Một gáo nước lạnh tạt vào mặt, Khương Tuyết Ninh rốt cuộc từ từ tỉnh dậy.
Trong cổ họng và khoang mũi ẩn ẩn còn dính một chút hương vị sặc người.
Nàng có chút không khỏe mà ho khan hai tiếng, lúc muốn lấy tay che miệng lại, liền phát hiện hai tay mình đều bị trói ở phía sau, cột vào một cột trụ đường kính một thước.
Dây thừng kia hơi thô ráp, trói rất chặt, siết chặt vào da thịt ở cổ tay nàng, để lại vài vệt đỏ nông sâu khác nhau.
Bọt nước từ hàng lông mi vừa dài vừa dày của nàng rơi xuống, chắn tầm mắt nàng.
Nàng cố hết sức chớp chớp, trước mắt mới chậm rãi chuyển từ mơ hồ sang rõ ràng.
Một căn nhà có chút đơn sơ, cửa sổ gỗ sàn nhà gỗ, cửa ra vào tối om chật ních người, phía trước lại bày một chiếc bàn cao, một bàn trà hình vuông, một lão đạo đầu bạc mặc đạo bào màu xanh xám đang ngồi trên chiếc ghế có đệm gấm ở bên cạnh, đang đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Một đạo đồng trẻ tuổi bên cạnh thấy nàng tỉnh, liền ném gáo múc nước trở về thùng, thối lui đến bên cạnh lão giả cúi đầu mà đứng.
Khương Tuyết Ninh cuối cùng đã nhớ ra.
Đã vài ngày qua đi kể từ khi nàng bị bắt, một hàng người bịt mặt bỗng nhiên từ trong rừng vụt ra, tốc độ cực nhanh, nàng căn bản chưa kịp kêu lên, đã bị người từ phía sau dùng khăn tẩm thuốc sặc người che lại miệng mũi, chưa đầy một lát đã ngất đi.
Trên đường tỉnh lại mấy lần, đều ở trên xe ngựa, là bị những người này đánh thức, bảo nàng ăn vài thứ.
Nhưng trông giữ cực nghiêm, thỉnh thoảng mới vừa ăn xong lại một lần nữa gây mê nàng.
Cả người vì thế mà mê man không tỉnh táo.
Bây giờ bất chợt tỉnh lại, nàng lắc lắc đầu đều như lay động hồ nhão.
Chẳng qua khi nhìn thấy lão nhân này, nàng bỗng nhiên tỉnh táo ――
Không chỉ bởi vì nàng chưa từng gặp qua lão nhân này bao giờ.
Càng quan trọng hơn là, bây giờ tỉnh lại thế mà không phải ở trên xe ngựa, mà là ở một gian phòng, còn bị trói vào một cây cột gỗ, chắc là muốn thẩm vấn nàng?
Lão giả kia tuy rằng cũng mặc đạo bào, lại không giống Tạ Cư An.
Đạo bào của Tạ Cư An thường được mặc bởi văn nhân ẩn sĩ thế tục, tuy được cải tiến từ hình dạng và cấu tạo của sĩ bào y đạo quan đạo, nhưng cho tới bây giờ không thêu thái cực cũng không thêu bát quái.
Lão giả này lại mặc đạo bào có hoa văn bát quái ở ống tay áo, hơn nữa tóc búi thành búi trên đỉnh đầu, thân cao mà gầy, xương gò má hai bên mặt cao, hốc mắt hơi lõm, hai mắt lại sáng ngời nội liễm, nếu không phải trên mặt ẩn ẩn có vẻ đường ngang ngõ tắt, cộng thêm chòm râu hoa râm kia, thì đúng là có chút tư thái của thế ngoại cao nhân, chân tiên đắc đạo.
Ngón út của hắn để móng tay không ngắn.
Người tuy già nua gầy gò, trên mặt lại không có quá nhiều nếp nhăn, quả thật là rất có cách giữ gìn mặt mũi.
Một nữ tử trẻ tuổi dáng người lả lướt, nhìn qua cũng chỉ khoảng 28 tuổi, mặc một bộ váy lụa màu hồng thạch lựu, cũng không biết là cố ý hay là sao, quần áo hơi xộc xệch, trước ngực hở ra, lộ ra toàn bộ đoạn cổ và một bên vai ngọc, chỉ ngoan ngoãn ngồi quỳ ở bên chân lão giả kia, nhẹ nhàng đấm chân cho hắn.
