Giá cắm nến trong phòng đã bị rơi xuống đất, tắt đi làm cả không gian trở nên đen tối.
Chỉ có ánh đèn trong viện có thể mơ mơ hồ hồ xuyên qua cửa sổ giấy trắng như tuyết, chiếu vào cả gian nhà ở này.
Khương Tuyết Ninh đều không biết mình đã đi qua như thế nào.
Lại rốt cuộc làm sao có được sức lực chống đỡ thân thể mình, khiến nàng không đến mức ngã lăn ra đường.
Miệng vết thương trên mặt Đao Cầm chảy máu, thậm chí trên tay cũng dính đầy máu, phảng phất như mới dùng sức đè lại miệng vết thương giúp ai.
Máu từ trên ngón tay hắn nhỏ xuống tí tách.
Khi Khương Tuyết Ninh đi qua bên cạnh hắn, thiếu niên thanh tuấn ít lời này cơ hồ nghẹn ngào: “Là ta chậm…”
Khương Tuyết Ninh lại dường như không nghe thấy.
Nàng chỉ có thể thấy được vũng máu lan tràn theo các khe hở trên nền gạch.
Trong phòng vốn chỉnh tề ngăn nắp, rương hộp sách vở sổ sách, cơ hồ đều bị lật tung, mấy quyển sổ sách và một xấp giấy Tuyên Thành vương vãi lung tung.
Thứ nữ Thanh Viễn bá phủ ngày xưa, cô nương trải qua cuộc đời đầy gian khổ, cứ như vậy hơi thở thoi thóp mà rũ mi mắt, đầu vô lực nhẹ nhàng dựa vào đáy đa bảo cách, gò má thanh tú đã mất đi huyết sắc.
Miệng vết thương do bị thọc từ sau lưng ra tới bụng, được ngón tay nàng che lại, nhưng máu tươi vẫn yên lặng chảy xuôi như cũ, từng chút từng chút mang đi chút sinh cơ không còn lại bao nhiêu của nàng.
Làm sao lại như vậy?
Không nên như thế này.
Khương Tuyết Ninh còn nhớ rõ ngày đó khi mình đi dự tiệc ở Thanh Viễn bá phủ, mấy bà tử hung ác từ đầu hành lang kia xông tới, tức muốn hộc máu mà đuổi theo nàng ấy, nàng ấy vừa sợ vừa gấp, đụng vào nàng, làm bẩn túi thơm của nàng.
Giọt nước mắt thật lớn từ trong đôi mắt thanh triệt của nàng ấy rơi xuống, khiến người ta nhớ tới giọt sương trên nhánh cỏ.
Co quắp, mềm mại, vụng về.
Nhưng giống như nhánh cỏ kia, bé nhỏ không đáng kể, lại có sinh mệnh ngoan cường.
Mặc dù bị đám người xấu kia bắt lấy, dùng sức ấn vào trong nước, cũng cố gắng hết sức giãy giụa, vỗ mạnh vào mặt hồ, nước bắn tung tóe, sóng nước nhiễu loạn, bầu trời phản chiếu trong đó cũng như vỡ ra.
Sau khi nàng cứu nàng ấy, đã từng hiểu lầm nàng ấy, cho rằng nàng ấy không hề có tư chất, không cầu tiến.
Nhưng nàng ấy đã cho nàng kinh hỉ.
Một ngày kia khi nàng từ trong cung ra ngoài, nàng ấy cầm tờ ngân phiếu cùng với túi thơm bằng đôi bàn tay dâng lên trước mặt nàng, cẩn thận mà lại tràn ngập chờ mong nhìn nàng, lại không biết tận đáy lòng nàng đã dậy sóng như thế nào.
Một khắc kia, mới là Khương Tuyết Ninh trọng sinh chân chính bắt đầu.
Hai năm rời khỏi kinh thành, cơ hồ đều là Vưu Phương Ngâm ở bên cạnh nàng.
Từ Thục Trung, đến Giang Nam.
Trong mắt người ngoài, nàng ấy có lẽ là thứ nữ không được bá phủ sủng ái, thiếu nãi nãi dịu dàng của ruộng muối Nhậm thị, thậm chí là Vưu hội trưởng chân thành và đáng tin cậy của hội quán, nhưng trong mắt nàng, nàng ấy vĩnh viễn là một cây gân, là một cô nương đã xác định ai sẽ đào tim đào phổi cho người đó…
Khương Tuyết Ninh cảm thấy bản thân mình giờ phút này thân và tâm đã phân thành hai nửa, ngược lại khiến nàng có được một loại bình tĩnh quái dị.
Nàng đi vào bên cạnh nàng ấy, nhẹ nhàng quỳ gối trên vũng máu kia.
