt bát, vui vẻ.”
Thẩm Chỉ Y nhẹ nhàng niệm một lần, chớp chớp mắt, liền khẽ cười: “Mang họ ta, sau này gọi là ‘Thẩm Gia’ đi.”
Mang họ Thẩm của nàng?
Khương Tuyết Ninh bỗng nhiên ý thức được cái gì, trong lòng thế mà dâng lên một mảnh chua xót, nhưng nàng vạn phần không dám lộ ra vẻ bi thương, ngược lại còn cười theo, nói: “Thẩm Gia, gọi còn rất dễ nghe.”
*
Đã đón được Thẩm Chỉ Y trở về, chiến sự ở biên quan liền hạ màn.
Thát Đát trong mấy ngày chiến sự liên tiếp bị tổn hại nghiêm trọng, phải mất ba bốn năm mới có thể khôi phục nguyên khí.
Yến Lâm, Tạ Nguy tất nhiên không đến mức làm ra chuyện tàn sát bá tánh bình dân trong thành, hơn nữa văn hóa Trung Nguyên và Thát Đát không giống nhau, mặc dù chiếm được thành trì, muốn cai trị cũng phải tốn rất nhiều tâm tư, hơn nữa còn có hậu hoạn vô cùng.
Cho nên tuy đã lật đổ vương đình, sau một tháng đại quân vẫn rút đi theo từng nhóm.
Thát Đát tất nhiên cũng gửi thư cầu hòa tới Hân Châu.
Tin tức truyền đến quan nội, không khí vô cùng vui mừng.
Khương Tuyết Ninh bởi vì Thẩm Chỉ Y sau khi sinh nở quá suy yếu, ở Nhạn Môn Quan với nàng một tháng, mắt thấy thân thể nàng dần dần khỏe lên, mới dám khởi hành về Hân Châu vào 22 tháng 12.
Không dám di chuyển quá xóc nảy, cho nên đoạn đường vốn không dài, nhưng lại đi mất hai ba ngày.
Tin tức công chúa trở về, đương nhiên cũng đã sớm truyền tới Hân Châu.
Các bá tánh hiếm khi nhìn thấy quý nhân hoàng thất, lại là lúc đại quân thắng lợi khải hoàn, vừa nghe được tin tức, sôi nổi ra ngoài chiêm ngưỡng thiên dung của công chúa, xem phong thái chiến thắng trở về, khiến trong ngoài đường phố chật như nêm cối.
Giữa trưa vào thành, chạng vạng mới tiến vào tướng quân phủ.
Trong phủ đã sớm chuẩn bị phòng sạch sẽ thoải mái, có vài đại phu khác lợi hại hơn tới bắt mạch xem Thẩm Chỉ Y và đứa trẻ sinh thiếu tháng có bình an không, còn kê một vài phương thuốc bổ điều dưỡng.
Lăn lộn một phen như thế, thế mà cũng gần đến cửa ải cuối năm.
Thát Đát năm rồi đến quấy rầy không thôi, đã bị tướng quân chấp chưởng binh quyền mới đến đánh cho hoa rơi nước chảy, đến vương đình còn không giữ được; Lạc Dương trưởng công chúa Thẩm Chỉ Y vì nước hòa thân năm đó cũng được cứu về một cách bình an, thậm chí còn bình an sinh hạ một đứa con trai.
Bá tánh biên quan vui mừng khôn xiết, khí phách trong ngoài quân doanh hăng hái, trên dưới chung sức, các nhà đóng góp, ở trong thành tổ chức yến hội lớn, thứ nhất ăn mừng chiến thắng khải hoàn, thứ hai cung nghênh điện hạ trở về, thứ ba mừng đứa trẻ mới sinh đầy tháng, thứ tư ăn tất niên chào đón năm mới.
Đêm giao thừa, trong phủ tướng quân, tất nhiên cũng phải giăng đèn kết hoa.
Sức khỏe của Thẩm Chỉ Y đã tốt hơn một chút, mấy ngày này đã có thể xuống đất đi lại ở trong sân.
Khương Tuyết Ninh tự mình trang điểm cho nàng, cũng tới trong sảnh yến hội.