Tay lão giả trượt từ cổ nàng xuống.
Dán vào da thịt tinh tế của nàng, nhẹ nhàng đặt ở sau cổ nàng, lại chuyển sang mu bàn tay, lấy thiếu nữ trẻ tuổi này làm lò sưởi!
Mí mắt Khương Tuyết Ninh giật giật.
Ánh mắt lão giả kia lại ngừng lại trên người nàng, quan sát kỹ lưỡng những biểu cảm rất nhỏ của nàng, thấy nàng tuy bị nước lạnh hắt tỉnh từ tác dụng của thuốc mê, lại chỉ nhìn một vòng quanh mình, vẫn không hoảng loạn, không khỏi nói: “Cô bé nhưng thật ra rất trấn định, không hổ là người có thể được hắn nhìn trúng.”
Khương Tuyết Ninh không biết “Hắn” mà hắn nói là ai.
Nhưng nhìn trái nhìn phải, trong ngoài đều là người tay cầm đao kiếm, không thiếu người mặc thường phục mặc đạo bào, nhưng chỉ có một mình lão nhân này đang ngồi, còn có tiểu mỹ nhân đấm chân, không cần nghĩ cũng biết chắc là người khởi xướng trận này.
Nàng có cái gì mà kinh hoảng đâu?
Lập tức chỉ nói: “Tôn giá phái nhiều người như vậy, tốn bao nhiêu công sức, gây mê rồi bắt ta đi, ngoại trừ trói lại cũng không đánh không giết, thế thì con người ta còn có giá trị lợi dụng không nhỏ.
Một khi đã như vậy, tánh mạng vô ưu, lo lắng thì có ích lợi gì đâu?”
Lão giả liền cười một tiếng, thế mà càng thêm tán thưởng: “Không tồi, biết rõ đại thể.
Bần đạo tu đạo nhiều năm, đã quên tên thế tục từ lâu, đạo hào là ‘Vạn Hưu Tử’, gọi ta là ‘Chân Ất đạo nhân’ cũng được.
Lần này vượt qua bao trắc trở để mời Khương nhị cô nương tới làm khách, những tên thuộc hạ đó còn nhỏ làm việc không biết nặng nhẹ, trên đường nếu có chậm trễ, còn mong cô nương bao dung.”
Vạn Hưu Tử!
Chân Ất đạo nhân…
Cho dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng khi cái danh hào này vang lên bên tai, Khương Tuyết Ninh vẫn cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Vạn Hưu Tử nói: “Thế mà cũng không kinh ngạc sao?”
Khương Tuyết Ninh nói: “Nếu ta đoán không sai, chuyện tập kích ở phủ Thái An Sơn Đông năm trước, chắc là bút tích của các hạ.
Chỉ là lần đó không thành mà thôi.
Trên đời này không có đạo lý ‘ngàn ngày phòng cướp’, muốn phòng cũng khó.
Đạo trưởng trăm phương ngàn kế, động thủ bất cứ lúc nào, thành công cũng không có gì kỳ quái.”
Vạn Hưu Tử tức khắc vỗ tay cười to: “Được, được lắm!”
Khương Tuyết Ninh đã nghe nói qua về người này.
Cho dù kiếp trước chưa bao giờ gặp qua, cũng không biết đối phương có kết cục cuối cùng như thế nào, nhưng hơn hai mươi năm trước liên hợp với đảng của Bình Nam Vương đánh vào kinh thành, giết nửa kinh thành ngập máu, ngay cả hoàng tộc đều thiếu chút nữa bị hủy diệt, có thể coi như một bút vô cùng rực rỡ trong lịch sử mưu nghịch.
Triều đình quả thực hận người này thấu xương.
Nhưng mà Thiên giáo ở phía nam lớn mạnh, từ sau khi thất bại năm đó, Vạn Hưu Tử liền rất ít khi lại xuất hiện trước mặt người khác, chỉ thông qua thuộc hạ thân tín của mình điều khiến giáo chúng, nếu không bất đắc dĩ thì không lộ diện, hành tung thật sự bí ẩn.
Cho nên mặc dù quan phủ truy nã nhiều lần, cũng không bắt được.
Nàng nhất thời không thể đoán được vì sao đối phương bắt mình tới đây, vì thế không dám dễ dàng mở miệng nói tiếp.