Sau đó duỗi tay giúp nàng ấy che lại miệng vết thương đã bắt đầu chảy máu chậm lại, trong giọng nói có một loại hoảng hốt như nói sảng, chỉ nói: “Phương Ngâm, Phương Ngâm.
Ta tới rồi, không có chuyện gì.
Bọn họ đã đi gọi đại phu, y thuật của Chu Kỳ Hoàng tốt như vậy, ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Lông mi Vưu Phương Ngâm rũ xuống rất thấp, khi nghe thấy giọng nói này, rốt cuộc chậm rãi nâng lên.
Nhưng mà trước mắt lại là một mảnh mơ hồ.
Khương Tuyết Ninh ngồi quỳ đưa lưng về phía cửa, tầm mắt nàng ấy cũng một mảnh mờ mịt, giống như là hồn phách của chính mình đã bị vực sâu không đáy cùng địa phủ truy hồn câu một nửa linh hồn đi rồi, không thể thấy rõ bộ dáng nàng lắm.
Nhưng nàng ấy có thể phân biệt được giọng nói của nàng.
Vì thế trong một khắc này, lộ ra vẻ mặt bình thường như trước kia, dường như giờ phút này không phải sinh ly tử biệt, khàn khàn gọi: “Nhị cô nương, ngươi tới rồi.”
Khương Tuyết Ninh nói với nàng ấy: “Đừng nói chuyện.”
Đôi mắt Vưu Phương Ngâm dần dần ngân ngấn nước mắt: “Đao Cầm không có gạt ta.
Ta bảo hắn đi tìm ngài, nhưng sợ là hắn không nghe, đi tìm đại phu, trì hoãn thời gian, làm ta không được gặp mặt ngài…”
Giọng nói của Khương Tuyết Ninh càng thêm run rẩy: “Đừng nói chuyện…” Nước mắt nàng ấy bất chợt lăn xuống, thấm ướt lông mi đen nhánh của nàng ấy, lộ ra một loại bi thương xưa nay chưa từng có: “Hắn cầm ấn tín đi rồi, chủ nhân! Hắn cầm ấn tín của chúng ta đi rồi, việc buôn bán ở Thục Trung và Giang Nam, nhất định sẽ xảy ra chuyện…”
“Đừng nói nữa!”
Giờ khắc này, một chút bình tĩnh và điềm đạm yếu ớt mà Khương Tuyết Ninh miễn cưỡng tích tụ lúc trước, rốt cuộc bị sự vụng về bướng bỉnh của nàng ấy đánh vỡ, lớn tiếng cắt ngang nàng ấy.
Nhưng mà ngay sau đó, bả vai thon gầy liền run lên, giọng nói như bị cái gì ngăn chặn, trở nên khàn khàn.
Không biết là nói với nàng ấy, hay là nói với chính mình.
Nàng lặp lại một lần nữa.
“Không sao đâu.
Ngươi làm sao lại có chuyện gì được? Ruộng muối và thương hội, còn có nhiều người như vậy đang đợi ngươi, còn có nhiều việc làm ăn buôn bán phải làm như vậy, ngươi làm sao sẽ xảy ra chuyện đâu? Ngoan, đừng nói chuyện, đừng khóc, Chu Kỳ Hoàng rất nhanh sẽ tới…”
Nhưng nói nói, hốc mắt liền đỏ.
Nước mắt rơi xuống đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Nàng cố gắng hết sức ngẩng đầu lên, muốn ngăn chặn chúng nó, không để cho mình vào thời khắc như vậy nhìn qua phá lệ mềm yếu.
Nhưng mà bi thương vô thường, lại tựa như sóng biển bên bờ, từng đợt từng đợt đánh tan nàng.
Nàng không phải cục đá trên bờ cát, chỉ là một con chim nước bị thương dựa vào trên tảng đá, không ngừng bị đầu sóng hung mãnh kia ấn xuống, hoàn toàn nhấn chìm.
Thế giới phảng phất như mất đi chỗ bấu víu.
Nàng không bắt được cái gì, cũng không nắm được cái gì, hết lần này đến lần khác chống chọi với sóng dữ, nàng cũng không có thể có được cái gì, chỉ để lại cánh chim bị nhiễm máu, móng vuốt ngón chân bị gãy vụn, còn có chồng chất vết thương…
Khương Tuyết Ninh khắc chế không được mà khóc lóc thảm thiết, nàng vươn cánh tay của mình, ôm chặt Vưu Phương Ngâm vào lòng, nhưng chỉ cảm thấy hàn ý lạnh băng bao vây lấy nàng, khiến nàng run lên bần bật: “Không khóc, không khóc, sẽ tốt thôi…”
Vưu Phương Ngâm cong môi cười.
Nước mắt lại nóng bỏng xưa nay chưa từng có.