Đám người Tạ Nguy, Yến Lâm, Lữ Hiển, Vưu Phương Ngâm đều có mặt, thậm chí Nhậm Vi Chí phải hộ tống một đợt lương thảo khác từ hậu phương lần trước mà tới muộn cũng đã ngồi ở trong bữa tiệc, hơn nữa trong đó còn có tướng lãnh trong quân, quản huyền đào kép.
Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, trái ngược với biên thành hoang vắng ngày xưa, lại có chút đèn đóm rực rỡ, ăn uống linh đình phồn hoa, khiến người ta cảm thấy dường như lại về tới kinh thành.
“Ta đời này chưa đánh một trận nào sảng khoái đến như vậy, muốn lương thảo có lương thảo, muốn tiền có tiền, đừng nói là đánh một tháng, chính là lại đánh mười năm, lão tử cũng không sợ!”
“Đúng vậy, có trận nào thoải mái như vậy?”
“Trước đây là mạt tướng xem thường Yến tướng quân, bây giờ thật đúng là anh hùng xuất thiếu niên, già rồi, già rồi!”
“Đi đi đi, đi kính Yến tướng quân một ly!”
…
Trong bữa tiệc có vài người uống rượu say đến mức đỡ nhau đứng dậy, bưng chén rượu tới tìm Yến Lâm, muốn kính rượu hắn.
Yến Lâm tối nay, đã thay bộ khôi giáp nặng nề ra, chỉ mặc một bộ kính trang màu đen tuyền, vai rộng eo thon, vừa đi vừa thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của đào kép rượu tì, đôi mắt đẹp âm thầm đưa tình.
Chỉ là hắn cứ như không nhìn thấy.
Mắt thấy mọi người tới chỗ hắn, tuy rằng đứng lên, lại không cầm chén rượu, chỉ nói: “Mong chư vị tướng quân lượng thứ, Yến mỗ không uống rượu, sợ là phụ lòng tốt của chư vị.”
Mọi người tức khắc sửng sốt.
Trong đó có một tướng lãnh hơi lớn tuổi một chút, để râu quai nón, thậm chí vươn tay đặt lên bả vai hắn, tùy tiện nói: “Anh hùng như tướng quân, làm sao có thể không uống rượu? Nam tử hán đại trượng phu, cần say thì phải say! Mọi người đều uống đến vui vẻ như vậy, ngài không uống rượu, thì làm sao được? Người đâu tới đây, rót rượu cho Yến tướng quân của chúng ta!”
Bên cạnh lập tức có người lên tiếng đáp ứng.
Hôm nay dù sao cũng là tiệc cơ động toàn thành, quân dân cùng vui, hòa nhập với nhau, trong phủ tướng quân vốn không có đủ người để giải quyết nhiều chuyện, cho nên có vài tiểu nhị thậm chí chưởng quầy ở tửu lầu trong thành Hân Châu đều tới hỗ trợ.
Dân phong biên thành cởi mở, thậm chí có vài nữ tử còn đang tuổi thanh xuân muốn tìm kiếm một cọc nhân duyên tốt đều tới.
Rốt cuộc nếu có thể ở trong quân nhìn trúng một nam nhân tốt, đó không phải là một cuộc hôn nhân tốt hay sao?
Người đáp lại là một cô nương mặc váy đỏ xinh đẹp, vì hôm nay còn cẩn thận trang điểm một phen, ở giữa mày còn dán hoa điền kim sắc, nhìn cẩn thận còn thấy khóe mắt đuôi lông mày có chút vũ mị.
Không biết có bao nhiêu ánh mắt đều dừng ở trên người nàng.
Nàng đang làm người rót rượu ở trong bữa tiệc, nghe thấy có người gọi, liền xách theo bầu rượu xoay người lại.
Yến Lâm ngược lại không chú ý lắm, vẫn nói mình đúng là không uống rượu.
Ánh mắt của cô nương kia lướt qua trên người hắn, hai má thế mà ửng đỏ một chút, mơ hồ có chút ngượng ngùng, nhìn trong cảnh náo nhiệt thế này, càng tăng thêm vài phần tư thái động lòng người.