Nhưng cô nương đang ngồi quỳ đấm chân cho Vạn Hưu Tử, nghe ra Vạn Hưu Tử có vẻ ôn hòa với Khương Tuyết Ninh như vậy, thế mà có vẻ ghen ghét, ném cho nàng một cái xem thường, lúc quay đầu lại càng thêm nhu nhược đáng thương mà ưỡn ngực đến trước mặt Vạn Hưu Tử, thanh âm kiều mềm khiến người ta nổi cả da gà: “Giáo đầu, hôm nay đã đến hoàng hôn rồi mà ngài còn chưa uống tiên đan sao? Nô, nơi này của nô cộm lâu rồi…”
Vạn Hưu Tử rũ mắt liếc nhìn nàng một cái.
Nữ tử trẻ tuổi kia xu nịnh mà lấy một viên đan dược màu đỏ tím từ trong ngực ra, đưa cho hắn.
Viên đan dược này tốn rất nhiều công sức mới luyện chế được, là thứ Vạn Hưu Tử uống hàng ngày, về phần hiệu quả sao…
Vạn Hưu Tử sờ soạng trên mặt nàng kia một phen, mới nhận lấy viên đan dược không lớn đó, cho vào trong miệng ăn vào.
Khương Tuyết Ninh nhìn, mơ hồ nhận ra quan hệ giữa hai người này, nhìn mà thấy ớn lạnh.
Sau khi Vạn Hưu Tử ăn đan dược xong, sắc mặt thoáng hồng nhuận hơn một chút, chỉ lấy tay chạm vào ngực, cổ, cuối cùng bóp cằm nữ tử trẻ tuổi kia, nâng mặt nàng ta lên đánh giá, rồi lại nhìn về phía Khương Tuyết Ninh, tựa hồ đang so sánh cái gì.
Nàng kia ghen ghét thật sự: “Nô khó coi sao?”
Vạn Hưu Tử mới đầu còn không sao, nhưng không biết vì sao sau câu nói này, sắc mặt nháy mắt trở nên âm trầm, thế mà bóp cằm nàng ta hung hăng đẩy về phía sau, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng xứng so với nàng sao?”
Nàng kia ủy khuất đến rớt nước mắt.
Vạn Hưu Tử tựa hồ muốn lên cơn, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của nàng ta, lại nhẹ nhàng duỗi tay vỗ vỗ má nàng, đối xử như với đồ chơi, bỗng nhiên lại khôi phục ngữ khí thản nhiên như lúc trước, nói: “Độ Quân phá lệ nhìn trúng nàng, tất nhiên phải tốt hơn ngươi rất nhiều.”
Nàng ta cắn chặt môi, trong nháy mắt lại nhìn về phía Khương Tuyết Ninh, tựa hồ không thể tin được, thậm chí xuất hiện sự đố kỵ còn mãnh liệt hơn so với lúc trước vài phần.
Nhưng mà những giáo chúng xung quanh mình, bỗng nhiên cũng có vài tiếng ồn ào.
Ánh mắt tứ phía dường như đột nhiên đều rơi xuống trên người Khương Tuyết Ninh.
Có ngạc nhiên, có tìm kiếm, có không thể tưởng tượng.
Cả người Khương Tuyết Ninh đều có chút không được tốt, không phải chưa hiểu việc đời, bị một màn nhỏ này dọa sợ, mà là cảm thấy ánh mắt những người này nhìn mình không giống với lúc trước, hình như là đang đánh giá người nào đó chưa từng gặp qua bao giờ.
Sau khi cẩn thận nghe kỹ, mơ hồ có người nói: “Độ Quân tiên sinh thế mà cũng tìm người tu luyện”, “Nữ nhân này có bản lĩnh thật lớn”...
Trong lời nói của bọn họ có nhắc tới “Độ Quân”...
Khương Tuyết Ninh có ấn tượng với cái tên này.
Lúc trước ở chiến dịch Thông Châu, Trương Già đã giả danh “Độ Quân Sơn Nhân” để lẻn vào Thiên giáo! Bây giờ, Vạn Hưu Tử thế mà nói, Độ Quân coi trọng nàng?
Nàng suy nghĩ nhanh chóng, trên mặt không khỏi có chút biến sắc.
Vạn Hưu Tử xem rõ điều này ở trong mắt.
Hắn bỗng nhiên ý thức được cái gì, tròng mắt trắng bệch chậm rãi dạo qua một vòng: “Ngươi còn không biết thân phận của Độ Quân?”
Khương Tuyết Ninh giật mình trong lòng.
Nếu không có một câu này của Vạn Hưu Tử, nàng tất nhiên không rõ được.