Rõ ràng là người sắp sửa ra đi, nhưng lại trở thành người an ủi, muốn dùng lời nói yếu ớt của chính mình, để lại một chút động viên: “Phương Ngâm vốn dĩ chính là người phải chết, năm đó là cô nương cứu ta, đem ta từ điện Diêm Vương kéo về.
Sống được mấy năm nay, đáng ra Phương Ngâm không được nhận.
Ông trời rủ lòng thương, mới để Phương Ngâm gặp được ngài.
Cô nương, đừng khóc…”
Khương Tuyết Ninh khóc không thành tiếng.
Vưu Phương Ngâm lại giống như bị lời nói của mình mang về năm đó.
Trong quá khứ không thấy được ánh mặt trời của nàng, chưa bao giờ gặp được người đẹp minh diễm như vậy, cũng chưa bao giờ gặp được bầu trời sáng ngời như thế.
“Ta là người đã chết một lần, phía dưới đó hình như cũng không đáng sợ, chỉ là hơi tối một chút, không thấy được cái gì, thậm chí còn không thấy được màu đen…” Vưu Phương Ngâm có chút cố sức mà nâng ngón tay lên, tựa hồ muốn ở trong hư không lạnh băng, miêu tả cái gì, nhưng lại rời rạc không thành bộ dáng: “Khi đó, ta hình như đã gặp một người, nàng giống hệt ta, vẫn luôn nhìn ta.
Sau đó ngài lại cứu ta ra từ trong nước, nàng biến mất ngay lập tức.
Ta rốt cuộc… Không còn thấy nàng…”
Đôi mắt đen nhánh của nàng phản chiếu vầng sáng trên giấy cửa sổ.
Chậm rãi chuyển động, tầm mắt lại rơi xuống trên mặt Khương Tuyết Ninh.
Nàng phảng phất như lại trở về thiếu nữ vô thố vụng về năm đó, dùng giọng nói mỏng như dải lụa tự thuật: “Đều do ta quá ngu ngốc, rõ ràng ngài đã nhắc nhở ta đề phòng hắn, nhưng ta nghĩ, hắn đã cứu ta…”
Cánh tay Khương Tuyết Ninh càng thêm siết chặt nàng, dùng sức nắm bả vai nàng, lại không áp được nỗi đau dày xé tâm can chợt đánh úp lại.
Chu Dần Chi!
Nếu không dùng Chu Dần Chi, lúc trước nàng không có cách nào cứu Vưu Phương Ngâm thoát khỏi kinh thành; nhưng mà nguyên nhân chính là nàng cứu Chu Dần Chi, mới có ngày hôm nay Vưu Phương Ngâm bị sát hại, gây ra tai họa này!
Vận mệnh vòng đi vòng lại, trêu đùa nàng!
Nàng nghẹn ngào nói: “Không có, không có, ngươi làm sao lại ngốc đâu? Ngươi làm ăn buôn bán thành công lớn như vậy, còn tới Hân Châu, chuẩn bị lương thảo, ngay cả người lợi hại như Lữ Chiếu Ẩn, gặp ngươi đều phải ăn mệt, Nhậm công tử cũng khen ngươi không dứt miệng… Không phải ngươi sai, ngươi không có sai… Không có người nào tốt hơn ngươi…”
Đau đớn lúc trước, thế mà dần dần rút đi.
Vưu Phương Ngâm cảm thấy giờ khắc này thật là kỳ diệu, dường như cả người đều bừng bừng sức sống, vì thế cũng có chút mong đợi nói: “Tốt hơn cả người kia sao?”
Khương Tuyết Ninh nhìn nàng.
Đáy mắt nàng liền xuất hiện một loại hoảng hốt như trong ảo mộng: “Có đôi khi, ta cảm thấy, ngài không phải đang nhìn ta.
Ngài thỉnh thoảng xuất thần, hình như là xuyên thấu qua ta, thấy một người nào khác.
Ta sợ lắm, sợ lắm, sợ người kia xuất hiện, đuổi ta đi.
Ta không biết tính toán sổ sách, không biết chữ, không biết làm ăn buôn bán thế nào, cũng không thể bày mưu tính kế, ta sợ không thể giúp đỡ ngài, sợ ngài không cần ta, sợ ta kém hơn nàng…”
Khương Tuyết Ninh rốt cuộc ngơ ngẩn.
Sau đó nước mắt rơi như mưa.
Một đời này ngoại trừ lần trước cùng với Tạ Nguy, nàng chưa bao giờ từng nhắc tới chuyện đời trước.
Nhưng chuyện đó chắc là đều đã được mai táng trong bí mật quá khứ.
Nàng chưa từng nghĩ tới, khi nàng nhìn thấy gương mặt giống như đúc Vưu Phương Ngâm đời trước, rồi nhớ tới Vưu Phương Ngâm đời trước, sẽ có người từ trong thần thái rất nhỏ của nàng phát hiện ra manh mối.