Nàng quay lại rót rượu vào chén không trên bàn, lại dâng rượu cho Yến Lâm.
Yến Lâm nhẹ nhàng nhíu mày, không duỗi tay nhận lấy, chỉ nói với mấy tướng lãnh đang ồn ào: “Mấy người các ngươi uống hơi nhiều rồi.”
Vào lúc này, Khương Tuyết Ninh đỡ Thẩm Chỉ Y tiến vào.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt này, nàng không khỏi cười rộ lên, nói với Yến Lâm: “Trên chiến trường chiến đấu sống chết một phen, đều đã giao ra tính mạng, một chén rượu thì tính là gì? Vài vị tướng quân cũng có thành ý, ngươi chi bằng thuận theo mà uống đi.”
Yến Lâm chuyển mắt, đột nhiên lặng im nhìn về phía nàng.
Nàng giật mình trong lòng một chút.
Ký ức chảy ngược, rốt cuộc nghĩ tới cái gì, trở nên hơi hơi ngơ ngẩn.
Những tướng lãnh đó thấy bỗng nhiên có một cô nương xinh xắn như vậy tiến vào, liền nhớ tới mấy ngày trước nghe đồn về “Ninh nhị cô nương”, lại nghe nàng nói chuyện quen thuộc với Yến Lâm như vậy, đều cười rộ lên theo: “Đúng vậy, Ninh nhị cô nương đều đã nói, Yến tướng quân cho dù không để ý đến chúng ta, thì cũng nên nể mặt cô nương một chút chứ! Tới, chúng ta kính ngài một ly!”
Yến Lâm chỉ nói: “Ta không uống rượu.”
Tướng quân râu quai nón kia không khỏi nghi hoặc: “Ngài lại không phải bảy tám chục tuổi, làm sao không thể uống?”
Yến Lâm thu hồi ánh mắt nhìn Khương Tuyết Ninh, tựa hồ có chút không vui, rũ mi mắt nói: “Sợ khiến người ta sợ.”
Đáy lòng Khương Tuyết Ninh lại có chút ẩn ẩn đau.
Hắn lại giống như chưa nói cái gì với ai, nói: “Ý tốt của chư vị tướng quân, tại hạ ghi nhận, nhưng mà rượu ngon vẫn nên để lại cho chư vị uống đi.”
Người lãnh binh đánh giặc phần lớn đều là người tục tằng, có khi nào bị người ta vả mặt như vậy? Huống chi tuổi tác Yến Lâm còn không lớn, không hiểu sao không uống rượu, thực sự khiến người ta có chút không vui.
Cũng may lúc này Tạ Nguy và Lữ Hiển ở bên ngoài đã nói chuyện xong, đi vào.
Khương Tuyết Ninh nhìn thấy, liền giải vây nói: “Tạ tiên sinh cũng tới rồi.
Lúc này Yến tướng quân chiến đấu ở tiền tuyến tất nhiên là công lao rất lớn, nhưng nếu không có lương thảo quân nhu nhanh chóng tiếp viện, trận chiến này thật sự cũng không thể đánh đến sảng khoái như vậy, không bằng mọi người cùng kinh tiên sinh một ly đi?”
Tạ Nguy dừng bước, nhìn về phía nàng.
Tuy hắn không trực tiếp nhúng tay vào quân vụ, nhưng trong thành Hân Châu này ai chẳng biết địa vị của hắn? Hơn nữa hắn ít nói, lại là quan văn có địa vị cao trong kinh thành tới, những võ tướng quê mùa này ở chung với hắn, vẫn cảm thấy nói chuyện không thoải mái bằng Yến Lâm, hơi hơi cảm thấy gò bó, thỉnh thoảng bởi vì ánh mắt bình tĩnh của hắn quét qua, thậm chí còn có chút sợ hãi không thể hiểu nổi.
Khương Tuyết Ninh vừa nói lời này, vẻ vui đùa của mọi người cũng lắng xuống.
Tức khắc liên thanh nói “Đúng vậy”, ngược lại bưng chén rượu lên kính Tạ Nguy.