Nhưng mà thêm một câu này, trong đầu có một đạo ánh sáng như điện xẹt qua, cơ hồ nổ tung khiến cả người nàng run rẩy một trận, trong lòng vì thế hiện lên đáp án mà nói ra chỉ sợ cũng chẳng ai dám tin ――
Tạ Cư An!
Vạn Hưu Tử đã biết rõ, tựa hồ cảm thấy hứng thú, lại kéo nữ tử trẻ tuổi kia tới, trên xoa dưới xoa, bụng trở nên cứng ngắc, vẻ mặt lại hình như không dao động, chỉ là khi nhắc tới hai chữ “Độ Quân”, liền dần dần nhớ tới chuyện hơn hai mươi năm trước.
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng.
Khi nói chuyện hình như lại có chút than thở: “Nhoáng cái đã rất nhiều năm rồi, vốn tưởng rằng giúp trời làm việc thiện, lại không ngờ dẫn sói vào nhà, dưỡng hổ vì hoạn.
Bần đạo thật sự cũng không phải là người thiếu kiên nhẫn, chỉ là bây giờ tuy rằng thân thể còn được bồi bổ hợp lý, đêm có thể ngủ với gái, cho rằng con đường tu luyện chính là điều hòa âm dương, nhưng dù sao thời gian sẽ nhanh chóng trôi qua, số tuổi thọ có hạn, nếu không khởi sự chỉ sợ sẽ làm áo cưới cho họ Tạ.
Không nghĩ tới, trời xanh có đức hiếu sinh, thế mà giúp ta, khiến hắn vì nữ sắc mà phạm sai lầm, lộ ra sơ hở lớn như vậy! Bần đạo có lý nào mà không cười?”
Khương Tuyết Ninh mơ hồ nghe ra ý gì đó: Thì ra bắt nàng, là để đối phó với Tạ Cư An.
Thiếu nữ trẻ tuổi kia rên rỉ dưới bàn tay của Vạn Hưu Tử.
Vạn Hưu Tử lại chỉ coi nàng như đồ vật, tuy đùa bỡn, nhưng cũng không có thiện cảm gì với nàng, nhìn chỉ khiến người ta sởn tóc gáy.
Hắn thậm chí còn cười một tiếng.
Chỉ nói: “Thiên giáo chúng ta chính là Đạo giáo chính thống, xem nhẹ ham muốn dục vọng của mình.
Chỉ cần không sa đọa vào hoan hảo không tu luyện, phải điều hòa nam dương nữ âm, thân tâm tách rời, thân hòa quyện, tâm tập trung, không làm loạn cái này, mới là ‘Đắc đạo’.
Ta vốn nghĩ hắn có tuệ căn, bảo Công Nghi tìm mấy người sạch sẽ, năm âm tháng âm ngày âm, đưa lên giường hắn cho hắn tu luyện.
Ta còn đang nghĩ, ‘Cô dương bất trưởng’, dù sao chỗ của đàn bà là động bồng lai, là mộ anh hùng.
Nếu không tu luyện sớm, ngày nào đó trong thời điểm mấu chốt khi thấy yêu tinh tuyệt đẹp nào đó, nửa người dưới không động được, cuối cùng sẽ hỏng việc.
Không ngờ, hắn ngược lại không chịu cảm kích.”
Khi nói đến đây, Vạn Hưu Tử đã trở nên dễ chịu hơn một chút.
Đặc biệt là khi nhìn về phía Khương Tuyết Ninh, thế mà lộ ra vài phần vừa lòng.
Hắn mấy năm nay thật sự hiếm khi gặp được thời khắc đắc ý như vậy, đặc biệt là tóm được khuyết điểm của Tạ Nguy, chỉ còn chờ người chui đầu vào lưới, cả người đều thả lỏng không ít: “Hừ, những năm gần đây ta cũng biết hắn không an phận, ở kinh thành đã nghiễm nhiên không đặt giáo đầu ta đây vào trong mắt.
Chỉ là từ trước đến nay hắn hành sự kín đáo, dục tình yêu hận không dính thân, thậm chí giết chết mấy thân tín của hắn, hắn cũng máu lạnh không nháy mắt không hỏi han, thật sự tìm không thấy sơ hở gì.
Đáng tiếc nha, lúc trước hắn không để ý tới, ta không nắm thóp hắn được; bây giờ, đã thành tử huyệt của hắn.
Người lợi hại như vậy, chung quy cũng không chạy thoát được chữ ‘tình’, thua ở trên người nữ nhân.