Cô nương mệnh khổ này, như thế nào mà nhỏ bé yếu ớt mà mẫn cảm, lại âm thầm che giấu mọi chuyện.
Nàng nhớ tới trản đèn dầu trong ngục kia.
Nhớ tới sổ sách cổ xưa bị che khuất dưới bóng cây đèn.
Nhớ tới cô nương nhút nhát lớn lên ở hậu viện bá phủ, bỗng nhiên có một ngày nói với nàng, nàng muốn lập khế ước giả kết hôn với Nhậm Vi Chí, để thoát khỏi kinh thành, đi ra thiên địa rộng lớn, làm ăn buôn bán.
……
Khương Tuyết Ninh không nhịn được mà run rẩy.
Ngón tay dính đầy máu của nàng nâng lên, muốn lau đi nước mắt trên gò má Vưu Phương Ngâm, nhưng không những không thể lau khô, còn để lại vết máu nhìn mà ghê người trên gò má tái nhợt kia.
Lần đầu tiên, nàng bất lực như thế.
Nàng ôm cô nương ngốc này thật chặt, giống như một tội nhân, khụt khịt sám hối với nàng ấy: “Không có, không có.
Ngươi chính là tốt nhất.
Là ngươi khiến ta biết được, ta có thể trợ giúp người khác, ta có thể đánh cờ với vận mệnh.
Là ngươi làm cho mọi chuyện bắt đầu, ta không cứu ngươi, là ngươi đã cứu ta, ngươi mới là Bồ Tát thiện nhân nhất… Ông trời lại cho ta một người, ta cũng không cần.
Ngươi chính là Phương Ngâm duy nhất, Phương Ngâm tốt nhất trên đời…”
Vưu Phương Ngâm nở nụ cười.
Đó gần như là nụ cười thỏa mãn và hạnh phúc.
Tại đây trong bóng tối mờ mịt thảm đạm âm u, lại có một loại sáng ngời rực rỡ, giống như nắng gắt trăng sáng chiếu rọi.
Nhưng giây lát liền trở nên ảm đạm, phảng phất như nụ cười này rút cạn chút sức lực còn sót lại trong thân thể nàng ấy, thiêu hết chỉ còn tro tàn.
Ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, nàng ấy dùng sức bắt được tay nàng.
Giống như giãy giụa trên mặt hồ lúc trước.
Nàng ấy khóc: “Cô nương, ta luyến tiếc, ta rất muốn sống…”
Nhưng mà, đến cả sức giãy giụa cũng yếu đi theo ánh sáng ảm đạm dần trên mặt nàng.
Vũng máu hội tụ yên lặng, lạnh băng.
Giống như hỏa tâm của giá cắm nến bị đánh đổ, cuối cùng cũng tắt đi, Vưu Phương Ngâm đã từng sáng ngời nở rộ trên thế gian này, cũng lặng yên không một tiếng động mà tắt ngấm.
Chu Kỳ Hoàng xách theo hòm thuốc tới, nghe thấy động tĩnh bên trong, không dám tiến vào.
Xa xa truyền đến tiếng kêu tê tái của Nhậm Vi Chí.
Lữ Hiển đến gần cửa phòng, lúc nhìn thấy cảnh tượng bên trong, thân thể trở nên lung lay, thế mà giống như bị choáng váng, từng bước một, chậm rãi lùi về phía sau.
Cả người Khương Tuyết Ninh đều là máu, ngồi quỳ trên vũng máu, ôm thân thể dần dần trở nên lạnh băng.
Xung quanh đều là bóng tối im lặng.
Có gió thổi vào, giống như có một ngàn một vạn ma quỷ ẩn thân trong u ám, cười khặc khặc quái dị, châm chọc phàm nhân tự cho là có thể khống chế, kỳ thật bị trời xanh bài bố vận mệnh.
Nhưng thật sự không cam lòng.
Quá không cam lòng!
Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì muốn bài bố ta!
Cái loại thù hận ngập trời này, tê tâm liệt phế, bén nhọn bao vây lấy nàng, Khương Tuyết Ninh vì thế mà run rẩy, khóc đỏ mắt, nhìn thẳng mảnh bóng tối áp lực trên đỉnh đầu, cuồng loạn hướng về phía hư không chất vấn: “Nàng là do ta cứu về, ngươi dựa vào cái gì bắt ta trả lại? Nếu đã buông tha nàng, lại làm sao dám lãnh khốc như vậy mà cướp nàng đi? Ngươi là muốn nói với ta, một lần sống lại, cũng không thể thay đổi được cái gì sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi nằm mơ đi! Trừ phi giết chết ta, nếu không thì trợn to đôi mắt mù của ngươi mà nhìn! Đời này, ta tuyệt đối sẽ không ―― tuyệt đối không quỳ xuống trước ngươi ――”.