Tạ Nguy không nói chuyện.
Khương Tuyết Ninh thoáng nhìn hai tay hắn trống trơn, nhìn sang bên cạnh, liền thấy cô nương ban đầu bưng rượu cho Yến Lâm, vì thế thuận tay cầm lấy chén rượu từ trong tay nàng, ngược lại muốn đưa cho Tạ Nguy.
Vốn dĩ chỉ muốn giải vây cho Yến Lâm.
Nhưng mà khi nàng ngước mắt chạm vào ánh mắt hắn, đáy lòng thế mà sinh ra một loại phức tạp không thể tả nổi, bất luận như thế nào, lần này quân biên thành có thể thắng áp đảo vương đình Thát Đát, cứu được công chúa, người đầu tiên nàng nên tạ ơn, chính là Tạ Nguy.
Cái tay cầm chén rượu hơi dừng lại, Khương Tuyết Ninh rốt cuộc vẫn dâng bằng cả hai tay, hơi hơi cúi đầu, nói: “Mời tiên sinh.”
Rượu ngon nhẹ nhàng sóng sánh trong chén.
Tạ Nguy liếc mắt nhìn chén rượu một cái, lại liếc nhìn nàng một cái, mới nhận lấy chén rượu.
Đầu ngón tay không khỏi nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay nàng, ngón tay nàng như là bị cái gì làm bỏng, co rụt lại.
Các tướng lĩnh lúc này cùng kêu lên nói: “Mạt tướng kính thiếu sư đại nhân một ly!”
Tạ Nguy cũng không nói lời nào, nâng ly uống cạn rượu.
Xung quanh tức khắc vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi, hoan thanh tiếu ngữ, hắn cũng không biểu lộ bao nhiêu thần thái vui mừng, tiện tay đặt chén không ở bên cạnh, liền có người hầu tinh mắt thu chén đi.
Mọi người một lần nữa ngồi vào vị trí.
Khương Tuyết Ninh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ai cũng không chú ý tới, cô nương váy đỏ bên cạnh rót rượu cho Yến Lâm lúc trước, khi nhìn thấy chén rượu kia bị Tạ Nguy uống cạn, trên mặt liền trắng hơn vài phần, thế mà lộ ra vài phần bất an lại ảo não.
Thừa dịp mọi người không chú ý, cắn cắn môi, lặng lẽ lẫn vào trong đám người náo nhiệt, không thấy tăm hơi.
Khương Tuyết Ninh đỡ Thẩm Chỉ Y ngồi xuống, bản thân mình cũng ngồi ở bên cạnh.
Nhậm Vi Chí và Vưu Phương Ngâm đang cúi đầu ghé vào nói chuyện với nhau.
Lữ Hiển khi ngồi xuống vô tình nhìn thấy, cũng không biết vì sao thấy khó chịu trong lòng, đơn giản chuyển mắt không xem nữa, muốn nói chuyện với Tạ Nguy, Yến Lâm.
Chẳng qua, hắn còn chưa nói lời nào, Kiếm Thư bên ngoài thế mà bước nhanh đến, ghé vào bên tai Tạ Nguy nói gì đó.
Vẻ mặt Tạ Nguy hơi thay đổi.
Hắn quay đầu, thế mà nhìn về phía cửa phòng khách.
Lúc này chỉ nghe được một tiếng thông báo kéo dài vang lên ở trước cửa phủ tướng quân: “Cẩm Y Vệ phó chỉ huy sứ Chu Dần Chi đại nhân đến ――”
Trên yến hội chợt an tĩnh.
Khương Tuyết Ninh thậm chí xoay người nâng mi, vô cùng kinh ngạc, lập tức nhíu mày.
Chỉ chốc lát sau, Chu Dần Chi mặc một bộ thường phục xanh lam thẫm, xuyên qua giữa đình, đến trước sảnh, khom người cười nói: “Chu Dần Chi phụng chỉ đến đây, chúc mừng biên quan tấn công Thát Đát đại thắng, bái kiến công chúa điện hạ, bái kiến thiếu sư đại nhân!”.