Đến ông trời đều giúp ta, muốn ta đăng lâm đại bảo, làm chúa tể thiên hạ a!”
Khương Tuyết Ninh nghe mấy lời ô ngôn uế ngữ của lão đạo này, sắc mặt đã kém đi vài phần.
Lại nhớ đến chuyện mình bị cầm tù, không biết sẽ mang đến bao nhiêu phiền toái cho đám người Tạ Nguy, Yến Lâm, nên càng không có cách nào cười lên được.
Vạn Hưu Tử tựa như cố ý, lại hỏi: “Hắn bị ngươi thọc cho một đao cũng không đánh trả lại, chắc là được tu luyện cùng ngươi, rất thú vị đúng không?”
“Tu luyện”...
Khương Tuyết Ninh khóe mắt hơi giật giật, chỉ coi như không nghe thấy.
Ngược lại lại nói: “Trong cung có phương sĩ lấy thủy ngân luyện đan, chuyên dâng lên cho thiên tử, có thể khiến người ta trở lại thời trẻ trung.
Nếu giáo đầu lo lắng về chuyện tuổi tác không còn bao lâu, có thể thử một lần.”
“Ha ha ha ha…”
Vạn Hưu Tử thế mà ngửa đầu cười ra tiếng, căn bản không bị lời nói của nàng làm ảnh hưởng.
“Cẩu Hoàng đế được phương sĩ yêu tà hiến dâng đan dược, không sống được bao lâu! Cô bé, ngươi cho là ta không biết thủy ngân có kịch độc à? Đạo gia tu luyện là con đường dưỡng sinh, tất nhiên là bồi bổ một cách từ từ.
Nếu ngươi muốn nhìn ta ăn đan dược chết bất đắc kỳ tử, sợ là không có khả năng này.”
Khương Tuyết Ninh: “…”
Người đứng đầu một tà giáo nghiêm túc làm dưỡng sinh, thực sự là một dòng nước trong giữa một đám phương sĩ dùng thủy ngân luyện đan ở khắp mọi nơi.
Nàng thật sự phục.
Vạn Hưu Tử liếc nhìn sắc trời bên ngoài dần dần tối đi, chỉ nói: “Chỉ còn lại chưa đến hai canh giờ, nếu Độ Quân không tới…”
Hắn ngoái đầu lại nhìn về phía Khương Tuyết Ninh.
Khương Tuyết Ninh thầm mắng trong lòng một tiếng, nghĩ cách làm người của Tạ Cư An, nên thậm chí không thèm trợn mắt nhìn vị giáo đầu này, chỉ nói: “ Yên tâm, Tạ Cư An chắc chắn tới, chẳng qua chắc chắn không phải tới một mình.
Nếu ta là giáo đầu, lúc này dọn dẹp một vài thứ rồi chạy, còn kịp.”
Con ngươi Vạn Hưu Tử hơi hơi co rút, tựa hồ đang suy tính lời của nàng.
Một lúc lâu sau, lặng lẽ cười, âm trầm nói: “Bổn tọa cũng muốn xem thử xem.”
Hai người không có nói nữa.
Tuy Khương Tuyết Ninh nói như thế, nhưng mà chẳng qua là căn cứ vào hiểu biết của nàng đối với Tạ Nguy kiếp trước, liên hệ với Tạ Nguy ở kiếp này, trong lòng đều không phải thật sự nắm chắc.
Bộ dạng lúc người nọ điên lên như thế nào, nàng thật sự đã gặp qua.
Thật sự không phải không có khả năng làm ra chuyện đơn thương độc mã xông vào hang hổ.
Nhưng mà cứ như vậy sẽ rơi vào bẫy rập của người ta.
Không những không cứu được nàng, chỉ sợ còn khiến cho hai người lâm vào khốn cảnh giống nhau.
Trong lòng nàng cầu nguyện Tạ Cư An đừng xuất hiện.
Chờ đến đầu giờ Tý, cũng không thấy người.
Sắc mặt Vạn Hưu Tử càng ngày càng kém.
Mắt thấy sắp có tiếng gõ canh ba giờ Tý, bên ngoài có một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, một đạo đồng cúi đầu ở ngoài cửa bẩm báo: “Khởi bẩm giáo đầu, Độ Quân tiên sinh ở ngoài phân đà xin gặp! Đại quân Hân Châu không có dị động, ven đường không có ai đi theo, xác định là một mình về giáo!”.